Không phải không đoán trước được việc Thúy Vi sẽ xảy ra chuyện, càng không phải nàng ngồi yên không làm gì.
Mục Tiểu Ngọ nghe được tiếng kêu cứu, cũng theo tiếng chạy tới nhưng trên đường đi tới phòng chứa củi nàng lại bị lạc.
Nàng nhìn về phía trước và thầm đo đạc trong lòng thì thấy khoảng cách cũng chừng hơn 10 trượng, chỉ chạy vài bước là tới nhưng vừa rồi nàng không sao vượt qua được.
Con đường này giống như không có điểm cuối, mỗi bước nàng tiến lên thì khoảng cách con đường cũng dài hơn, lúc quay đầu lại mới phát hiện bản thân vẫn đứng tại chỗ, chưa hề tiến thêm bước nào.
Lúc đầu nàng còn không tin mà chạy dọc bức tường loang lổ một lúc, nhưng lúc nghe thấy tiêng kêu cứu của Thúy Vi ngày một yếu nàng mới ảo não phát hiện mình vẫn ở nguyên chỗ cũ.
Mỗi viên gạch, mỗi cái khe và cây cối phía trước đều giữ nguyên bộ dạng, đến giọt sương trên lá cây cũng chưa từng rơi xuống.
Uể oải dâng đầy trong lòng cũng thổi bùng lên ý chí chiến đấu của nàng.
Mục Tiểu Ngọ nhắm mắt đứng đó, nín thở điều khiển từng chút ấm áp trong người vào hai tay sau đó nhắm ngay cái cây nhỏ đáng thương phía trước mà vung tay.
Ngọn lửa giống như dòng nước trút ra từ đầu ngón tay nàng, tuy một khắc nó lao ra nàng thấy hơi thở tắc nghẹn, ngực đột nhiên bị hàn băng đánh đến tê dại nhưng rốt cuộc lửa kia vẫn lao ra.
Nó lấy tư thế không thể cản nổi mà cuốn cây cỏ kia ở bên trong.
Nhưng thế thì sao? Hiện tại cái cây kia vẫn như thường, nó lắc lư giữa khe hở của hai viên gạch.
Nàng cắn răng ngồi xổm xuống quyết đoán nhổ nó lên sau đó niết trong lòng bàn tay.
“Tử Mại, từ đây tới phòng chất củi phải đi mất bao lâu?” Tiếng khóc khi trầm khi bổng khiến nàng phiền lòng.
“Hả?” Triệu Tử Mại không hiểu nàng hỏi một câu không đầu không cuối này để làm gì.
Hắn thoáng nghĩ sau đó mới chậm rãi đáp, “Cũng chỉ…… hai ba mươi bước.”
“Hai ba mươi bước mà vừa rồi ta mất nửa nén hương cũng chưa thể chạy tới nơi,” nàng âm thầm cười lạnh, tròng mắt đen như bóng đêm vô biên, “Mãi tới khi tiếng kêu cứu yếu đi rồi biến mất ta mới phát hiện mình có thể tới gần căn nhà kia.
Nhưng khi ấy thì còn làm được gì nữa, nàng ta đã chết, nửa người treo bên trên cửa sổ, mười đầu ngón tay vẫn duỗi về phía trước giống như đang cầu cứu.”
“Hóa ra Tiểu Ngọ đã tới đó,” Triệu Tử Mại mất nhiều sức suy nghĩ mới hiểu được ý nàng.
Hắn liế.m môi và cúi đầu nghĩ thêm trong chốc lát mới chậm rãi cầm lấy tay nàng, “Ngươi đừng uể oải như vậy, cha thường nói chuyện cũ không thể thay đổi, tương lai không thể đoán được, người rơi vào chuyện cũ mãi là kẻ nhu nhược, phải lấy lại tinh thần để làm tốt chuyện trước mặt thì mới tốt.”
“Nhưng thiên mệnh khó cãi, tất cả những thứ này đều đã được chú định, chẳng ai thay đổi được, ta cũng thế.”
Mục Tiểu Ngọ lẩm bẩm một câu rồi bỗng ngực nàng như bị thứ gì đó đâm vào đau nhói: Chuyện cũ không thể thay đổi, chuyện cũ không thể thay đổi, chuyện cũ không thể thay đổi…….
Nàng lặp lại những lời này nhiều lần cho tới khi hơi lạnh trong mắt lan ra toàn thân mới lắc đầu cười tự giễu và nhắm mắt lại che đi hung ác như sóng triều dâng lên cuồn cuộn trong đáy mắt, “Chuyện cũ không thể thay đổi, không sai, hóa ra là như thế.”
“Tiểu Ngọ?” Triệu Tử Mại nhẹ nhéo ngón tay của nàng, lông mi chớp chớp mang theo chút đáng yêu ngây thơ, “Tiểu Ngọ?”
Hắn lại hỏi một câu kéo nàng về với thực tại.
“Tử Mại, ta giao cho ngươi một nhiệm vụ,” nàng ghé sát tai hắn, hơi thở khiến tóc bên thái dương của hắn hơi bay bay, “Ngươi đi hỏi Tào quản gia xem chỗ này là nơi nào.”
***
Vị trí của Chu gia hẻo lánh, trong phạm vi mấy dặm không có một gia đình nào khác.
Trước kia Tú Vinh còn cảm thấy kỳ quái, không rõ vì sao Chu Vạn Trung phải xây nhà ở một nơi hoang vắng sâu trong núi thế này.
Hiện tại trong lúc vội vã trốn khỏi nơi mình đã sinh sống mấy năm, cái nơi thậm chí nàng ta còn nghĩ mình sẽ sống cả đời thì rốt cuộc nàng ta đã hiểu.
Hóa ra không phải Chu Vạn Trung