Husky và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Nhân hồn của sư tôn


trước sau

Hoa đăng rực rỡ, chiếu lên bóng người.

Giờ phút này không phải ở Mạnh Bà Đường, Sở Vãn Ninh đã tới nơi ở của Mặc Nhiên. Y không nhìn rõ, nên Mặc Nhiên nắm tay y, dẫn y đi.

Sở Vãn Ninh đã mất hai hồn, không biết hôm nay hôm nào, cũng không biết người đan xen mười ngón tay với mình đến tột cùng là ai, mơ mơ màng màng để hắn dẫn đi, Mặc Nhiên dẫn y vào phòng, lau nước mắt, đóng cửa phòng lại.

Sở Vãn Ninh đặt bát hoành thánh xuống. Lần mò, đi đến đầu giường, nhẹ giọng hỏi:

"Mặc Nhiên vẫn đang ngủ?"

"..."

Sở Vãn Ninh không thấy có phản ứng, tưởng rằng Mặc Nhiên đã ngủ thật, nên thở dài, tựa như có hơi buồn.

Mặc Nhiên không đành lòng, lại sợ y muốn rời đi, nên ngồi xuống bên giường, nói: "Sư tôn, ta còn tỉnh."

Nghe thấy hắn gọi mình, mày Sở Vãn Ninh khẽ động, rồi sau đó "Ừ" một tiếng, có chút do dự, không nói nữa.

Mặc Nhiên biết da mặt y mỏng, nếu cảm thấy Sư Muội ở đây, có lẽ không nói tới hai câu đã bỏ đi, nên nhặt một cái phát khấu trên bàn, ném vào cửa, tạo động tĩnh như Sư Muội rời đi, sau đó hỏi: "Sao sư tôn lại đến đây? Là ai đưa người tới?"

Quả nhiên, nửa hồn của Sở Vãn Ninh dễ lừa hơn ngày thường, y cứng đờ một lát, nói: "Sư Minh Tịnh đưa ta đến, nó đi rồi?"

"Đi rồi."

"Ừm..."

Yên lặng chốc lát, Sở Vãn Ninh rốt cuộc nói: "Vết thương trên lưng ngươi..."

"Vết thương trên lưng, không trách sư tôn." Mặc Nhiên nhẹ giọng nói, "Là do ta hái hoa, sư tôn nên phạt ta."

Không ngờ hắn lại nói như thế, Sở Vãn Ninh hơi ngẩn ra, sau đó hai hàng mi run lên, thở dài: "Còn đau không?"

"Không đau."

Sở Vãn Ninh giơ tay, đầu ngón tay lạnh lẽo vuốt ve, chạm lên mặt Mặc Nhiên, sau hồi lâu nói: "Thực xin lỗi, ngươi đừng giận sư tôn."

Năm đó, y không nói ra những lời mềm yếu này, nhưng sau khi chết, vong hồn trôi nổi ở âm tào địa phủ, chuyện cũ quay lại, chỉ cảm thấy không còn hối hận gì, chẳng qua quá mức bất cận nhân tình với đồ đệ. Nên, có cơ hội để chuyện cũ tái diễn lại, người từng ngại mặt mũi không nói ra những lời như thế, cũng tự nhiên hơn mà nhẹ nhàng thốt ra.

Mặc Nhiên cảm thấy có dòng suối ấm áp chảy qua trong lòng, những cừu hận còn sót lại sau khi trọng sinh, những vết thương cũ, không cam lòng còn hấp hối, vốn đã tan thành tro, giờ lại bị tiếng xin lỗi quá mức chân thành cuốn trôi, không còn lại gì.

Trong ánh Dẫn Hồn Đăng, hắn nhìn khuôn mặt sư tôn, máu bẩn như không thấy nữa, khuôn mặt tái nhợt cũng có sinh khí hơn hẳn. Hắn tựa như cũng vừa trải qua thời gian kia, thấy dung nhan nhu hòa của Sở Vãn Ninh lúc mới gặp.

