Qua khỏi khu náo nhiệt, xe chạy xuống cầu vượt, vòng quanh đường hình cung đi thẳng về phía tây, chạy ra tám kilomet, cảnh sắc ngoại thành hoang vắng dần dần chiếu vào tầm mắt.
Quốc lộ nối liền vô tận, càng đi về phía trước tầm nhìn càng trống trải, xe cộ qua lại thưa thớt, trên đường không hề gặp trở ngại.
Hai bên đường là cây cối màu mỡ của khu vực nông trường, nhà kính nhựa đủ loại hình dạng, cột điện nổi bật xếp hàng thẳng tắp đứng lặng lẽ tới phía xa.
Hoàn cảnh bên này hiển nhiên hơi vắng vẻ.
“Sắp đến nơi rồi.”
Người lái xe đằng trước lên tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng dài lâu trong xe.
Bốn cô gái trên xe nghe tiếng liền tỉnh lại, từng người chống người ngồi thẳng ngáp dài.
Chặng đường khoảng hai tiếng, lúc này đã gần chín giờ sáng, mông mọi người bị ngồi đến mức đau nhức tê dại.
Khương Kỳ ngồi ở ghế phó lái bóp vai: “Rốt cuộc sắp tới rồi, cái chỗ quỷ quái này thật hẻo lánh.”
“Chính là vì hẻo lánh mới đến đây, chính phủ sẽ không phê duyệt mảnh đất nào tốt, đủ quản lý là được.” Đường Giai ngồi giữa phía sau lý luận, hỏi người lái xe, “Cô Phương, cô nói có phải không ạ?”
Giáo sư Phương cười cười: “Các em đó, cứ duy trì tâm tính như bây giờ, đợi lát nữa đi vào đừng suy sụp, coi như giúp cô hoàn thành nhiệm vụ hạng nhất.”
“Không đâu, cô Phương, bọn em muốn đi giúp cô, nếu sợ thì ban đầu đã từ chối rồi.”
Ngồi bên trái Đường Giai chính là Hà Thanh Thanh, nói xong cô nghiêng người nhìn người ngồi sát cửa sổ bên phải, nói: “Em thấy Bạch Lộc là khẩn trương nhất, lúc tới nơi sẽ không nói gì.”
Giờ phút này Bạch Lộc đang mơ mơ màng màng mở mắt nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt đờ đẫn ngẩn ngơ, còn chưa lấy lại tinh thần. Vừa rồi cô mơ thấy ác mộng, lúc tỉnh lại mỗi chỗ toàn thân đều toát ra mồ hôi nóng, sau đó lại bắt đầu lạnh run.
Cô run cầm cập, đã vào tháng mười, ý thu dần dày đặc.
May mà bên trong xe không ngột ngạt, chưa đến một lúc cô lại cảm thấy không khí trở về ấm áp.
Đường Giai cãi lại thay cô: “Bạch Lộc mới không như vậy, nhà người ta tiếp xúc với cơ quan tư pháp, chỉ nghe thôi đã gặp nhiều việc đời hơn chúng ta rồi.”
Cô nghiêng đầu thấy sắc mặt Bạch Lộc là lạ, lại hỏi: “Lộc Lộc, cậu suy nghĩ gì đó?”
Bạch Lộc nhíu mày: “Tớ vừa mơ một giấc mộng.”
“Nằm mơ lúc trời sáng trưng?” Khương Kỳ quay đầu lại cười, “Cậu mơ cái gì?”
Bạch Lộc lắc đầu.
“Cậu bị ảnh hưởng bởi yếu tố tâm lý rồi? Có lẽ tới đây con người quá hưng phấn.”
Bạch Lộc vẫn lắc đầu, cô dựa đầu vào cửa kính xe, nhắm mắt lại, định cố gắng nhớ lại, thu hoạch một chút cảnh tượng bên trong, nhưng trong đầu lại trống rỗng.
Mơ cái gì cô thật không nhớ gì cả, loại cảm giác này khổ không nói nổi, vô cùng khó chịu.
Cô cầm chai nước uống một ngụm, nói với mọi người: “Là ác mộng.”
“Đừng nghĩ nhiều.” Giáo sư Phương từ kính chiếu hậu nhìn qua, “Cô nhớ đã từng nói với các em, mộng xảy ra trong tình huống ý thức con người dao động, bình thường chỉ có vài phút hoặc vài giây. Ban nãy trước khi cô gọi các em thức dậy thì có chạy qua một đoạn đường gồ ghề, dựa vào lúc các em ngủ cảnh trong mơ sẽ tương quan với hoàn cảnh cơ thể ngủ trong lúc đó, có lẽ là chịu ảnh hưởng bởi yếu tố cảm giác của cơ thể.”
