Một mùi hôi thối bay vào mũi Tống Dao, nàng nhẹ vung tay lên thì thấy được cỗ thi thể kia.
Bên trên thi thể là màu trắng, đỏ, xanh đan xen khiến mắt nàng đau đớn.
Nàng không dám nhìn nhiều, cả người xoay sang hướng khác nhưng vừa đi được năm sáu bước thì dưới chân lại bị thứ gì đó vướng một chút, thân thể ngã bổ nhào về phía trước.
Nàng ngã xuống một kẻ khác, nếu không phải kịp thời dùng hai tay chống đất thì ngực nàng sẽ bị cây măng trên cổ kẻ kia đâm xuyên qua.
“Vượng Nhi.”
Tống Dao kêu một tiếng sợ hãi lúc nàng phát hiện mình vừa vấp phải thi thể Vượng Nhi.
Vậy người bên trái kia là ai? Cỗ thi thể nàng không dám nhìn nhiều kia là ai? Chẳng lẽ trong rừng trúc này không chỉ cất giấu mình thi thể của Vượng Nhi ư?
Suy nghĩ của nàng nhanh chóng được chứng thực, bởi vì đỉnh đầu lại truyền đến tiếng “oa oa” đinh tai nhức óc.
Đám quạ đen phát hiện được “bảo tàng” nên đang kết bè kết đội lao xuống.
Một mảnh đen nhánh toàn cánh chim vỗ đập xua tan sương trắng đặc sệt, chúng nó con nọ tiếp con kia lao xuống rừng trúc, chỗ nào cũng thấy quạ.
Cả người Tống Dao chấn động, sợi dây căng chặt trong đầu đứt “phựt”.
Nàng chống tay lên thi thể đầy máu của Vượng Nhi để đứng dậy, vừa thét to vừa chạy nhanh về phía cửa nhà Nàng không muốn quản gì hết, cũng chẳng muốn làm gì hết, hai chữ cẩn thận cũng bị nàng ném sau đầu.
Trong lòng nàng hiện tại chỉ có một suy nghĩ duy nhất chính là chạy mau, chạy ra khỏi khu rừng trúc không biết chứa bao nhiêu thi thể này.
Có mấy lần, nàng cảm giác chân mình giống như bị một cánh tay lạnh lẽo kéo lấy, nàng còn mơ hồ nghe thấy tiếng thở hổn hển.
Nhưng nàng chỉ đạp mạnh vài cái để trốn thoát sau đó không hề quay đầu mà chạy thẳng.
Lá trúc cắt qua mặt nàng để lại vài vết xước nhỏ, máu rịn ra, đỏ đỏ, trắng trắng khiến mặt nàng không khác gì kẻ điên.
Tống Dao cũng cảm thấy mình điên rồi, trong tòa nhà này có quá nhiều bí ẩn nàng không làm rõ được cho nên nàng gần như cho rằng những thứ mình nhìn thấy là ảo giác.
Nếu không phải ảo giác vậy thì việc này quá mức điên cuồng rồi.
Nàng sống ở đây hơn một tháng, chẳng lẽ mọi người ở chung với nàng mỗi ngày sớm chiều đều đã chết sao?
Cũng may trong lúc nửa tỉnh nửa mơ ấy thì nàng thấy được cửa lớn của tòa nhà.
Cánh cửa màu đỏ thắm tuy lờ mờ nhưng quả thực nó chỉ cách nàng chưa tới 10 trượng, đến khoen đồng trên đó đều có thể thấy rõ.
Khóe miệng Tống Dao giật giật nở một nụ cười sống sót sau tai ương: Nàng không điên, cửa lớn ở cách đó không xa, nàng chỉ cần kiên trì thêm một chút là có thể đi ra ngoài.
Chờ rời khỏi đây rồi những chuyện gì cần làm sáng tỏ sẽ phải sáng tỏ.
Nghĩ thế nên nàng bỗng nhiên cảm thấy cả người nhẹ nhàng hơn, chân cũng nhanh hơn mà chạy về phía cửa lớn.
Thân thể nàng uyển chuyển nhẹ nhàng như một con chim mới thoát khỏi lồng giam.
Trong nháy mắt tay sờ lên khoen cửa nàng hít một hơi thật sâu.
Mặc dù ngực nàng lúc này như sắp nổ tung, cổ khô đến bốc hỏa nhưng nàng lại thực sự thấy được hy vọng, đặc biệt là sau khi trải qua nhiều trúc trắc như vậy.
Nàng dùng sức đẩy cửa một chút, cánh cửa nặng nề “Kẽo kẹt” một tiếng sau đó thong thả rộng mở.
Tống Dao đạp chân ra bên ngoài, trên mặt còn mang theo biểu tình mộng ảo khó tin được.
Nhưng lúc nhìn rõ cảnh vật bên ngoài nàng lại cảm thấy như trời sập, không có bất kỳ thứ gì chống đỡ khiến nàng thấy choáng váng đến đầu đầy sao, trong lúc nhất thời không biết mình đang ở nơi nào.
Ngoài cửa lớn là một tòa nhà khác, có cùng cấu trúc với Khâu trạch.
Nhà cửa phòng ốc, đình đài, rừng trúc…… giống như toàn bộ Khâu trạch lại được dọn tới đây, không có gì khác biệt, ít nhất ở trong mắt nàng là như thế.
Nàng đứng ở cửa lớn cách hai tòa nhà nhìn trước rồi lại nhìn sau, biểu tình từ mê mang chuyển dần sang sợ hãi cùng cực.
Không phải như thế, một tháng này tuy nàng chưa từng ra khỏi tòa nhà nhưng nàng nhớ rõ vào ngày xuất giá nàng đi từ