Mặc Nhiên không cầm lòng được nâng tay lên, bàn tay ấm áp nắm lấy bàn tay lạnh như băng của y.

"Ta không hận người." Hắn nói, "Sư tôn, người đối với ta rất tốt. Ta không hận người."

Sở Vãn Ninh xuất thần giây lát, chợt cười.

Cho dù người đã chết, cho dù trên mặt loang lổ vết máu, y cười rộ lên vẫn như băng tan thành nước, cả phòng hóa xuân, y nhắm mắt lại, hình như có châu ngọc lỗng lẫy, rực rỡ lấp lánh giữa mi. Đó là tâm nguyện sau khi chết được buông xuống, nụ cười sáng lạn tới cực điểm. Kiêu mà không túng, diễm mà không yêu, như tàng hải đường nở hoa um tùm, đầu cành ngọn cây, trang nghiêm lại thận trọng mang hơn ngàn vạn đóa hoa ôn nhu, hương thơm thoang thoảng, như chấm nhỏ giữa lá xanh.

Mặc Nhiên không khỏi ngây người mà nhìn...

Trong cả hai đời, lần đầu tiên hắn nhìn thấy vẻ mặt ôn hoà như vậy của Sở Vãn Ninh. Mặc Nhiên ngây ngốc, bỗng nhiên nhớ tới câu "tiếu diệp như hoa", cảm thấy không hợp cho lắm, lại nghĩ tới câu "nhất tiếu bách mị sinh", cảm thấy càng hoang đường hơn.

Cuối cùng, vắt hết óc cũng nghĩ không ra được nửa câu chữ để hình dung cảnh đẹp hắn nhìn thấy trong chớp mắt này.

Chỉ biết cảm thán, đẹp.

Đẹp tới vậy, sao trước kia... Tới tận bây giờ không nhận ra chứ?

Đột nhiên nhanh trí, Mặc Nhiên nói khẽ: "Sư tôn, có chuyện này ta muốn nói với người."

"Hả?"

"Đóa hải đường của Vương phu nhân, ta không biết quý như thế, ngày đó hái xuống, là vì muốn tặng cho người."

Sở Vãn Ninh hình như có hơi kinh ngạc. Giọng của Mặc Nhiên nhỏ đi, hơi thẹn thùng, thậm chí có chút tứ cố vô thân lặp lại: "Là... Là muốn tặng cho người."

"Ngươi hái hoa tặng ta làm gì?"

Mặt Mặc Nhiên không khỏi đỏ lên: "Ta ta ta cũng không biết, chỉ, chỉ là cảm thấy rất đẹp. Ta..."

Hắn không nói nữa, trong lòng ẩn ẩn cảm thấy kinh ngạc, hóa ra, mình vẫn còn nhớ rõ tâm tình lúc hái hoa cho Sở Vãn Ninh dù đã rất lâu?

Sở Vãn Ninh đã mất đi hai hồn thật sự rất ôn nhu, tựa như mèo con mất móng, chỉ còn lại đệm chân mềm mại, trảo ấn như tuyết mềm mại tròn tròn.

Y xoa đầu Mặc Nhiên, cười nói: "Thật ngốc."

"... Vâng." Hốc mắt Mặc Nhiên bỗng nóng lên, ngửa đầu nhìn y, khịt mũi, "Thật ngốc."

"Lần sau đừng tái phạm nữa."

"Lần sau sẽ không tái phạm."

Mặc Nhiên nghĩ nghĩ, nhớ lại kiếp trước sau khi mình sa ngã, làm xằng làm bậy khắp nơi, khi nam bá nữ, khiến Sở Vãn Ninh tức giận không ít, cuối cùng sư tôn nản lòng thoái chí, ném cho hắn câu "phẩm chất kém, tính khó mài" mà hắn từng hận cả đời, trong lòng càng có trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Nói: "Sư tôn, ta đồng ý với người, sau này sẽ không khiến cho người thất vọng nữa. Sẽ làm việc thật tốt, không làm chuyện xấu."

