Con gái của Cao Hoài Nhân không chết, tuy nàng ta bị bệnh nặng tới độ thoi thóp nhưng vẫn chống đỡ và sống sót.
Nàng ta bị đám họ hàng thân thích ghét bỏ bán cho một người môi giới sau đó đã trải qua những cực khổ dài dòng không muốn kể lại làm gì, cuối cùng vẫn ngoan cường sống tới giờ.
Trong lòng nàng ta vẫn còn một hơi chống đỡ nếu không nàng ta cũng chẳng sống được tới bây giờ, càng khó mà lấy thân phận Song Bích gả vào Chu gia.
“Nhiều thế hệ của Cao gia làm nghề y, từ nhỏ ta đã thấy cha mình dùng nhện độc chữa bệnh nên biết độc tính của nó thực kinh người.
Loài này lại rất có linh tính, có thể giúp việc cho người nuôi nó.
Vì thế ta đã sớm nghĩ kỹ và muốn dùng nó để báo thù cho cha mẹ.”
Môi Chu Dự Phong run lên, “Bồ câu là bị ngươi độc chết đúng không? Bởi vì chúng nó vốn là thiên địch của con nhện……”
Song Bích gật đầu một cái nhưng chưa kịp nói gì thì tiếng Chu Dự Phong lại truyền đến, “Nhưng, nhưng vì sao ngươi phải giết mẹ ta, Thúy Vi và cả Tú Vinh.
Đặc biệt là Thúy Vi và Tú Vinh, bọn họ thậm chí còn không biết chuyện cũ năm xưa…….”
Cả người Song Bích run rẩy thật mạnh giống như bỗng nhiên bị động kinh, nhưng giọng lại the thé hơn bình thường nhiều, “Dương Trung vong ân phụ nghĩa, hại cha ta hai lần, lần đầu tiên cha ta đã bỏ qua nhưng ông ta lại không biết hối cải, lần thứ hai ông ta lại đẩy cả nhà ta vào địa ngục.
Ngươi nói đi, ta nên làm thế nào mới coi như ăn miếng trả miếng đây?” Nàng ta run bả vai và mỉm cười, “Hơn nữa cha ngươi là kẻ lãnh khốc ích kỷ, tâm cứng hơn cả cục đá.
Nếu không dọa ông ta sợ mất mật thì sao ta có cơ hội đánh bại ông ta khi ông ta đã hoàn toàn điên cuồng……”
Giọng nàng ta lúc này lại cao hơn một chút, “Mạng của bọn Thúy Vi ta sẽ trả, dù là nhân gian hay địa ngục ta cũng sẽ chờ bọn họ tới tìm.
Mệnh này nếu bọn họ muốn lấy thì cứ lấy, ta tuyệt đối không oán trách.”
Nói tới đây Song Bích dừng một chút, ánh mắt vòng đi vòng lại rốt cuộc cùng dừng lại ở khuôn mặt không hiện vui buồn của Chu Dự Phong, “Kỳ thật…… Kỳ thật ngươi cũng có thể báo thù cho A Ngọc, bà ta là mẹ ngươi, nếu ngươi giết ta thì ta cũng chẳng trách ngươi……”
Khóe mắt Chu Dự Phong có nước mắt sắp rơi, hắn cười lạnh nhìn nàng ta, “Bởi vì ngươi giết mẹ ta nên dù ta có giết ngươi thì ngươi cũng không trách gì ư? Ngoài cái này ra chẳng còn gì khác à? Song Bích, ngươi không có gì khác muốn nói với ta ư?”
Nói xong thấy Song Bích ngập ngừng thế là hắn bỗng nhiên nâng một bàn tay lên ngăn cản nàng ta nói, “Ta không muốn nghe, mặc kệ hiện tại ngươi muốn nói gì ta đều sẽ rối rắm lo lắng trong nửa đời còn lại để nghiền ngẫm nó.
Ta sẽ tự hỏi mình hết lần này tới lần khác, bởi vì bất kể một câu nào ngươi nói ra ta đều không biết là thật hay giả.”
“Dự Phong, ta……” Song Bích bước lên một bước còn Chu Dự Phong lại lùi về một bước.
“Ngươi đi đi, cha ta đã bị nhện độc cắn, lại bị đập đầu vào tủ, dù có sống được thì khả năng cũng khó mà khỏe mạnh tới cuối đời.
Nếu ngươi có chút áy náy nào với ta thì buông tha cho ông ấy đi, cũng …… buông tha cho chính mình……” Chu Dự Phong rũ đầu không dám nhìn vào đôi mắt chớp động chứa đầy bóng đêm kia.
Bất kỳ cảm xúc nào trong mắt nàng ta cũng có khả năng khiến hắn day dứt cả đời này.
Hắn không muốn chịu sự tra tấn ấy.
“Ngươi nguyện ý thả ta đi sao?” Trong giọng của Song Bích có nức nở, “Dự Phong…… Ta…….”
“Đừng nói gì hết, cũng đừng làm gì hết, ngươi đi đi, mau đi ngay đi, nhân lúc ta còn chưa hối hận, nhân lúc ta……”
Nhân lúc ta còn yêu ngươi, đây là câu sau hắn định nói.
Chu Dự Phong lại lùi về phía sau vài bước đến khi cả người chạm vào cây mai hắn tự tay trồng mới ổn định tứ chi đang không ngừng run rẩy.
Song Bích lẳng lặng nhìn thẳng hắn trong chốc lát sau đó nàng ta cắn môi xoay người đi ra cửa.
Trong lúc mơ hồ Chu Dự Phong nghe thấy nàng ta nói câu gì đó, nhưng gió đêm quá lớn, đầu óc hắn lại như chứa đầy hồ nhão nên chẳng nghe rõ cái gì.
Có lẽ nàng ta cũng từng yêu hắn