Hà Thanh Thanh gật đầu: “À, thảo nào em cảm thấy xe chạy qua núi.”
Đường Giai duỗi người: “Em không có ngủ, chỉ nhắm mắt thôi.”
Khương Kỳ nghĩ ngợi sâu xa: “Mộng không thể giải thích, có người nói cảnh mơ là tương phản, có người lại cho rằng rất chuẩn xác, điều này khó mà kết luận.”
Giáo sư Phương tán thành: “Thế nên như các em nghiên cứu tâm lý học, bình thường đừng bê nguyên xi nghiên cứu người khác để nghiên cứu chính mình, nếu không các em sẽ phát hiện một mặt đau khổ.”
Hà Thanh Thanh bổ sung: “Chính là hiểu rõ bản thân một cách thấu đáo.”
Lúc này, Bạch Lộc ở phía sau hỏi: “Nằm mơ nhất định không nhớ ra thì làm sao? Cô Phương, cô có phương pháp gì không?”
Giáo sư Phương nói: “Đừng cố chấp điều này, xem tình trạng hiện giờ nhiều hơn thì tốt rồi.”
Đường Giai ngạc nhiên: “Cậu còn định trở về cõi mộng à?”
Bạch Lộc đương nhiên cho rằng điều đó không có khả năng, nhưng tâm lý học không phải còn có rất nhiều bí ẩn chưa được nghiên cứu rộng rãi sao, cô cảm thấy điều này có thể tính là tồn tại.
Đường Giai ở bên cạnh tỏ vẻ thần bí, vươn hai tay nắm vai Bạch Lộc, nói đùa: “Gần đây tớ đọc một quyển sách chuyên ngành về cơ bản của thuật thôi miên, nếu không bây giờ chị đây thôi miên để cậu trở về thử xem?”
Bạch Lộc còn chưa nói gì, giáo sư Phương ngồi đằng trước thay đổi sắc mặt, ngăn cản nói: “Ngàn vạn lần không thể thử, phương pháp này nghiêm lệnh cấm đoán, không có bất cứ kỹ thuật chuyên nghiệp nào được thông qua, cũng không thể tùy tiện thôi miên người khác, các em đừng tự cho mình thông minh.”
Đường Giai thè lưỡi nhỏ giọng nói: “Tớ chỉ là dân nghiệp dư thôi.”
Khương Kỳ quay đầu lại dọa dẫm: “Cậu coi chừng phạm tội, chú cảnh sát bắt cậu đấy.”
……
Bạch Lộc nhìn bầu trời xanh thẳm bên ngoài, sạch sẽ không dính một hạt bụi, xa xa có nhà dân nuôi đàn bồ câu, bay lượn vòng qua lại trên túp lều thấp bé.
Bên trong xe mọi người thay phiên nhau nói chuyện, tiếng hoan hô nói cười, Bạch Lộc lắng nghe âm nhạc vui tươi trong tai nghe, thấm thoát dần dần tiêu tan cảnh trong mơ khó mà nói rõ kia.
*
Chỉ chốc lát sau, xe chạy qua một cây cầu dài, phía dưới là mấy đoạn đường ray đan xen, một chiếc xe lửa chạy qua ầm vang, cuốn lấy huyên náo, từ gần đến xa.
Đến phía trước, là một khu rừng cây cối cao to, khu vực cây xanh rất hoàn thiện, kiến trúc được che chắn như ẩn như hiện.
Dần dần, cây cối thưa thớt, bức tường cao màu đỏ sậm hiện ra, trên đỉnh tường cao dàn ra lưới sắt có gai nhọn hình tròn rậm rạp, cùng với đường dây cao thế xếp ngang kín mít, trong trời cao mấy mét cách trở tất cả liên lạc giữa trong và ngoài.
Bức tường cao ngất bao vây ven đường, tìm được cổng vào, mấy người trong xe không hẹn mà cùng nhìn về phía mấy chữ to trang trọng uy nghiêm lọt vào tầm mắt.
Nhà giam Giang Tư tỉnh XX.
Tốc độ xe chưa chậm lại, bầu không khí trong xe lại lắng xuống nghiêm túc trước.
Khương Kỳ ngồi đằng trước gấp gáp lục túi của mình, sốt ruột kêu lên: “Haiz, kính râm của mình đâu, kính râm đâu rồi?”
