Hầy! Nhìn họ hạnh phúc ghê.
Không biết bao giờ mình mới được như vậy!?
Lâm Hiểu Văn lên tiếng chê bai ngay:
- Chắc ế!
- Nói ai ế hả? Cái đồ Văn Đít Khỉ kia!
- Dương Óc Chó! Óc Chó! Ế nói đại đi.
Mắc cỡ quá!?
- C-cô..
Thượng Tân Phong, Lạc Đào nhìn hai người kia mà hạn hán lời.
Đi lại ngăn cản cuộc chiến tranh lạnh:
- Tôi thấy hai người hợp nhau lắm.
Hay là yêu nhau đi!?
- Đừng có mơ!
Hoàng Dương và Lâm Hiểu Văn phản bác ngay.
Cô đầu hàng:
- Được rồi! Được rồi! Quan trọng nhất bây giờ chính là chúng ta nên làm gì tiếp theo đây?
Hoàng Dương nhìn về phía lối vào lúc nãy thì hoảng sợ:
- Lối ra! Lối ra đóng lại từ khi nào thế?
Cả ba người quay lại nhìn.
Đi tới gõ gõ thử.
Theo Thượng Tân Phong suy đoán, thì nó chỉ mở được từ bên ngoài thôi, giờ họ đang ở bên trong.
Phải tìm lối ra khác thôi.
Họ chia nhau ra tìm đường thoát.
Lạc Đào đi tới dưới gốc cây.
Quỳ xuống, đưa tay vào lôi một viên ngọc phát sáng ra.
Ánh sáng trong đó bay vào người cô, lên mắt rồi len lỏi ra phía sau gáy, hình hoa đào bây giờ đã lộ rõ.
Lâm Hiểu Văn, Hoàng Dương và Thượng Tân Phong chạy tới xem vì thấy cô ngồi ở đó.
Rồi lay nhẹ người cô:
- Lạc Đào!? Cô tìm được gì thế? Sao ngồi ở đây.
- Lạc Đào?
Cô mệt lã quay mặt lại:
- H..ả?
Lâm Hiểu Văn bất ngờ, nắm lấy tay cô, kiểm tra mạch:
- Lạc Đào? Cô bị trúng độc rồi..
Thượng Tân Phong, Hoàng Dương đồng thanh nói:
- Cái gì? Trúng độc?
- Đúng vậy! Loại độc này đang xâm nhập vào người cô ấy.
Tôi cần phải loại bỏ nó ngay.
Nhưng ở đây lại không có loại thảo dược đấy.
Thượng Tân Phong đứng dậy:
- Tên gì? Đặc điểm?
- Vũ La Chi.
Thân cỏ, hoa vàng, lá cánh quát, thân của nó hơi tím.
Anh liền chạy đi xem xung quanh có loài đó không, Hoàng Dương đứng dậy định tới giúp anh thì không may mất thăng bằng ngã nhào về phía gốc cây.
Tay đẩy mạnh vào một cơ quan nào đó.
Cạch!
Cách cổng bí mật phía trước mặt anh bổng nâng lên.
Có một lối đi nhỏ, anh không do dự mà chạy vào.
Còn quay lại cảm ơn Hoàng Dương.
Hoàng Dương còn đang trầm trồ khen bản thân có lúc may mắn phết.
Định đi theo thì Thượng Tân Phong nói vọng vào:
- Cậu ở đây bảo vệ họ giùm tôi!
Hoàng Dương dừng bước rồi ngồi xuống bên cạch Lâm Hiểu Văn, thở dài:
- Không không lại trúng độc? Nơi này đúng là kém may mắn mà.
- Ai mà biết trước được ở đây có cái gì đâu trời.
Lâm Hiểu Văn loay hoay nghiền thuốc.
Phía bên Thượng Tân Phong, anh đi theo con đường đó.
Đi mãi, đi mãi, mà không thấy đích.
Trong lòng anh nảy sinh nghi ngờ:" Hay là quay lại nhỉ? Ở đây đi mãi mà không thấy gì.
Thật mất thời gian ".
Thượng Tân Phong định từ bỏ thì một con rắn vàng từ đâu xuất hiện trước mặt anh.
Anh còn đang do dự thì nó trườn quay chỗ anh đứng 3 vòng rồi bò đi về phía trước, tỏ ý bảo anh đi theo.
Anh lập tức không nghĩ nhiều, đi theo con rắn.
Nó rẽ vào