Nhưng còn chưa đi tới cửa Tào Vân lại chẳng dám động đậy nữa, cả người ông ta run lên, một chân đã bước ra ngoài cũng vội thu về.
Ông ta run rẩy còn kinh hơn cành liễu trong ngày thu.
Cái tay quỷ kia đang bò tới cửa viện, không nhanh không chậm, từng đốt ngón tay khi thì cuộn lại khi thì thẳng ra lắc lư trên mặt đất ẩm ướt giống như đang tìm kiếm mục tiêu kế tiếp của nó.
Tào Vân nhìn nó, trong lòng vừa kinh sợ vừa ngây ngẩn: Đúng là gặp quỷ sao? Đây là con quỷ đã liên tiếp giết bốn người ư? Nó cứ thế xuất hiện trước mặt bọn họ một cách chân thật, đến độ có thể duỗi tay chạm vào.
Nó thật đến độ ông ta thậm chí còn thấy nó hơi khác với bộ dáng của “quỷ” trong tưởng tượng của mình.
Nhưng Tào Vân vẫn sợ, sao có thể không sợ đây? Thứ này giết người không chớp mắt, chính ông ta đã trơ mắt nhìn gã sai vặt kia ngã xuống không tỉnh lại.
Nếu nó không phải quỷ thì là cái gì?
Sóng to gió lớn trong đầu còn chưa lặng yên thì bỗng Tào Vân cảm thấy một cơn gió thổi qua, lúc quay đầu ông ta đã thấy Chu Vạn Trung đang cười và đuổi theo bàn tay quỷ kia.
Ông ta còn cười được ư? Một nụ cười kỳ quái như mọc trên mặt ông ta.
Từ một khắc nhìn thấy bàn tay quỷ kia ông ta vẫn giữ nụ cười đó, giống như đang đeo một tấm mặt nạ da người.
Tào Vân cả kinh và hơi co rúm lại vì một màn trước mắt quá quỷ dị, vượt xa giới hạn có thể lý giải và thừa nhận của ông ta.
Lúc này ông ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Chu Vạn Trung đi theo phía sau bàn tay quỷ kia và ra khỏi sân, “Đằng đằng đằng” tiếng bước chân dần rời xa và biến mất cuối con đường.
“A di đà phật, thần tiên phù hộ……” Tào Vân nói năng lộn xộn, vừa niệm Phật vừa cầu thần, chân run rẩy vặn xoắn như bánh quai chèo, khuôn mặt cũng trắng bệch như giấy.
Nhưng còn chưa kịp niệm xong thì bên cạnh lại xẹt qua một cơn gió.
Chu Dự Phong vừa gọi “Phụ thân” vừa đuổi theo hướng Chu Vạn Trung mới biến mất.
***
Chu Vạn Trung quỳ rạp trên mặt đất, trong tay cầm một cây kim.
Đây là kim châm cứu, đầu sắc nhọn được ánh trăng chiếu sáng thế là càng lấp lánh hơn.
Ý cười trên mặt ông ta còn chưa tan hết, mặt mày ông ta cong cong nhìn phía dưới ngăn tủ năm mảnh đã cũ đến sắp đổ.
Vừa rồi ông ta mới vừa nhìn thấy nó chui vào đây, tuy ánh sáng xanh chỉ lóe qua nó đã biến mất nhưng ông ta biết nó vẫn ở đây.
Nó cũng đang lẳng lặng nhìn chằm chằm ông ta giống như ông ta lúc này, trong mắt nó là một âm mưu kinh thiên động địa.
“Ra đây đi, đồ tạp chủng thối tha, mày giỏi giả thần giả quỷ lắm cơ mà? Sao thế, giờ biết sợ rồi sao? Sợ tao một châm đâm thủng bụng mày rồi mài cả người mày ra làm bột thuốc à?’ Ông ta cười ha ha, cơ bắp trên mặt động đậy lộ ra nếp nhăn dưới ánh trăng khiến nụ cười trên mặt ông ta càng thêm dữ tợn.
Nhưng phía dưới tủ không có động tĩnh gì, vì thế Chu Vạn Trung lại bò thấp người hơn một chút, mặt gần như dán trên mặt đất, đôi mắt híp lại thành hai đường thẳng, ý cười bên trong tụ thành băng.
“Không dám ra ngoài sao? Súc sinh vẫn là súc sinh, chỉ dám trốn ở nơi xó xỉnh, không thể ngửa mặt nhìn trời.”
Ông ta hung tợn lẩm bẩm, một bàn tay siết chặt cây châm kia, một tay khác đột nhiên đẩy ngăn tủ 5 mảnh kia một phen.
Tủ 5 ngăn lung lay mấy cái, tro bụi sôi nổi rơi xuống khiến ông ta phải ho khan vài cái, nước mắt cũng chảy ra.
Nhưng phía dưới tủ vẫn im ắng, động tác đong đưa vừa nãy không hề kinh động cái thứ trốn phía dưới tủ.
Chu Vạn Trung biết nó ẩn núp ở đó và dùng lý trí cũng như kiên nhẫn vượt mức bình thường để chờ đợi cho ông ta một kích trí mạng.
Chu Vạn Trung cười vài tiếng, cái kim trong lòng tay hơi rung rung, không phải vì sợ mà vì kích động.
Cao Hoài Nhân dùng nhiều loại thuốc dẫn, trong đó không thể thiếu các loại độc trùng.
Ông ta đi theo người kia học tập nên cũng sớm hiểu rõ đám độc vật kia.
Con rết lớn hai thước ông ta cũng thấy rồi, ong vò vẽ và đám côn trùng nhỏ thì càng không cần nói.
Hiện tại và trước kia không phải