Hắn không đọc nhiều sách, không nói được lời hứa quá âm vang hữu lực, nhưng cảm thấy lòng mang nhiệt huyết cuồn cuộn, linh hồn đã từng chất phác đơn thuần khi còn nhỏ, hình như thức tỉnh sau giấc ngủ say.

"Sư tôn, đồ nhi ngu dốt, đến tận hôm nay, mới biết người đối xử với ta rất tốt."

Ánh mắt của hắn sáng rực, leo xuống khỏi giường, quỳ trước mặt Sở Vãn Ninh, dập đầu.

Khi ngẩng lên, gương mặt thanh niên vô cùng trang nghiêm, trịnh trọng.

"Từ nay về sau, Mặc Nhiên không làm người mất mặt nữa."

Sư đồ hai người kề gối nói chuyện rất lâu, nhưng hơn phân nửa đều là Mặc Nhiên nói, lúc lòng hắn đau đớn vì một người, kỳ thật lại rất đáng yêu, Sở Vãn Ninh lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng lắc đầu mỉm cười. Không nhận ra ánh trăng dần lên cao ngoài cửa sổ, như giọt mực nồng đậm bị pha loãng.

Đêm dài dần trôi.

Hoài Tội đại sư đứng bên cầu đá, nước sông chảy xiết tung tóe ướt vạt áo tăng y của ông, nhưng ông lại không hề hay biết, chỉ im lặng chờ đợi.

Mặt trời nơi phương đông chậm rãi ló rạng, ánh nắng vạn trượng xuyên rừng thấu lá, chiếu lên nước Hoàng Tuyền không ngừng tuôn trào. Trong chốc lát dòng sông óng ánh ánh vàng, từng bọt nước như vảy mịn trên người giao long, lật sóng nơi quang hoa liễm diễm, tràn ngập lưu quang đủ màu sắc.

Lúc này ông đã vào cảnh hư vô, chỉ có người tìm được tàn hồn của Sở Vãn Ninh, mới có thể nhìn thấy bóng dáng ông. Sư Muội và Tiết Mông đều đã đi qua, nhưng không nhìn thấy lão tăng bên bờ sông. Ông nhìn như không vội, nhưng tràng hạt xoay trong tay lại xoay càng lúc càng nhanh, càng ngày càng vội.

"Lộp độp —— "

Đột nhiên, vô số tràng hạt tản ra, tinh nguyệt bồ đề như mưa rơi, lốp bốp rơi đầy đất.

Hoài Tội bỗng dưng mở mắt, mím môi, biến sắc.

Điềm không may. Hai tay của ông vuốt ve phật châu đã đứt, nhìn hạt châu tung tóe bên bờ sông, hạt châu từ bờ lăn xuống sông... Xuất thần thật lâu, sắc mặt dần dần tái nhợt.

"Đại sư!"

Bỗng nhiên có người gọi ông.

"Đại sư!!"

Nhảy nhót, vui mừng.

Hoài Tội lập tức nhìn về phía tiếng gọi, chỉ thấy Mặc Nhiên ôm Dẫn Hồn Đăng đang tỏa ánh vàng cùng ánh đỏ, chạy như bay từ nơi xa đến.

Tia nắng vốn đã loá mắt, nhưng con ngươi của thanh niên này còn rực rỡ hơn cả ánh mặt trời, như thủy tinh tươi sáng rực rỡ. Hắn chạy đến trước mặt Hoài Tội, gương mặt ửng đỏ, hơi thở gấp, lại không ức chế nổi hưng phấn.

