Về tới Thượng Gia.
Cha mẹ anh đã hứng khởi ra chào đón nhiệt tình cô.
Đem đồ chuyển lên phòng, không để cô phải động tay động chân cái gì.
Cứ ngồi trên xe, đồ là anh xách lên.
Cô thì cũng là Thượng Tân Phong đích thân bế vào.
[…]
Tối đó, cô vừa mới tắm xong, ngó ra không thấy anh đâu hết thì liền rón rén trộm, uống lén một chai rượu quý trên tủ.
Vì quá say rượu, cô ngồi trên bàn, lắc lư không nhìn rõ vật gì ở trước mắt.
Cô từ từ đứng dậy, lảo đảo đi về phía giường để nằm, nhưng chân nọ đá cẳng kia, làm cô ngã xấp mặt xuống đất.
Đúng lúc anh mở cửa bước vào.
Cô mếu máo đứng dậy lò mò đi lại phía anh:
- Phong..
Ngã rồi! Đau quá!?
Anh đỡ lấy cô, bế cô đặt lên giường ngồi.
Rồi đi lấy thuốc bôi cho cô:
- Em làm gì mà để bị ngã vậy? Biết anh đau lắm không? Mà mùi gì vậy? Em uống lén rượu à?
- Hihi..
Đúng rồi đó! Em uống rồi, hơi cay nhưng mà ngon lắm..!? Hực..
- Trời ơi cái con ma men này.
Ai cho em uống thế hả? Anh đi mách mẹ Lan cho em xem.
Anh giả vờ đứng dậy, cô giật mình ngồi xuống ôm lấy chân anh không cho anh đi.
Nước mắt trào ra như mưa:
- Oa..
Phong! Anh đừng có mách mẹ.
Lớn rồi ai lại chơi mách mẹ hả? Không chịu đâu.
Không cho anh đi, anh đừng hòng mách mẹ.
Hực..
Anh nhìn xuống, thấy dáng vẻ của cô y hệt con mèo nhỏ đang ôm lấy chân chủ nhân vật.
Anh không nhịn được mà xoa đầu cô rối tung lên.
Cô lắc lắc đầu:
- Rối rồi! Phong! Muốn đi gội đầu! Hực..
Phong ơi~..
Phong à~..
Em muốn đi tắm nè.
Gội đầu nữa!? Hực..
Thượng Tân Phong lấy tay che mặt, vì sự đáng yêu hết nước chấm của cô.
Anh khom người, nhấc bổng cô lên bằng hai tay, cô ôm lấy cổ anh, hai chân kẹp chặt lấy hông anh.
Anh sải bước dài, một tay ôm lấy cô một tay mở cửa, đưa cô vào nhà tắm.
- Đó! Em tự tắm đi.
Anh thả cô xuống rồi bước ra ngoài, đóng cửa lại.
Cô lờ mờ đi lại phía vòi nước, ngu ngơ không biết nhấn cái nào.
- Cái này ư?
Cô nhận đại một nút.
Nước lạnh phun thẳng vào người cô, ướt từ trên xuống dưới không còn một cái gì.
Cô loay hoay muốn tắt nó nhưng không được mà ngày cành nhiều nước phun ra làm cả cái sàn toàn là nước.
Cô quăng cái vòi nước đang chảy xuống.
Lảo đảo đi về phía cửa, muốn ra ngoài cầu cứu Thượng Tân Phong.
Nhưng cô đang say mà, đâu có biết mở, mỗi lúc cô say đều rất ngốc nghếch.
Mở không được, cô đập đập liên hồi vào cửa và la hét thất thanh gọi Thượng Tân Phong:
- Phong! Cứu em.
Em sắp chết đuối rồi..
Hực..
Phong ơi..
Cạch!
Cánh cửa mở ra, cô mất thăng bằng ngã nhào về phía trước, may mắn anh đỡ lấy được.
Cô níu lấy tay anh rồi chỉ về phía cái vòi nước, mếu máo nói như một đứa trẻ vô tội không biết gì:
- Cứu..
Vòi nước..
Nó..Nó bị sao vậy!
Anh đỡ cô đứng lại rồi đưa cô về phía vòi nước.
Rồi chỉ vào:
- Em định xả lũ à? Chỗ này là chỗ tắt này.
Chỗ này là chỗ đổi nước ấm này.
Em nhìn kĩ chưa?
Anh vừa chỉ vừa quay lại nhìn cô, cô thì đứng im ru không dám động đậy, người ướt như con chuột mới từ dưới cống lên.
