Những lời này vốn không lớn, bởi vì hiện tại Linh Nhi đã cực kỳ suy yếu, giống như sắp ngất tới nơi.
Nhưng lời vừa ra khỏi miệng thì chung quanh lại lập tức im lặng, mọi người đều dừng việc trên tay, đồng thời chuyển ánh mắt lên người Viên Đạo Kiều.
Đặc biệt là Trần Dụng, trong lúc bất giác hắn đã buông lỏng cuộn chỉ trong tay, con diều hình bướm không còn trói buộc nên lập tức theo gió bay càng cao hơn.
Chỉ lát sau nó đã hóa thành một chấm nhỏ màu đen biến mất trên nền trời xanh thẳm.
Viên Đạo Kiều cũng bất động, thân thể mập mạp của ông ta như bị điểm huyệt, tóc bị gió thổi bay về phía sau, lộ ra nét hung ác trên khuôn mặt.
Bỗng nhiên ông ta toét miệng cười, đôi mắt như mắt chuột híp thành hai đường kẻ.
“Nha đầu này điên rồi, từ khi Úy Nhi ra đi nàng ta đã thần trí không rõ, mỗi ngày đều ăn nói khùng điên.
Lúc này sáng sớm nàng ta đã chạy ra ngoài khiến lão phu phải tìm mãi mới thấy.”
Ông ta nói xong thì lập tức túm lấy cánh tay Linh Nhi, cả người nàng ta đã xụi lơ, tay chỉ giãy giụa được vài cái đã không còn sức lực.
Nàng ta mặc cho lão túm lấy tay mình sau đó túm cả người mình lên như xách một con thỏ.
“Ngươi giết……” tuy không thể động đậy nhưng Linh Nhi vẫn nhìn chằm chằm Viên Đạo Kiều, miệng lặp lại sự thật kinh hoàng kia.
“Đừng nói nữa, ngươi điên rồi.” Viên Đạo Kiều cất giọng lạnh lẽo, lực trên tay cũng nặng hơn, móng tay bấm sâu vào da thịt của Linh Nhi.
“Ngươi giết chết tiểu thư, ngươi để Mộc Diêu giết chết thân sinh cốt nhục của mình……”
Nói xong khóe miệng Linh Nhi chậm rãi lộ ra tươi cười.
Nàng nghe thấy đám người xung quanh bắt đầu bàn tán thì thầm, đa phần bọn họ đều kinh ngạc, còn có kẻ dùng ánh mắt chán ghét mà nhìn Viên Đạo Kiều.
Đặc biệt là Trần Dụng, trong mắt hắn có phẫn nộ, chân bước dần tới chỗ này.
“Ngươi giết tiểu thư, là ngươi, là ngươi giết tiểu thư.
Mộc Diêu trong cổ mộ là công cụ giết người của ngươi, cũng là thứ giúp ngươi vận chuyển phúc thọ cao.
Đây là toàn bộ những gì ta nhìn thấy tận mắt cho nên ngươi cũng muốn giết cả ta luôn.” Linh Nhi bỗng nhiên có sức lực, nàng rống lên với kẻ đang đứng ngay trước mặt mình sau đó nước mắt trào ra và rơi xuống.
“Ta đã bảo ngươi câm miệng ngay.”
Bên tai nàng là tiếng gào rú như dã thú, sau đó cả người nàng bị Viên Đạo Kiều đẩy mạnh đập xuống mặt đất.
Lúc này Trần Dụng đã chạy tới bên người nàng, hắn đỡ Linh Nhi dậy, ánh mắt chuyển từ khuôn mặt tái nhợt của nàng sang Viên Đạo Kiều.
Viên Đạo Kiều lúc này đầu tóc bù xù, tóc tai che nửa khuôn mặt lão, phần còn lại thì vằn lên dữ tợn.
Khóe mắt lão nghiêng qua một bên thành một động tác kỳ dị, giống như đang rơi vào mê mang.
“Viên Úy là do ngươi giết sao?”
Lúc nói ra mấy lời này giọng Trần Dụng run lên.
Từ sau nhìn lại thì đến chân hắn cũng run, giống như bị chứng bệnh quái lại nào đó.
Viên Đạo Kiều chậm rãi quay mặt lại nhìn hắn, đôi mắt lão nhìn Trần Dụng đó nhưng lại giống như chẳng thấy gì.
Bởi vì đôi mắt vẩn đục kia trống rỗng, giống như có một tầng màng bọc ngăn cách lão với thế giới bên ngoài.
Trong đó không hề có bi thương hay vui mừng, cũng chẳng có ánh sáng gì.
“Là ta, ta giết Viên Úy, ta giết chính con đẻ của mình.”
Bả vai run lên vài cái, sau đó Viên Đạo Kiều nói ra một câu khiến mọi người đều khiếp sợ.
Cùng lúc đó, tấm màng vô hình vẫn luôn phủ trên người lão giống như bị nứt vỡ, lão quay đầu nhìn Trần Dụng và đám người đang xúm lại vây xem.
Lúc này Triệu Tử Mại và Bảo Điền cùng mấy nha dịch từ cửa thành đang bước nhanh tới đây, lão thấy hết nhưng lại bỗng nhiên toét miệng cười sâu kín.
“Ta giết con bé, không chỉ có vậy, ta còn giết Xương Lê, còn rất nhiều, rất nhiều kẻ chắn đường ta.” Lão nhướng mày, nếp nhăn trên trán hằn sâu, khóe miệng càng ngày càng nhếch cao hơn, “Nhưng thế thì sao? Các ngươi có thể làm gì được ta?”
“Chỉ sợ những người bị ngươi gián tiếp hại chết đã đếm không xuể,” Triệu Tử Mại đi đến trước đám người, hắn nhìn Viên Đạo Kiều, lửa giận trong lòng trào lên nhưng vẫn cố nén lại mà gằn từng chữ, “Toàn bộ phúc thọ cao của khu vực Hoa Bắc đều từ tay ngươi mà