"Tìm được rồi." Mặc Nhiên hất lọn tóc phiền toái trên trán, cẩn thận ôm đèn lồng chứa nhân hồn của Sở Vãn Ninh vào trong lòng, "Người không phải không muốn gặp ta, người ở... Ở đây." Nói rồi chỉ chỉ đèn trong lòng, như không muốn bỏ ra, do dự một chút, muốn đưa đèn cho Hoài Tội, nhưng vươn tay ra không được mấy tấc, lại thu về.

Hoài Tội nhẹ thở hắt ra khó phát hiện, đánh giá hắn trên dưới một lượt, buồn cười nói: "Nếu ngươi tìm thấy y rồi, vậy ngươi ôm đi, không cần đưa ta."

Mặc Nhiên liền rất cẩn thận tiếp tục ôm lấy.

Hoài Tội cầm trượng dựa bên cây, nhẹ nhàng gạt vào nước sông, một bè trúc toàn thân xanh biếc, hiện lên bạch tuyến buộc ở phía cuối xuất hiện bên bờ.

"Việc không nên chậm trễ, mời thí chủ lên

thuyền."

Nước sông ở Tử Sinh Đỉnh thông với Quỷ giới, đây là chuyện mọi người đều biết, nhưng vì có kết giới ngăn cản, cũng không phải thuận dòng sông là có thể thành công đi đến âm phủ.

Hoài Tội yểm phù chú lên bè trúc, có thể thông âm dương, nên thuyền đi ngàn dặm, Mặc Nhiên lẻ loi ngồi trên đó, không đến nửa ngày, đã đến trước một thác nước.

Thác nước của Hoàng Tuyền.

Thác nước này trên lâm hoàn vũ, hạ xuống Cửu U, đúng là vô biên vô hạn, mênh mông bát ngát. Như một rèm châu bay thẳng xuống dưới, hơi nước bắn ra, nhẹ như khói.

Mặc Nhiên còn chưa nhìn rõ, bè trúc đã chở hắn đến trước màn nước khổng lồ như cự thú lao xuống. Hắn chưa kịp phản ứng, nháy mắt cột nước cường đại như vô số thanh đao nhọn muốn xé rách huyết nhục người sống! Đâm xuyên!

"Sư tôn ——!"

Thời khắc nguy nan, nhưng Mặc Nhiên chỉ quan tâm Dẫn Hồn Đăng trong lòng, hắn bảo vệ cẩn thận Hồn Đăng trong lòng mình, mặc cho dòng xoáy xoay chuyển nhanh chóng, trời đất u ám, cũng không buông ra...

Không biết qua bao lâu, âm thanh thác nước đinh tai nhức óc bỗng nhiên biến mất.

Mưa lớn như lăng trì bỗng thu thế.

Mặc Nhiên từ từ mở mắt, thấy Dẫn Hồn Đăng bình yên vô sự, mới thở phào nhẹ nhõm. Ngẩng đầu nhìn lên, lại bị cảnh tượng trước mắt làm hoảng sợ không biết nói gì.

Thác nước ngang qua hai giới âm dương không thấy nữa, một bè trúc xanh phiêu bạt trên hồ nước yên tĩnh mênh mông vô ngần, hồ nước kia màu xanh đậm, từng ánh tinh quang chảy xuôi, vô số tinh hồn yếu ớt như bầy cá, trôi nổi trong đó. Bụi lau hai bên bờ, hoa lau quanh quẩn mông lung phiêu đãng bốn phía.

Hai đầu trái phải, sâu trong lá lau, có một nam một nữ u ca mộng bay tới, như sầu bi, lại như an tường.

"Thân ta nhập lôi uyên, tứ chi tan thành bùn cao. Đầu ta rơi khoáng vũ, mắt ngâm ép thành bụi. Ăn tâm địa ta, kiến đỏ huy hoàng. Mổ bụng ta bẩn thỉu, con ó mênh mang... Duy hồn quy thuận... Duy hồn quy thuận..."

Nước Hoàng Tuyền chảy về hướng đông, đủ loại cản trở trước người.

