Ngọn đèn chiếu rọi cả không gian, mu bàn tay Bạch Lộc mịn màng bóng loáng, ngón tay dài thon non mềm, dưới ánh sáng càng trông sáng sủa hơn.
Ngón tay cô không đeo trang sức gì, ngược lại đeo một chuỗi tràng hạt màu trà ở cổ tay, kiểu dáng trông bình thường, rất thường thấy.
Tần Long bình thản liếc nhìn một cái, nhìn sang cái đĩa cô đẩy qua, không có hành động gì nói: “Buổi tối cô chỉ ăn một chút thế sao?”
Điệu bộ này của cô, hình như không muốn ăn thêm gì nữa.
Bạch Lộc quả thật ăn uống ít, chủ yếu là bữa trưa ăn quá no, đến giờ vẫn hơi khó chịu căng cứng, nhưng cô nhất định ăn hết mì, nếu không cũng sẽ không chủ động gọi bát nhỏ, chẳng qua sẽ ăn rất chậm.
Cô ăn rất chậm, có thể hỏi anh càng nhiều hơn.
Bạch Lộc trả lời anh trước: “Buổi tối có đôi khi tôi không ăn cơm.”
Sắc mặt anh hơi kinh ngạc: “Vậy cô ăn gì?”
“Ăn một quả táo, hoặc là ăn cháo.”
Anh hơi nhíu mày: “Để giảm cân?”
Bạch Lộc húp một ngụm nước lèo: “Để duy trì vóc dáng.”
Anh nhìn cô một lúc, giống như đang tiêu hóa hành vi tư tưởng kỳ quái này.
“Nửa đêm đói bụng thì làm sao?”
“Vậy ăn hai quả táo.”
“…”
Bạch Lộc vẫn trở lại đề tài vừa rồi: “Căn tin chỗ các anh, quanh năm suốt tháng đều là đồ ăn như vậy, ăn không ngán sao?”
“Ăn riết quen thôi.”
Lời này dùng để an ủi chính mình, dù là ai cũng muốn mau chóng thoát khỏi, thói quen chính là sự khuất phục đối với hiện thực.
Bạch Lộc đánh giá anh: “Tôi thấy trông anh có vẻ ăn rất tốt.”
Cô nhớ tới tên khỉ gầy đi theo anh lần trước, trông giống như chưa bao giờ ăn no.
Tần Long nói: “Trước khi đi vào tôi đã trông như vậy.”
Anh ngồi đối diện nhìn cô, giống như kiểu vừa rồi cô quan sát anh vậy. Nhưng so với sự hiếu kỳ tìm tòi hứng thú nồng nhiệt của cô, anh lại ung dung điềm tĩnh có hỏi thì đáp.
Bạch Lộc suy nghĩ, anh rất có khả năng chờ đợi.
Cô ăn càng chậm hơn, để anh chờ tiếp.
Thời gian giống như qua rất lâu, bên cạnh thay một bàn thực khách khác, những người vào trước đó chủ yếu đều đi gần hết.
Hôm nay thứ sáu, mai mốt không có lớp được nghỉ, mọi người đều tranh thủ thời gian xem phim dạo phố.
Bạch Lộc chưa từng nghĩ đến, cô sẽ cùng anh ăn cơm trò chuyện tại chỗ này.
Mì nước sắp nguội lạnh, Bạch Lộc một hơi ăn hết những gì còn thừa, lại húp mấy ngụm nước ấm bụng.
Cô liếc xéo thoáng nhìn hai cái há cảo tôm kia, nằm tròn vo trong đĩa, bóng loáng mê người.
Tần Long theo tầm mắt cô dời qua.
Bạch Lộc liếm nước lèo ở khóe miệng, lấy khăn giấy lau chùi, ánh mắt nhìn anh nói: “Tôi thật sự ăn không vô.”
Anh không tỏ thái độ, cũng chưa từng nói gì bắt ép cô ăn.
Nhưng Bạch Lộc để ý điểm đó, nói tiếp: “Hơi lãng phí, anh không ăn ư?”
Cô không cảm thấy vừa rồi anh đã ăn no. Ở trong tưởng tượng của cô, anh là người có thể nuốt trôi ba bát cơm to.
