Hà Hồng Thanh là một lái buôn thuốc phiện ở kinh thành.
Hắn mua bán số hàng ước chừng hai mươi vạn lượng bạc trắng.
Người này đã sớm bị Thuận Thiên Phủ theo dõi nhưng bởi vì không phát hiện ra hắn lấy hàng ở đâu nên chúng ta vẫn chưa thu lưới.
Một tháng trước ta thu được tin tức mấy ngày nữa Hà Hồng Thanh sẽ thu hàng ở Tây Sơn phía ngoài thành.
Khi biết được chuyện này ta rất hưng phấn, bởi vì nếu có thể theo dấu tên kia mà bắt được lái buôn đưa hàng cho hắn thì thu hoạch hẳn phải rất lớn.
Bởi vì số lượng phúc thọ cao qua tay Hà Hồng Thanh quả thực quá khổng lồ nên kẻ đưa hàng cho hắn hẳn còn trữ một lượng hàng lớn hơn nhiều.
Nếu có thể một lướt bắt hết thì chắc hẳn sẽ khiến lòng dân cực kỳ phấn chấn.
Cho nên ngày đó từ sớm ta đã mang theo người mai phục ở chân núi Tây Sơn, bởi vì muốn lên núi thì đó là con đường nhất định phải đi qua.
Quả nhiên đến chạng vạng ta thấy Hà Hồng Thanh và người của hắn tới.
Đám thuộc hạ của hắn còn khiêng một cái rương to, hẳn là bạc ở trong đó.
Lúc ấy ta rất kích động, nhưng vẫn nhẫn nại chờ đợi bởi vì đại nhân vật từ thượng du còn chưa xuất hiện.
Ta phải chờ được hắn, bởi vì hắn mới là mấu chốt của vụ án này, nếu bắt được nói không chừng có thể một lưới bắt hết lái buôn thuốc phiện khu vực Hoa Bắc.
Nhưng đêm đó ta và người của mình đợi thật lâu cũng không thấy ai lên núi nữa, mà Hà Hồng Thanh và người của hắn cũng không thấy xuống.
Mãi cho đến lúc trời sắp sáng ta mới ý thức được khả năng trên núi đã xảy ra chuyện mà ta không biết.
Khi ấy chúng ta nhanh chóng đuổi lên đỉnh.
Nhưng điều khiến ta kinh ngạc cực độ đó là lúc lên đỉnh núi chúng ta không hề thấy Hà Hồng Thanh hay bất kỳ lâu la nào của hắn.
Chỉ có một con đường lên xuống núi, sao hắn có thể cứ thế mất tích?
Ngày đó chúng ta tìm kiếm thật lâu ở trên núi, chỉ còn kém lật núi lên tìm nữa thôi.
Nhưng tìm từ hừng đông tới trời tối cũng không thấy một ai.
Bọn chúng cứ thế mất tích, thật giống như tan vào không khí, không để lại dấu tích gì.
Sau đó ta tìm được một tên thủ hạ khác của Hà Hồng Thanh, ngày ấy hắn không đến Tây Sơn nên may mắn giữ được mệnh.
Theo lời hắn nói thì hôm đó Hà Hồng Thanh quả thực tới Tây Sơn thu hàng, mà đối phương quả thực cũng là kẻ ở “Thượng du” mà bọn chúng hợp tác đã lâu.
Nhưng bọn chúng chưa từng thấy mặt kẻ này, bởi vì mỗi lần giao hàng Hà Hồng Thanh đều để bọn họ canh ở xa sau đó tự mình đi gặp kẻ kia.
Hà Hồng Thanh nói thân phận kẻ kia thần bí, không muốn bị người khác nhìn thấy.
Đây cũng là điều bình thường, bởi vì làm nghề của bọn chúng là phạm pháp, nếu bị quá nhiều người biết thân phận sẽ sinh ra nhiều phiền toái.
Nhưng hắn cũng cung cấp được một manh mối hữu dụng.
Hắn nói có một lần Hà Hồng Thanh say rượu đã từng nói kẻ kia ở Lỗ thành —— chính là tòa thành thừa thãi diều.
Đối với cái chết của Hà Hồng Thanh hắn cũng nói ra nguyên nhân: Hà Hồng Thanh đã phát giác mình bị quan phủ theo dõi nên rất nhiều hàng đều không thể tiêu thụ, đương nhiên hắn cũng thiếu bạc quay vòng.
Nhưng hắn và người kia đã ước định thời gian giao hàng theo kỳ hạn, bởi vậy tới ngày ấy tuy bạc không đủ nhưng hắn vẫn cắn răng tới Tây Sơn.
Hắn phỏng đoán có lẽ vì không đủ bạc nên Hà Hồng Thanh mới xảy ra chuyện.
Tuy hiện tại chỉ là mất tích nhưng hắn lại cảm thấy chắc chắn tên kia đã bị kẻ ở “Thượng du” giết hại.
Chẳng qua hắn không rõ kẻ kia vì sao lại hung tàn tới mức giết hết từng ấy người mà không để lại chút dấu vết gì.
Hắn còn không hiểu được kẻ kia làm thế nào mà một đống người như thế lại có thể biến mất không còn chút lông tóc nào.
“Chắc chắn kẻ kia đã giết người diệt khẩu bởi vì công cụ hắn dùng vận chuyển phúc thọ cao chính là Mộc Diêu, đương nhiên không thể để kẻ khác thấy.
Còn da người chắc chắn đã bị hắn xử