Mặc Nhiên trên bè trúc thật lâu, đột nhiên, trong bóng đêm nặng nề vụt lên một chiếc cổng cao vút.

Tới gần, hắn thấy cổng chào kia to lớn không gì so sánh được, rộng lớn bao la hùng vĩ. Điêu luyện sắc sảo từng chỗ nhỏ, màu vàng phai nhạt. Nó giống như một con ác thú phủ đầy mật sáp, kim thạch ngọc phiến, lấp lánh huy hoàng lại âm tàn quỷ quyệt, nó ngồi yên trong đêm tối, mở miệng máu tanh hôi, chờ nuốt vô số cô hồn dã quỷ vào dạ dày.

Gần hơn nữa, nhìn thấy vọng lâu dữ tợn, như răng nanh xuyên ngày, đầu thú uy nghiêm, như cúi xuống nghe oan uổng của thế gian.

Lại tới gần hơn. Tàn hồn của Sở Vãn Ninh tựa như cảm thấy bất an, ánh sáng màu vàng trong đèn lồng lúc sáng lúc tối, có chút chập chờn.

"Không sao đâu." Mặc Nhiên cảm giác được bất an của y, ôm đèn, môi gần sát mặt giấy, nhỏ giọng an ủi, đưa càng nhiều linh lực của mình vào cho y hơn.

"Sư tôn, đừng sợ, có ta ở đây."

Hoa đăng run rẩy, sau một lúc lâu, trở nên tĩnh lặng.

Mặc Nhiên rũ hàng mi đen dài xuống, nhìn vào trong đèn, nhịn cười không được, duỗi tay, vuốt ve chiếc đèn, sau đó ôm chặt hơn.

Trong đêm tối u ám, ba chữ "Quỷ Môn Quan" mạnh mẽ hiện ra, sáng rõ chói mắt, như vừa mới nhuộm máu tươi người sống viết thành.

Bè trúc cập bờ, Mặc Nhiên bước lên đường đất tản mùi máu tươi của Hoàng Tuyền.

Hắn đi về phía trước, người xung quanh càng ngày càng nhiều, nam nữ, người già, còn có trẻ con chết yểu, u oán khóc nỉ non, bọn họ đều đi sâu vào địa phủ.

Cho dù khi còn sống là đế vương quân tướng, vinh hoa phú quý, hay là bá tánh áo vải, nghèo rớt mồng tơi. Cho dù mang theo bao nhiêu lộ phí, chôn cùng.

Đến lúc này, đến chỗ này. Con đường này, đều chỉ lẻ loi một mình mà đi.

Mặc Nhiên đi theo hồn lưu rộn rộn ràng ràng, đi đến cửa vào Quỷ giới.

Nơi đó có một người ngồi, trong tay đong đưa quạt hương bồ, nhìn y phục giống như tên lính, lúc chết bị mổ bụng, nên ruột thỉnh thoảng lại tuột ra.

Lính thủ vệ cực kỳ không kiên nhẫn dùng cán quạt nhét ruột vào, giương mắt lười biếng hỏi quỷ hồn mới chết.

"Tên gì?"

"Tôn Nhị Ngũ."

"Vì sao chết?"

"Do, do chết già."

Thủ vệ dùng cái tróc lớn, thờ ơ đóng dấu "chết già" lên chiếu thân thiếp Quỷ giới, đưa cho Tôn Nhị Ngũ: "Không được vứt thẻ bài, vứt rồi thì phải tới Thập Thất Điện làm việc, đi đi, tiếp theo."

Tôn Nhị Ngũ rất khẩn trương, đại khái là người vừa mới chết, dù khi ông còn sống anh dũng bao nhiêu, biết trăm chuyện, cũng sẽ hồi hộp."Vậy ta, ta có phải chịu thẩm không? Ta là người tốt, khi còn sống đến gà cũng không giết, ta có thể được một hảo thai không, chí ít cho ta có tiền lấy vợ..."

