Nàng ta không giống người, cho dù môi hồng răng trắng, mi thanh mục tú, mỗi tấc da thịt trên mặt đều sinh động nhưng Lục Kinh Hồng vẫn cảm thấy tiểu cô nương quý tộc tầm 13-14 tuổi mặc một thân cẩm y hoa phục mà mình gặp thoáng qua kia không phải người.
Bởi vì nàng ta không có cảm xúc, hoặc nói đúng hơn thì Lục Kinh Hồng không cảm thụ được cảm xúc của nàng ta.
Lục Kinh Hồng là một người đặc biệt thích quan sát và khống chế cảm xúc của người khác thế nên mỗi lần giết người thứ có thể thỏa mãn nàng ta nhất không chỉ có máu tươi phun trào mà còn có sợ hãi của các nạn nhân.
Thậm chí nàng ta còn thích hỏi một câu: Ngươi sợ à? Mặc kệ người nọ đáp là sợ hay không, hoặc sợ tới độ nói không nên lời thì nàng vẫn có thể cảm nhận được thỏa mãn từ cảm xúc của bọn họ truyền tới.
Nhưng nữ hài tử này lại như có một tầng vỏ cứng bọc bên ngoài thân xác, cách ly bản thân với thế giới bên ngoài.
Nàng ta không có cách nào do thám cảm xúc của đối phương cho nên trong lòng bỗng nhiên dâng lên cảm giác sợ hãi.
Là nàng ta sao?
Lục Kinh Hồng lại nắm chặt cây kéo trong tay, lúc nghe thấy tiếng phành phạch vang lên sau lưng nàng ta lập tức quay đầu lại.
Con bồ câu đã chết lúc này bay lên, ánh mắt dữ tợn, phía sau đôi cánh màu xám trắng của nó có một người.
Nàng ta không nhìn rõ khuôn mặt, chỉ có thể thấy quần áo nàng kia thêu đầy hoa lan, dưới ánh nắng chúng sáng lên rực rỡ.
***
Lúc tỉnh lại đã là buổi tối, ánh trăng trên đỉnh đầu thực đẹp, tuy không phải trăng tròn nhưng ánh sáng như nước phủ kín chân trời, chảy từ trên xuống nhuộm đẫm từng khối đá núi trong sơn cốc.
Sơn cốc?
Lục Kinh Hồng bỗng nhiên trợn đôi mắt vốn đang mê mang và nhìn khắp nơi một lượt.
Sao nàng ta lại ở đáy cốc? Cây cối thưa thớt, đá núi lởm chởm, mỗi một khe đá đều có sương mù màu trắng chảy ra giốn như nơi này xây giữa không trung.
Sau khi nhíu mày suy nghĩ một lát rốt cuộc nàng ta mới nhớ ra đây là nơi nào.
Nơi này gọi là Trai Đường thôn, ở giữa Chương Đài và Long Hải, cách Chu gia chừng ba mươi dặm.
Nàng ta từng nghe người ta nói nơi này là một thôn làng hoang vắng, dù có phong thủy cực tốt nhưng lại không một bóng người.
Nó hoang vắng tới độ chim bay qua đây cũng phải bay vòng, không dám dừng lại quá lâu.
Trai Đường thôn xây dựng bên cạnh sơn cốc, mà sơn cốc này cũng không sâu, không quá dốc, người khỏe mạnh chỉ cần nửa canh giờ là có thể đi xuống.
Nhưng…… Nhưng dù Lục Kinh Hồng có được võ công siêu phàm, thân như chim yến thì cũng không có khả năng đi tới sơn cốc này trong lúc hôn mê.
Nàng ta đã hôn mê đúng không? Nếu không chẳng có lý gì mà nàng ta lại chỉ nhớ khoảnh khắc cuối cùng là bóng người kia đứng đằng sau một đám bồ câu chết chóc, bị những đôi cánh xám trắng ngăn cách.
Nhưng vì sao nàng ta lại ngất xỉu chứ? Lục Kinh Hồng không nghĩ ra, chẳng lẽ nàng ta bị cái gì đó thương tổn, bởi vì quá đột ngột nên bản thân không nhớ nổi ư?
Nghĩ đến đây nàng ta duỗi tay sờ đầu, nhưng vừa nhấc lên nàng ta đã thấy cánh tay cứng đờ, giống như bị thứ gì đó trói lại.
Lục Kinh Hồng thầm cả kinh và nghiêng đầu nhìn lên mới phát hiện mình đang bị trói trên một giá gỗ, đầu, tay và chân đều bị dây mây trói chặt.
Nàng ta đang bị treo trên một giá gỗ cắm trên mặt đất lạnh cứng trong tư thế hiến tế.
Nỗi sợ hãi này không phải nhỏ: Nàng ta bị người ta bắt trói lên giá gỗ như trói một con heo đợi làm thịt.
Nhưng nàng ta là Lục Kinh Hồng, trước nay chỉ có nàng ta đối xử với người khác như vậy, từ khi nào lại tới phiên người khác răn đe cảnh cáo và dùng phương thức này đáp lễ nàng ta vậy?
Nhục nhã và sợ hãi cùng tràn đến, nàng ta cảm thấy trái tim sắp nổ tung, khóe mắt trợn lên đỏ bừng.
Nàng ta nghiến răng nghiến lợi đong đưa giá gỗ vây khốn mình.
Nhưng giá gỗ kia giống như mọc lên từ mặt đất, nó dùng rễ dài của mình bám vào bùn đất mặc cho nàng ta giãy giụa thế nào cũng không thể thoát khỏi trói buộc của nó.
“Con mẹ ngươi.” Nàng ta