Đường Giai cầm một cặp trên tay: “Ở chỗ tớ này, lúc ra ngoài không phải cậu nói cậu không đủ chỗ để sao?”
Hà Thanh Thanh đang bận rộn hóa trang.
Bạch Lộc im lặng không lên tiếng, lấy ra một cái khẩu trang, lặng lẽ đeo vào.
Giáo sư Phương thấy các cô mỗi người đều bao vây kín mít, bà tò mò vừa buồn cười nói: “Các em sao đều thế này, giờ coi mình là ngôi sao rồi.”
Khương Kỳ ở bên cạnh chột dạ giải thích: “Cô ơi, chẳng phải là lần đầu bọn em tới sao, ở đây loại người nào cũng có, ngộ nhỡ bị người ta nhớ kỹ thì phiền toái. Hơn nữa…” Cô thấp giọng nói, “Nghe nói bên trong nhiều đàn ông, lâu rồi chưa từng gặp phụ nữ, bọn em suy nghĩ cho sự an toàn của mình thôi.”
Giáo sư Phương nghe xong càng cười bất đắc dĩ: “À được thôi, các em suy nghĩ rất chu đáo. Các em đều như vậy, cô thân là giảng viên đến lúc đó hệ số nguy hiểm không phải cao hơn sao?”
Đường Giai xen vào khoa trương nói: “Cô không giống bọn em, cô gọi về lương thiện trong lòng bọn họ, cứu chuộc linh hồn nằm tận sâu bên trong lòng họ, đối với bọn họ cô chính là chúa cứu thế phổ độ chúng sinh.”
Giáo sư Phương bị chọc cười: “Em đừng cất nhắc cô.”
Phương Thư Bình là giáo sư thâm niên của khoa tâm lý học thuộc học viện xã hội học đại học C, có án lệ thành công trong việc nghiên cứu tâm lý nhiều năm, tâm lý xã hội học căn bản, tâm lý học giáo dục, tâm lý học sức khỏe cùng với tâm lý học hình sự. Những năm gần đây bởi vì kinh nghiệm nghiên cứu tâm lý học hình sự phong phú, bởi vậy trở thành chuyên môn đặc biệt của hệ thống tư pháp, trước khi mãn hạn tù thỉnh thoảng tiến hành mấy kỳ chương trình học tư vấn tâm lý sức khỏe.
Mỗi lần trước kia vốn là một mình giáo sư Phương đi, bởi vì lần này sinh viên năm tư mới có đề tài báo cáo, người trong nhóm của bà ở cùng ký túc xá thích xem phim Mỹ vì thế say mê tâm lý học hình sự, để cho các cô có tài liệu thực tế khảo sát tại hiện trường, do đó chuyến đi lần này giáo sư Phương đặc biệt gọi các cô đi cùng.
Mấy cô gái hồi trước nghe mới mẻ, chẳng hề do dự đồng ý ngay.
Không nghĩ tới lúc này vừa tới cổng, tâm tư đề phòng nặng nề, quả nhiên là một nhóm người còn chưa từng trải trong xã hội. Ý nghĩ đơn giản, xử sự thận trọng.
Phương Thư Bình dừng xe ở cổng bảo vệ, nói với sinh viên của mình: “Các em lấy ra giấy chứng minh đi, đến chỗ bảo vệ làm đăng ký.”
Quá trình đăng ký khá nghiêm ngặt, bảo vệ ở cổng nhìn thấy nhóm nữ sinh viên trẻ tuổi đầy sức sống, trêu chọc nói: “Sinh viên tới đây tham quan à, hiếm thấy ghê.”
Sau khi xong xuôi, mọi người lại yên lặng trở về xe.
Một cánh cổng phía trước từ từ mở ra, xe
chạy vào nhà giam, đi về hướng bảo vệ chỉ dẫn, sau khi tìm được chỗ trống thì đậu xe lại.
Lúc này mặt trời gay gắt chiếu xuống, ánh nắng xuyên qua khe hở lá cây ngoài vách tường cao vẩy tới, trước mặt là từng đợt gió mát hiu hiu, nhiệt độ vừa phải.
Nhóm người Bạch Lộc không dám chạy loạn, đi theo giáo sư Phương hướng về tòa nhà cảnh sát trung tâm.
Dọc theo con đường nhỏ, ở một bên đều là lưới sắt bọc kín mít, bao vây vững chắc không để vượt ranh giới, tách ra thành hai khu vực, trong ngoài là hai thế giới.