Lão đầu tử lải nhải lẩm bẩm không xong, lo sợ bất an.

Thủ vệ binh nghe ù cả tai, xua tay nói: "Thẩm phán? Không tới ngày đó đâu, hồn phách ở Quỷ giới nhiều như vậy, xếp hàng đầu thai cũng phải đợi mười năm tám năm, chưa tới lượt ngươi thì ngươi đợi ở Quỷ giới, không kém dương gian nhiều đâu. Chờ đến lượt ngươi rồi, ngươi đi mà bảo với Phán Quan lão gia rằng khi ngươi còn sống chưa từng giết gà, vợ cũng không thể cưới. Tiếp theo."

Tôn Nhị Ngũ sợ ngây người, lắp ba lắp bắp, nói giọng bản xứ: "Mười năm tám năm?"

Mặc Nhiên đứng xếp hành cách đó không xa nghe thấy cũng rất giật mình: "Cái gì? Phải đợi lâu như vậy mới có thể đầu thai?"

"Đương nhiên, nhưng nếu tội ác tày trời, hoặc là hồn phách không hợp, vậy lại là chuyện khác." Thủ vệ binh nghe thấy, không có ý tốt cười cười, hắn cười một tiếng, ruột lại tuột ra, hắn lại nhét về, "Đến mười tám tầng luyện ngục, xưa nay không cần chờ."

Mặc Nhiên: "..."

Tôn Nhị Ngũ này năng lực kém, còn muốn hỏi lại, nhưng kiên nhẫn của quan binh tựa hồ đã đến cực hạn, không ngừng xua tay nói: "Đi đi, hồn đi. Tất cả mọi người chạy đi đầu thai, lão già ngươi đừng có chắn đường, tiếp theo, tiếp theo."

Tôn Nhị Ngũ bị hắn hất quạt hương bồ, đuổi đi xa.

Kế tiếp là nữ tử trẻ tuổi, mặt thoa son phấn, vẫn rất xinh đẹp, nàng mở miệng nói, trong sóng mắt rõ ràng có một loại nghề đặc hữu nào đó tự nhiên cùng phong tình, ôn nhu nói: "Quan gia, tiểu nữ Kim Hoa Nhi, là bị ác bá đánh chết..."

Bầy quỷ nói thầm, ai cũng có một kiểu chết riêng, ai cũng mang tâm tư riêng.

Chư sinh loạn tượng, đều lắng đọng tại đây. Không có gì náo nhiệt hơn, tình cảnh hỗn tạp hơn. Nhưng Mặc Nhiên chỉ ôm chặt đèn trong lòng.

Hắn nợ sư tôn hắn, những chuyện khác hắn đều mặc kệ.

Hắn chỉ cần tìm được phần cô hồn còn lại của sư tôn hắn.

"Tên?"

Thủ vệ binh ngáp một cái, giương mắt nhìn Mặc Nhiên.

Mặc Nhiên đang định mở miệng, thủ vệ kia chợt rùng mình, như thể cảm thấy người này có điều không thích hợp, chợt bật dậy, nhìn chằm chằm vào mặt hắn.

"..."

Mặc Nhiên biết không ổn, không nói đến hắn là người đã chết một lần, không biết hồn phách của mình có gì quái lạ không, coi như không có, hắn ôm tàn hồn của người khác trong lòng, cũng rất đáng nghi ngờ. Nhưng Quỷ giới không có cửa vào thứ hai, nhất định chạy không thoát.

Nên đành phải kiên trì, đối diện với thủ vệ kia.

Thủ vệ nheo mắt lại.

Mặc Nhiên ra vẻ trấn định, tự giới thiệu: "Mặc Nhiên."

Thủ vệ không lên tiếng.

Tim Mặc Nhiên như nổi trống, mặt lại bát phong bất động: "Tu đạo tẩu hỏa nhập ma, mới chết. Mong quan gia phát chiếu thân thiếp cho ta."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện