Thấy châm đồng bay vào thế là những người phía sau đều trốn hết, có người trốn sau thân cây, có người dứt khoát quỳ rạp trên mặt đất trốn trong đám cỏ dại.
Chỉ một đêm Mộc Diêu đã giết mấy người vì thế tới nha dịch của quan phủ cũng sợ.
Dù Triệu Tử Mại phỏng đoán hiện tại nó không ở trong mật thất nhưng mọi người vẫn cực kỳ cẩn thận, sớm trốn kỹ.
Mục Tiểu Ngọ ngồi xổm bên cạnh Triệu Tử Mại và nhìn không chớp mắt về phía khe hở đen nhánh của ngôi mộ.
Nàng nhẹ giọng hỏi, “Vừa rồi công tử nhìn thấy cái gì vậy?”
“Sau khi Thái tử chết nó bị phản quân bắt được, Hầu Cảnh biết nó là tà vật nên đặc biệt chế tạo một cái rương bằng gỗ đào nhốt nó trong đó, chôn trong một thất này.” Sau khi thoáng dừng một chút hắn mới nói tiếp, “Đống mộ phía sau là của đám binh lính muốn dùng một ngọn lửa đốt cháy nó.
Những kẻ đó đều trở thành kẻ chôn cùng nó.”
Mục Tiểu Ngọ nhíu mày nói, “Nên sau này nó được Viên Xương Lê phát hiện và cứu ra, để trả ơn hắn nên nó mới giúp hắn vận chuyển phúc thọ cao để gom tiềm ư?”
“Hẳn là như vậy, nhưng Viên Xương Lê cũng là lái buôn trung gian, hàng hóa trên tay hắn lấy được từ đám người nước ngoài cho nên dù lần này chúng ta bắt được hắn thì cũng chẳng thể cắt đứt được ngọn nguồn, chẳng thể cắt đứt hậu hoạn.”
Lời này Mục Tiểu Ngọ nghe cái hiểu cái không, nhưng hiện tại nàng cũng chẳng có thời gian suy nghĩ nhiều, bởi vì châm đồng đã bay vọt ra từ khe hở.
Sợi chỉ trắng phía sau nó sáng như tuyết, không hề có dấu hiệu bị dính tà khí.
“Nó quả nhiên không ở đây.” Mục Tiểu Ngọ thu châm đồng, trong lòng thoáng thấy thoải mái hơn nhưng sau khi nghĩ lại nàng vẫn hoài nghi nói, “Quái lạ, Viên Xương Lê vừa rồi đúng là đi về phía này, sao giờ lại không thấy người đâu? Chẳng lẽ hắn chỉ ngẫu nhiên đi qua chỗ này chứ không liên quan gì tới Mộc Diêu à?”
Lời nói mới nói được tới đây thì chợt thấy Bảo Điền từ nơi xa vội vàng chạy tới.
Lúc đến bên cạnh Triệu Tử Mại hắn không kịp thở đã vội nói luôn: “Công tử, mất dấu rồi.
Mới vừa rồi Viên Xương Lê vẫn luôn đi phía trước thuộc hạ, nhưng vòng qua mấy ngôi mộ, chỉ trong một chớp mắt hắn đã biến mất không thấy tăm hơi đâu.
Thuộc hạ lục khắp một lượt cũng không tìm được hắn.
Thật quá kỳ quái, chẳng lẽ hắn hóa thành Mộc Diêu rồi bay đi chắc?”
Sắc mặt Triệu Tử Mại đột nhiên biến đổi, hắn lại liếc qua đám mộ xếp thành hình tam giác kia sau đó bĩnh tĩnh suy nghĩ.
Một lát sau hắn nghiêng đầu ra lệnh cho đám nha dịch phía sau, “Lục soát.”
Trong ngôi mộ to nhất quang cảnh vẫn giống lần đầu tiên Mục Tiểu Ngọ tiến vào, ngoại trừ cái rương gỗ đào lúc này đã đã trống trơn không có gì hết.
Nếu nói khác thì chẳng qua lúc này cái rương đang mở, trong rương trống không, liếc một cái đã thấy một mảng tối đen.
Nhưng lúc cây đuốc xẹt qua phía trong rương Triệu Tử Mại lại “á” một tiếng sau đó cúi người thăm dò vào bên trong rương nhặt một thứ lên.
“Lõi táo.” Nương cây đuốc Mục Tiểu Ngọ bật thốt lên một câu này.
Sau khi nói xong nàng cũng tự thấy buồn cười, “Quái, sao chỗ này lại có lõi táo?”
Triệu Tử Mại lại không nhẹ nhàng giống nàng, ngược lại hắn nhíu mày, trên mặt lộ ra thần sắc lẫn lộn, “Mộc Diêu không phải chim thật, đương nhiên sẽ không ăn táo đỡ đói nên trong rương này hẳn từng giấu người sống.”
Nói tới đây hắn cầm lõi táo lên soi vào ánh lửa và nói tiếp, “Tuy đã hơi khô nhưng vẫn không có dấu hiệu hư thối, chứng tỏ người kia mới rời khỏi đây không lâu.
Nói không chừng là Mộc Diêu mang theo hắn cùng nhau rời đi.”
“Vì sao nó lại phải để người đó lại? Sao nó không biến hắn thành một tấm da khô như những người khác?”
Khuôn mặt Mục Tiểu Ngọ bị ánh lửa chiếu đến đỏ bừng, so với ngày thường thì cực kỳ diễm lệ.
Nhưng một khắc nàng ngước mắt lên Triệu Tử Mại lại nhìn thấy tia sáng đỏ bốc lên trong mắt nàng, sau đó nhanh chóng ẩn sau tròng mắt và biến mất.
Thình lình bị dọa nên hắn hắn nhẹ buông tay, cây