Đúng kiểu buồn cười, anh không ngậm được miệng mà cười lớn:
- Haha..
Sao thế? Hả? Sao vậy? Anh xả nước cho tắm nè! Lại đây đi.
Ngón chân cô co lại, bám chặt vào sàn nhà, tay vò nát một bên góc váy, không dám bước tới, vẻ mặt hết sức đáng thương.
Anh cầm tay kéo cô lại rồi c ởi đồ giúp cô, nhấc cô lên bỏ vào bồn tắm nước ấm, anh dùng khăn lau qua người cho cô.
Cô thì thấp thỏm không dám cử động.
- Nhìn anh giống đang dỗ con nít không chứ lị.
Muốn gội đầu không?
Cô khẽ gật đầu.
Anh cười một cái rồi cũng phải gội cho cô.
Sau khi tắm xong.
Anh mở cửa ra ngoài tìm lấy một bộ đồ ngủ cho cô, tìm mãi mà không thấy, sao thấy mỗi bộ ngủ màu đen viền rèm, wao.
Gợi cảm thế!
Anh cũng không nghĩ nhiều đêm vào cho cô mặc, mặc xong.
Anh gật đầu lia lịa:
- Hình như chỗ này lớn hơn thì phải.
Chắc tầm 88.
Anh chì vào ngực cô.
Cô lấy tay che mặt anh lại, xấu hổ:
- Đừng có nhìn.!
- Hm.
Eo hình như thon hơn, chắc em gầy quá ha!
Anh nhìn chằm chằm vào eo của cô.
Tấm tắc khen ngợi.
Cô ngại quá nắm tay anh kéo ra ngoài ghế sofa ngồi.
Cô chỉ lên cai đầu ướt chưa lau của mình:
- Đầu em chưa khô.
Lau!
- Rồi rồi.
Phu nhân đợi chút!
Anh lấy máy sấy tóc ra sấy cho cô.
Cô ngoan ngoãn ngồi im.
Xong, cả hai ngồi im ru.
Hướng mắt về môt hướng, ngại ngùng vì tối nay là đêm tân hôn của họ.
Ngượng quá, anh kéo cô đi lại giường nằm, ôm cô vào lòng.
Để chưa yên, mẹ anh đứng ngoài cửa hét lên:
- Động phòng đi!
Anh đỏ mắt còn cô thì ngu ngơ hỏi lại:
- Động phòng? Là cái gì? Ăn được không?
Cô quay lại đối diện với anh.
Anh lấy tay che mặt.
( Đương nhiên là ăn được rồi.
Hehe).
- Hm..
- Phong! Ăn được không?
Anh đột nhiên bật dậy, đi nhanh về phía bàn rồi mở chai rượu trắng ra, rót vào ly rồi uống.
Anh đứng đó luôn, cô ngồi dậy, đi lại, cầm lấy ly rượu trên tay anh, uống một hớp, liền nhăn mặt quạt quạt vào lưỡi:
- Aaa..
Cay quá! Cay quá!..
Anh thấy vậy liền nắm lấy cằm cô, thổi thổi vào lưỡi cho cô.
Rồi tự nhiên cả hai đứng bất động.
- A.
Có cách này giúp lưỡi em nhanh hết đau, em muốn thử không?
- Ó..(Có)..
Anh cúi người xuống, ngậm lấy môi cô rồi đưa lưỡi tiến vào miệng cô, chao đảo, khuấy động khoang miệng của cô.
Do phản ứng không kịp với lại cô không biết hôn nên cảm thấy bản thân như sắp hết không khí vậy.
Cô liên tục đập đập vào vai anh.
- Ư..
ưm..
Th-thả..
em..
ắp ết..
rồi..
( Em sắp chết rồi).
Cô bị cuốn vào, đầu óc quay cuồng khiến chân cô mềm nhũn ra.
Anh di chuyển cho cô ngồi lên bàn.
Sau đó mới tha cho cô, cô gục xuống, thở hổn hển như muốn nuốt trọn không khí xung quanh.
- Hộc..
Hộc..
Em có cảm giác..
như sắp lên thiên đường vậy..
Đầu cứ lơ lửng như đang trên mây vậy..
Đúng là cảm giác mới mẻ quá!
- Hết đau lưỡi chưa?
Cô bất giác lè lưỡi ra rồi đưa tay sờ thử.
- Ình ư ông au ữa ( Hình như không đau nữa).
" Trời đậu.
Đáng yêu quá!" - Phong.
- Khụ khụ! Em hết đau rồi đúng