Các cô đi qua một chỗ, không hẹn mà cùng tò mò nhìn xung quanh về phía lưới sắt, xuyên qua bụi cây và dây leo diện tích chặt chẽ ngăn cản tầm mắt, có thể trông thấy chỗ kia có một mảng bóng người màu xanh xám lần lượt chạy qua, theo đó còn truyền đến tiếng ồn ào tương tự trên bãi cỏ mênh mông, thỉnh thoảng hàm chứa tiếng hô đầy khí thế của đàn ông.
“Đây là các phạm nhân đang thả gió*, hoặc là đang tụ tập vận động.” Giáo sư Phương giải thích cho các cô nghe.
(*) tù nhân được đi lại trong sân hoặc được phép đi đại tiểu tiện.Bạch Lộc hỏi: “Nơi này có bao nhiêu phạm nhân ạ?”
“Hơn năm ngàn, cơ mà bọn họ dựa theo thời hạn thi hành án còn lại mà chia khu vực quản lý.”
Hà Thanh Thanh cũng có thắc mắc: “Sao em nghe được tiếng đàn ông thôi, ở đây không có phụ nữ ư?”
Đường Giai nói: “Nhà giam nam nữ tách ra quản lý, có thể để bọn họ thấy mặt thôi, vậy còn không xảy ra chuyện lớn à.”
Khương Kỳ tò mò dừng bước, hai tay nắm lấy lưới sắt, bắt lấy vài nhánh cây mở ra khe hở, hai mắt nheo lại: “Thật sự đều là đàn ông, bọn họ đang vận động trên sân thể dục, già trẻ đều có, mặc đồ tù thống nhất.”
Bạch Lộc quay đầu lại, thấy Khương Kỳ rớt ở phía sau, cô vội vàng đi qua níu cô bạn xuống, cảnh giác nói: “Đừng nhìn nữa, trên này đều là máy quay đó, người không biết còn tưởng rằng cậu muốn leo qua.”
Khương Kỳ vừa nghe cả người đều giật mình, ánh mắt sau kính râm dè dặt lướt qua đầu lưới sắt, quả nhiên cách mấy mét là hai máy quay nằm ngược nhau, luôn hướng về các góc trong khu vực theo dõi.
Mỗi một chỗ tại đây, canh phòng nghiêm ngặt.
Tới ngoài cửa tòa nhà trung tâm, có hai giám ngục đứng thẳng tắp.
Giáo sư Phương lấy ra giấy tờ cho bọn họ xem, một hàng năm người được cho phép tiến vào.
Có chỉ đạo viên đi ra nghênh đón, đưa bọn họ đi qua hành lang lạnh lẽo không ánh sáng, tới phòng khách nằm phía cuối, nói chờ sau khi phạm nhân tập hợp trở về, buổi giảng dạy có thể bắt đầu.
Bạch Lộc vừa muốn chọn chỗ ngồi xuống, đã thấy Đường Giai không an phận hưng phấn chạy tới trước một cửa sổ, kích động gọi những người còn lại nói: “Mau qua đây nhìn, rất nhiều người!”
Giáo sư Phương nhìn quen không trách, lắc đầu.
Khương Kỳ bị thu hút chạy tới trước tiên, Bạch Lộc và Hà Thanh Thanh theo sau vây quanh, mấy người chen nhau nhoài ra bệ cửa sổ, như là thấy thứ mới lạ, ánh mắt nhìn chằm chằm các phạm nhân được triệu tập chính giữa sân thể dục ở phía xa.
Bọn họ mặc đồ tù màu xanh xám thống nhất, trên vai và lưng là từng đường kẻ sọc xanh trắng, hàng ngũ đứng ngay ngắn nghe theo chỉ thị. Tiếng huýt còi sắc bén của giám ngục thổi lên, từng hàng ngũ giống như học sinh luyện tập trở về, theo quy luật thứ tự hướng về một lối đi.
Giữa bọn họ, có người ở đây cả đời, đến chết cũng không ai biết; có người thì sống một ngày bằng một năm, chờ đợi năm tháng ra khỏi cánh cửa sắt nhìn lên một bầu trời khác.
Con người luôn ý thức được thời điểm gây tội lỗi, bắt đầu sợ hãi phải chịu cái giá phải trả, có tỉnh ngộ nhiều bao nhiêu đều là phí công.
……
Lúc giám khu trưởng của khu vực số tám tiến vào cửa, nhìn thấy hình ảnh tĩnh lặng như vậy, ông ta mặc cảnh phục màu xanh đậm, đầu tiên bắt tay với giáo sư Phương đã quen thuộc, sau đó chỉ vào cửa sổ hỏi: “Đây đều là học trò của cô phải không?”