Tay phải Tần Long đặt bên mép bàn, trong tay xoay di động, lúc này tiếng chuông vang lên, có điện thoại gọi tới.
Anh không trả lời cô, ấn phím nhận máy.
“A lô, đang ăn cơm…được…biết rồi.”
Vội vàng mấy câu, anh liền tắt máy.
Bạch Lộc đoán là cấp trên hoặc đồng nghiệp của anh gọi tới, dự cảm anh phải đi, cô không khỏi ngồi thẳng lưng hỏi: “Anh phải về à?”
Anh không có hành động gì lớn, vẫn biếng nhác tựa vào chỗ ngồi, gật đầu.
“Có việc gấp?” Cô hỏi.
“Không gấp.”
Bạch Lộc mới yên tâm lại, cô nói: “Vậy ngồi thêm một lúc nữa đi.”
Anh không tỏ rõ ý kiến, mà nói tiếp vấn đề vừa rồi của cô: “Cô thế này nên ăn nhiều một chút.”
“Cô thế này”, anh không nói đầy đủ, chỉ cô trông như người gầy.
Câu này nghe giống như chẳng có dao động cảm xúc, Bạch Lộc nghĩ rằng người đàn ông này ít khi ân cần.
Vậy lúc anh quan tâm người khác thì trông thế nào, chắc là còn mang theo chút biểu cảm và hành động.
Nhưng bên cạnh anh có bạn bè sao, cô thậm chí hoài nghi mình là “người quen” thứ nhất anh gặp được sau khi ra ngoài.
Bạch Lộc ho nhẹ một tiếng, cầm thìa khuấy nước lèo, lơ đãng hỏi: “Tiếp theo anh có dự tính gì không?”
Anh chẳng hề do dự đáp ngay: “Trước hết tìm công việc ổn định đã.”
Bạch Lộc nhìn anh một cái: “Về vấn đề lần trước anh hỏi tôi nên làm thế nào…chuyện của anh ấy, tôi thấy rằng…”
Tần Long ngước mắt nhìn sang đây, sắc mặt mang theo vẻ chuyên tâm.
Bạch Lộc hơi nhướn mày nói: “Tôi thấy khó mà nói, dù sao tôi cũng không biết quá trình sự việc là như thế nào, đương nhiên anh không cần phải nói tôi cũng có thể tưởng tượng được, tổn thương đã xảy ra rồi, đổi lại bất cứ cô gái nào là đương sự, cũng sẽ không dễ dàng tha thứ.”
Anh nghiêm túc lắng nghe, không làm gì ngắt ngang.
“Cô ấy chỉ có thể dựa vào thời gian để quên đi, có lẽ đến giờ đã không còn nhớ, nếu anh không xuất hiện trước mặt cô ấy nữa.” Cô tạm dừng một chút, “Cũng có lẽ là mấy năm nay cô ấy sống rất đau khổ, có ám ảnh ở phương diện tâm lý, vậy anh càng không nên đi quấy rầy cô ấy. Bù đắp theo lời của anh, ở phương diện tinh thần không thể bù lại cho cô ấy.”
Tần Long nhìn chằm chằm ánh mắt cô, trong lòng giống như đang cân nhắc, hỏi: “Vậy tôi cần làm những gì?”
“Anh không cần làm gì hết, cho dù anh ra ngoài, anh vẫn là anh, vẫn có thể trở về chính mình trước kia. Nhưng trong lòng anh sẽ không dễ chịu, anh vẫn quan tâm đến cô gái kia, muốn biết hiện tại cô ấy sống như thế nào. Hoặc là nói, chỉ cần đối phương bằng lòng, anh có ý nghĩ chịu trách nhiệm với cô ấy cả đời.”
Tần Long mím môi không nói, bởi vì Bạch Lộc nói trúng tâm tư của anh.
Anh không cảm thấy không ổn, anh cần khơi thông với người khác, cô là một sự tồn tại đúng lúc.
Bạch Lộc không đợi anh gật đầu thừa nhận, nói tiếp: “Người thật sự cần cố vấn tâm lý không phải anh, mà nên là cô gái kia. Đương nhiên nếu cô ấy vượt qua cái bậc kia, cũng không cần thiết đi vạch vết sẹo của người ta nữa.”
Tần Long im lặng lắng nghe, anh cúi đầu, âm thanh cũng trở nên khẽ khàng: “Tôi không tìm thấy cô ấy.”
Phút chốc đó Bạch Lộc không nghe thấy âm thanh, qua một lát mới hơi hiểu ra, hỏi: “Anh và cô ấy hồi trước là quan hệ gì?”
“Bạn học.”
“Có lẽ anh có thể tìm bạn học chung của hai người hỏi thăm.”
“Tìm rồi.”
“Nói thế nào?”
Anh ngẩng đầu: “Không có tin tức.”
Bạch Lộc an ủi anh: “Không tin tức có lẽ là tin tốt, biết đâu người nhà cô ấy vì muốn tốt cho cô ấy, rời khỏi nơi này thì sao?”
Anh không tỏ vẻ chuyện này có khả năng, hình như trở nên trầm lặng, ánh mắt xuất thần nhìn chằm chằm nước lèo Bạch Lộc đang khuấy thành ba vòng.
Bạch Lộc cúi đầu thả tay, có giọt nước bắn ra, nước mỡ dính trên tay, cô lấy khăn giấy chùi,
vừa nói: “Anh nghĩ nhiều quá cũng không phải chuyện tốt, loại chuyện bù đắp cũng phải nói tới hai bên tình nguyện, anh đơn phương cảm thấy tốt, người ta chưa hẳn sẽ chấp nhận.”
Tần Long tiếp tục im lặng, nhưng ánh mắt anh hơi lay động, hình như rất thoải mái về lời nói của cô.
Bạch Lộc đang ở trong trạng thái, nói: “Con người không phải thánh nhân, ai có thể không sai lầm. Biết sai để sửa, chẳng phải việc thiện sao. Anh đi đón nhận cuộc sống mới của anh, đừng phạm sai lầm nữa là được.”
Bạch Lộc nói xong những lời này, cảm thấy tiêu hóa không ít đồ ăn trước đó, đảo mắt lại nhìn thấy hai cái há cảo kia, lúc này cô đột nhiên muốn ăn, chẳng hề suy nghĩ cầm lên đôi đũa, gắp một cái ăn.
Cô lẩm bẩm: “Giờ lại hơi đói rồi.”
Cô đẩy một cái thừa lại cho anh, không biết nói lần thứ mấy rồi: “Tôi cũng chỉ ăn được một cái, đừng lãng phí mà, tôi cảm thấy quán này ăn rất ngon, sau này anh có thể đến thường xuyên.”
Chấp niệm Bạch Lộc mời anh ăn quá mạnh mẽ, Tần Long nhìn chằm chằm cái bọc nhỏ trước mắt, cũng cầm đũa gắp bỏ vào miệng, nuốt vào một ngụm.
Món ăn cuối cùng trên bàn được bọn họ chia đều.
Bạch Lộc vẫn còn đang trong giai đoạn nhai nuốt, anh đã nuốt xuống hết đứng dậy: “Tôi phải đi.”
*
Bạch Lộc nhờ bữa cơm này trò chuyện rất nhiều với Tần Long, đối với vấn đề trong thư lần trước cũng khơi thông một chút, mặc kệ sau khi anh trở về sẽ nghĩ thế nào, cô biết anh cuối cùng nhất định nghĩ thông suốt.
Có lẽ giờ phút này, anh hiểu rõ một chút.
Bởi vì khoảnh khắc Bạch Lộc cùng anh đi ra, thông qua ánh sáng của đèn đường bên ngoài chiếu rọi, cô quan sát thấy biểu cảm trên khuôn mặt anh không nghiêm nghị như trước đó.
Trở về cổng khu sinh hoạt, anh khách sáo nói cảm ơn với cô.
“Cảm ơn cô đã nói những lời này với tôi, cô Bạch.”
