Trong bệnh viện, y tá vội vàng đẩy Phục Thanh Thanh vào phòng kiểm tra toàn thân, may thay là em ấy chỉ bị chấn thương nhẹ, mấy ngày sau có thể xuất viện.
Đứng ở ngoài Phục Cảnh Triều vội vàng chửi mắng Lạc Đào:
- Gây ra tội nặng như vậy với em gái của tôi rồi bỏ trốn.
đúng thật là thứ đàn bà không ra gì.
Từ đâu Thượng Tân Phong đi đến, anh cũng không biết là cô có mặt trong vụ tai nạn đó.
Sau vài tiếng đứng ngoài chờ, Phục Thanh Thanh được chuyển tới phòng bệnh, Phục Cảnh Triều và anh đi vào thăm.
Phục Thanh Thanh dần dần mở mắt ra, chưa kịp nghĩ gì thì liền bật dậy hỏi:
- Chị Lạc Đào..
Chị ấy ở đâu? Chị ấy như thế nào rồi?
Anh vội chạy lại:
- Cái gì? Lạc Đào cũng có trong xe ư?
- Đúng vậy.
Chị ấy bảo vệ em mà bị thương rất nặng, nhuộm máu cả người..
Hực..
Phục Cảnh Triều bước ra nói:
- Rõ ràng khi xe cấp cứu tới, ở đó chỉ có mỗi em, còn không thấy mặt cô ta đâu hết.
- Hực..
chị ấy..
Trong đầu Phục Thanh Thanh hiện lên hình ảnh người đàn ông bế cô đi:
- A..
chị ấy được một người đàn ông trùm kín người bế lên trực thăng rời đi rồi..
hực..
Không biết chị ấy có ổn không..
Anh vội lay người Phục Thanh Thanh:
- Em có nhìn thấy trên người đàn ông đó có đặc điểm gì không?
- Hình như là...!A có chữ LA ( Eo Ây).
- LA..
Tổ chức sát thủ nổi tiếng LA ư? Không hay rồi!
- Thượng Tân Phong!? Anh định đi đâu? Anh có biết tổ chức đó ở đâu không mà đòi đi.
- Đương nhiên là biết.
- Anh đừng nên bất dây động rừng.
Để vài ngày nữa tính xem, nếu hắn muốn giết Lạc Đào thì đã giết từ khi chị ấy bị thương rồi.
Sao lại còn đem chị ấy đi.
- ...
- Hãy quan sát thêm vài ngày nữa đi.
Anh dần bình tĩnh lại.
Ngồi thụp xuống ghế như người mất hồn.
Phía bên căn cứ của tổ chức LA.
Trong một căn phòng, xung quanh đầy đủ các trang thiết bị cần thiết để cấp cứu:
- Tiến hành cứu gấp đi.
- Vâng!?
- Bằng bất cứ giá nào cũng phải cứu bằng được cậu ta.
- Tuân lệnh.
Sau vài tiếng phật thuật, mọi người đều dốc toàn lực để hoàn thành cuộc phẫu thuật này.
Ting!
Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, đoàn người đẩy cô sang phòng điều trị, kèm theo máy trợ thở.
Một Tháng Sau!
Cô đã hồi phục hoàn toàn.
Lạc Đào dần mở mắt ra:
- Ư..
đây là..
- Cậu tỉnh rồi!?
Cô quay lại nhìn, bỗng cô ngồi bật dậy:
- Đội trưởng Chu Vãn Minh! Sao anh lại ở đây? Mà đây là đâu?
- Căn cứ mật của LA.
- Căn cứ mật? À đội trưởng.
Anh đã nói cho ai biết sự xuất hiện của tôi chưa?
- Chưa!
- Anh nói đi.
Sau đó, bảo tôi chưa tỉnh.
Tôi muốn tính sổ với một vài người.
- Người đã hại cô mất tích?
- Đúng vậy!? Phải trả cái giá đắt hơn gấp trăm, ngàn lần!
- Ha~! Vậy mới đúng là cậu chứ Mr.Zero! Át chủ bài của tổ chức mật LA.
Cô đã khôi phục trí nhớ! Kí ức mới cô cũng không quên.
Nhưng, thù là phải trả trước.
Người khác khi nghe đến cái tên Mr.Zero liền cảm thấy ớn lạnh, nổi cả da gà, vì không ai biết được khuôn mặt của cô, chỉ nghe thoảng qua cô là một người máu lạnh, giết người không cần phải nghĩ, cách tra tấn dã man, khiến người đắc tội với cô sống không bằng chết.
Nay, Mr.Zero đã trở lại, thời kì lộng hành của cô bắt đầu!
Ở ngoài căn cứ bắt đầu loan tin đã tìm lại được Mr.Zero nhưng bị thương nặng đang điều trị trong phòng hồi phục.
Các chỉ huy của mọi căn cứ từ 1 đến 9 nghe thấy thì vui mừng không ngớt, chỉ chờ cô tỉnh dậy nữa thôi.
Còn người đã hại cô, khi nghe tin đó liền lo lắng, sợ hại, nhất là người đã bắn cô, Mục Tống Tống và người bạn phản bội cô, A Vân, đã không chút do dự mà bỏ thuốc độc vào nước và đưa cho cô uống.
Họ đang lên kế hoạch để giết cô, tránh để cô tĩnh lại và nói cho mọi người biết sự thật.
Mục Tống Tống và A Vân không đợi được nữa, ngay ngày hôm sau đã đóng giả làm người điều trị và trà trộm vào được trong phòng của cô.
Khi vào chỉ có một mình Mục Tống Tống còn A Vân thì đứng ngoài canh chừng.
Cô ta mở cửa ra, bắt đầu tiến lại gần giường của cô,