Nhóm Bạch Lộc nghe phía sau có tiếng, mau chóng rời khỏi cửa sổ, phép tắc đứng trở về.
Giáo sư Phương chỉ nói: “Chào hỏi giám khu trưởng đi!”
Bốn người đồng thanh: “Chào giám khu trưởng!”
Giám khu trưởng ôn hòa gật đầu, nhìn thấy các cô cải trang không khỏi kinh ngạc: “Ô! Bây giờ học trò ăn mặc thế này à?”
Giáo sư Phương cười ngượng ngùng, lập tức ra lệnh các cô sửa chữa: “Mau tháo ra, bình thường một chút, cảnh sát đều ở đây, sợ gì chứ.”
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, Bạch Lộc tháo khẩu trang ra trước, mấy người còn lại cũng bắt đầu tháo kính râm.
Giám khu trưởng nhìn một cái biết được chuyện gì xảy ra, ông ta cười hiểu chuyện: “Ha ha, con gái tính cảnh giác khá cao, đây là một việc tốt. Có điều hôm nay các cô đừng lo lắng, lát nữa người đến nghe giảng chính là phạm nhân của khu số tám, thời hạn thi hành án còn lại cũng không vượt quá ba tháng, sau đó mãn hạn được phóng thích. Những người này đã cải chính tư tưởng, điểm biểu hiện cũng tốt, cứ coi bọn họ là người ngoài xã hội, đừng đi lung tung khắp nơi là được.”
Tuy nói vậy, nhưng hễ là một ngày vẫn ở trong nhà giam, cũng sẽ không được người ở thế giới bên ngoài chấp nhận.
Mọi người đợi một lúc, trên hành lang ngoài cửa dần dần truyền đến tiếng nhộn nhịp, sau đó là bước chân nhịp nhàng đều đặn mang theo hỗn loạn, các giám ngục chỉ huy từng phạm nhân đi vào phòng nghe giảng.
Bọn họ sắc mặt thoải mái tự nhiên, tứ chi đều tự do, theo cửa nối đuôi nhau đi vào.
Các người đàn ông đều cắt tóc húi cua, mặc đồ tù một màu, tuổi trung bình khoảng chừng ba mươi.
Đợi đến lúc được phóng thích sớm, khát vọng đối với sự tự do càng rõ rệt, thái độ đều nghiêm chỉnh tốt lành.
Chờ đến khi toàn bộ tù nhân của khu số tám ngồi vào chỗ, giáo sư Phương và giám khu trưởng cùng ngồi trên bục chuẩn bị giảng dạy.
Trong quá trình này, nhóm Bạch Lộc chọn hàng ghế đầu tiên ngồi xuống.
Khương Kỳ ngồi sát cửa sổ, sau đó là Đường Giai, Bạch Lộc, Hà Thanh Thanh.
Khoảnh khắc nhóm tòng phạm đi vào, Bạch Lộc bắt đầu để ý, vừa rồi ánh mắt cô lướt qua, đối diện một số ánh mắt sắc bén trẻ tuổi, bên trong là ánh lửa, tuy rằng mỗi người đều không có biểu cảm trông rất tùy ý, nhưng trong vô hình bắt đầu hiện ra nguy hiểm tối tăm.
Sự phân biệt của Bạch Lộc về phương diện tâm lý học luôn luôn rất chính xác, để nghiệm chứng kết quả suy đoán, cô hỏi người bên cạnh, nhưng không thu hoạch được gì.
Ba người còn lại đều tỏ vẻ ban nãy không ngẩng đầu.
Bạch Lộc chẳng nói gì, được, vậy để mình cô lộ diện.
Nghe cô nói vậy, ba cô bạn đều tỏ ra vẻ khẩn trương.
Đường Giai không dám quay đầu, chỉ nghiêng người dựa sát qua đây nhỏ giọng hỏi: “Cậu thật sự thấy được ánh mắt nguy hiểm hả?”
Bạch Lộc chỉ nói: “Không lương thiện.”
Hà Thanh Thanh bị dọa hết hồn, sợ hãi hỏi: “Bọn họ sẽ không nhào tới chứ?”
Bạch Lộc khẽ cười: “Hai hàng phía sau chúng ta không có ai.”
Lời cô vừa nói xong, chợt nghe được hàng ghế phía cuối phòng có tiếng người huýt sáo, cùng giọng điệu trêu đùa: “Mấy em gái sinh viên tới đây làm gì?"