Bạch Lộc khẽ nhíu mày vì nửa câu sau của anh, ở trong thư anh xưng hô với cô như vậy cô có thể tưởng tượng được, nhưng thật sự mặt đối mặt gọi thế này, khiến cô có cảm giác kỳ lạ bất ngờ.
“Không sao, anh có điểm hoang mang, sau này vẫn có thể tìm tôi.” Cô chỉ di động của anh, bên trong có danh sách cuộc gọi.
“Cô đang thực tập?” Anh hiếm khi hỏi tới việc tư.
“Ừm.”
“Vậy chắc là cô bận lắm, tôi không quấy rầy nữa.”
Bạch Lộc thấy thế vội nói: “Không quấy rầy, tôi cũng có thời gian rảnh rỗi, các trường hợp cần tư vấn cũng không nhiều lắm, huống hồ tôi vừa lúc muốn tìm trường hợp như anh, tôi muốn viết một bài luận văn.”
Cô nói trắng ra, anh nghe xong gật đầu: “Được rồi, tôi có thời gian thì sẽ tìm cô. Cô Bạch, tạm biệt!”
Tần Long xoay người hướng về phía chiếc xe của anh, Bạch Lộc lại chau mày không lý do, đi theo tiến lên trước hai ba bước, gọi anh lại: “Này, cái đó ——”
Tần Long mới vừa ngồi lên xe, thân xe theo động tác hơi lung lay, anh còn chưa khởi động máy, nghiêng đầu nhìn qua, khuôn mặt bị bóng đêm bao phủ.
Bạch Lộc đến gần, liếm môi, vô duyên vô cớ sửa lời anh: “Anh đừng gọi tôi là cô Bạch.”
Vậy gọi là gì, Tần Long không hỏi.
Trên tay anh cầm di động, ngón tay tùy ý bấm phím, ánh ra tia sáng trắng, hình như đang muốn gọi điện thoại cho ai đó, hay là xem thời gian.
Nhưng anh không cúi đầu xem, mà chờ cô nói rõ nguyên nhân.
Bạch Lộc quả thật không quen với xưng hô cô Bạch này, chỉ có điện thoại chào hàng bình thường hoặc là nhân viên công vụ mới gọi như vậy.
Anh hiện tại là người tìm cô cố vấn, cô cảm thấy nên thống nhất lại.
Bạch Lộc nói: “Anh có thể gọi tôi là cô giáo Bạch.”
Trong bóng đêm, Tần Long chớp mắt, có lẽ còn chưa phản ứng lại, anh khẽ nhếch miệng, kinh ngạc gật đầu.
Anh tưởng rằng cô sẽ yêu cầu anh gọi tên đầy đủ.
Xuất phát từ sự tôn trọng cơ bản giữa người với người, anh cũng tự giới thiệu đơn giản: “Tôi tên là Tần Long.”
Trong lòng Bạch Lộc đã biết từ sớm, cũng biết là hai chữ kia, nhưng cô cũng giả vờ như là mới biết được, cười trả lời.
Tần Long nhìn cô lần cuối cùng, khách khí gật đầu một cái, trong tay xoay chìa khóa, nhanh nhẹn vặn xuống, né tránh đám người ở cổng chạy nhanh ra ngoài.
Chưa tới một lúc, đèn sau màu đỏ biến mất trong dòng xe cộ trong bóng đêm.
Bạch Lộc đứng tại chỗ một lúc, con đường đối diện đã không còn bóng dáng từ lâu, cô sực nhớ tới một chuyện.
Không phải cô muốn nói, mà là một loại cảm nhận, cảm nhận về buổi gặp mặt mới đây, giờ phút này dưới đáy lòng dần dần rõ ràng sáng tỏ.
Anh khác với lúc ở bên trong.
Cởi ra bộ đồ tù, giống như tháo ra xiềng xích, không bị không gian giam cầm trói buộc.
Anh tựa như một con rồng bị nhốt đã lâu, cuối cùng đến một ngày bay ra khỏi nhà giam, ẩn náu tại một góc thành phố này, tìm kiếm mảnh đất cho mình sinh tồn, trải qua ngày tháng hết sức bình thường.
Nhưng Bạch Lộc lại nghĩ, lần sau gặp được con rồng này, sẽ là khi nào.