“Đau lắm sao?”
“Ừ.” Mồ hôi như hạt đậu rơi xuống từ thái dương của Mục Tiểu Ngọ và vương trên lông mi sau đó thấm vào trong mắt khiến đôi mắt từ hồng biến thành đen của nàng ướt dầm dề, cực kỳ đáng thương và đáng yêu.
Cả người nàng dựa vào người Triệu Tử Mại, mày nhíu lại, một cái tay khác vẫn vươn về phía trước, giọng nói như nỉ non, “Ngàn thần vạn thánh, hộ ta châm linh……”
Châm đồng trên mặt đất lại bay lên, lung lay như một người say rượu không bước nổi sau đó đâm chỗ nọ đụng chỗ kia, lúc nào cũng có thể rơi xuống đất lần nữa.
“Tiểu Ngọ,” Triệu Tử Mại cầm lấy tay nàng, “Khó chịu thì đừng dùng sức……”
“Chúng ta sẽ bị vây chết ở chỗ này,” nàng vô lực nói với hắn, hai chân loạng choạng lảo đảo, cả người gần như treo trên người hắn, miệng vẫn cố giả vờ mạnh mẽ, “Không đáng ngại, không có gì đáng ngại……”
Nhưng còn chưa dứt lời nàng bỗng nhiên cảm thấy thân thể chợt nhẹ, hai chân cách mặt đất, cả người được bế lên rúc trong lòng Triệu Tử Mại.
Hắn gục đầu xuống cách nàng thật gần, môi gần như dán lên đôi mắt nàng, “Ta ôm ngươi, ngươi không cần tự đi, có phải như vậy sẽ thoải mái hơn một chút không?”
Mặt Mục Tiểu Ngọ đỏ lên, tim đập nhanh vài nhịp.
Nàng liế.m liế.m môi để kiềm chế cảm xúc, miệng lung tung “ừ” một tiếng còn tay thì chỉ về phía trước, “Ngươi đừng nhìn ta, mau nhìn đường.”
Làm gì có đường gì nhưng Triệu Tử Mại vẫn nghe lời mà “à” một tiếng sau đó đuổi kịp cây châm đồng đang bay như ruồi nhặng không đầu kia và tiến về phía trước.
Mục Tiểu Ngọ được hắn ôm thì quả thực nhẹ nhàng không ít, sức trên tay cũng mạnh hơn, bàn tay lại duỗi ra thế là châm đồng giống như bị giật mạnh.
Nó vực lại tinh thần bay nhanh về phía trước, tốc độ lớn hơn nhiều.
Triệu Tử Mại không thể không chạy chậm mới có thể đuổi kịp nó.
“Vì sao lại đau bụng?” Mục Tiểu Ngọ có một tật xấu đó là lúc nghĩ ngợi nàng thường nghịch cái gì đó trên tay giống như chỉ có thế nàng mới nghĩ được thông suốt.
Mới vừa rồi nàng nghịch châm đồng, hiện tại không thể nghịch châm thế là cái tay nàng rảnh rỗi bắt đầu nghịch cúc áo trên ngực Triệu Tử Mại.
Đây vốn là cử chỉ vô tâm, chỉ là buồn tay nhưng lúc thấy mặt tên kia càng ngày càng đỏ, gần như sắp thiêu cháy nàng mới ý thức được hành vi của mình thực ngả ngớn.
Nàng vội rụt tay lại hắng giọng nói ra một câu đến bản thân nàng nghe còn muốn đánh người.
“Ta chơi cúc áo chứ có chơi cái gì khác đâu, ngươi đỏ mặt làm gì?”
“Không đỏ.” Qua thật lâu Triệu Tử Mại mới lẩm bẩm một câu, “Ngươi chơi tiếp đi.”
Mục Tiểu Ngọ nghẹn họng, cũng may châm đồng vẫn luôn bay phía trước lúc này đã quay lại bay về phía bên trái vì thế Triệu Tử Mại không rảnh bận tâm cái khác mà đuổi theo nó.
Sương mù phía trước giống như loãng hơn một chút, không còn là một mảnh trắng xóa nữa mà giống như ngàn vạn dải lụa trắng chậm rãi đong đưa trong trời đất.
“Hình như sắp ra ngoài rồi.” Châm đồng dừng lại phía trước, sau đám sương mù hình như có một bóng người, thật nhiều người, còn có tiếng nói mơ hồ truyền tới.
“Nhưng không biết rời khỏi đây rồi thì sẽ thế nào.” Mục Tiểu Ngọ tụt xuống dưới và che phía trước, tay vung lên chậm rãi thu châm đồng lại.
Ánh mắt nàng sáng quắc chứa đầy cảnh giác.
Một tay khác của nàng nắm chặt tay Triệu Tử Mại và đi một bước về phía trước thì thấy tiếng nói bên ngoài càng lúc càng ồn ào, bất an giữa mày bọn họ cũng vì thế mà tan dần đi.
Hai người bước ra khỏi đám sương mù, ánh sáng bên ngoài khiến bọn họ đồng thời giơ tay che mắt mình lại.
Nhưng từ khe hở ngón tay họ nhìn thấy gương mặt hiền từ, tươi cười như hoa của bức tượng phật nằm.
Lúc này hai người hạ tay xuống và nhìn nhau một lúc lâu mới đồng thời thốt ra hai chữ: “Cống Bố.”
Hai người lại về tới thành Cống Bố, thoát khỏi tâm ma nhưng đây vẫn không phải ước nguyện ban đầu của Mục Tiểu Ngọ.
Còn chưa tìm được Địch Chân, tâm ma cũng chưa giải trừ được, hơn nữa lúc này đám sương mù đã bay từ cửa thành vào trong thành, đi tới bên cạnh