Hành cung của Tứ Quỷ vương chỉ có một cửa vào, bên ngoài có cấm vệ canh giữ. Mặc Nhiên tất nhiên không ngốc đến mức đi bằng cửa chính, hắn nhảy lên mái nhà, lại lo lắng ánh sáng của Dẫn Hồn Đăng sẽ dẫn tới chú ý không cần thiết, bởi vậy cất đèn vào túi càn khôn, vượt nóc băng tường giăng khắp mái nhà, thân ảnh nhanh đến mức giống một tia chớp màu đen.
Toà hành cung này nhìn từ bên ngoài đã rất hùng vĩ, bên trong hành lang gấp khúc, chồng chất. Mặc Nhiên phi thân nhảy vọt lên một mái nhà, nhẹ nhàng linh hoạt hạ người xuống, như hoà thành một màu với gạch ngói. Hắn giương mắt nhìn xuống dưới, cả tòa hành cung như một toà thành nhỏ, đúng là một chút khó nhìn tới biên.
Mặc Nhiên vô cùng nôn nóng.
Cuối cùng hắn cũng biết vì sao lúc trước nam nhân kia không chịu nói với mình chỗ mà sư tôn đang ở, hẳn do sợ đắc tội Quỷ vương. Nhưng giờ khắc này tuy hắn biết Sở Vãn Ninh trong hành cung, lại bó tay không có cách gì——
Cung thất của nơi này không có một ngàn cũng có chín trăm, Sở Vãn Ninh ở nơi nào?
Hắn giống như một người sắp tìm được trân bảo, tâm và tay run rẩy lợi hại hơn lúc đầu.
Sư tôn...
Người ở đâu?
Đang suy tư, chợt thấy ở góc rẽ có một đoàn người dẫn theo phong đăng đỏ sậm, lướt qua đất đi tới. Bọn họ khoác lên giáp trụ kim hoàng, đi giày chiến. Từng kẻ sát vào nhau đi tới đường dành cho người đi bộ, đổi hướng liên tục, đi tới một gian thiên thất không thu hút.
Thiên thất mọc lên một gốc hòe che trời, vừa vặn che đi tầm mắt của Mặc Nhiên, hắn chỉ có thể nhìn thấy một nửa viện, còn một nửa bị cành lá um tùm che đi.
Những âm binh kia đi vào trong, đầu tiên là ngồi xuống một cái bàn, hô uống, loạn cả một đoàn. Trong lúc đó một tiếng thét thê lương phá bầu trời, một nữ nhân đầu bù tóc rối bị ném vào viện, áo bào của nàng nửa mở, do âm binh thô bạo xô đẩy mà trượt xuống hơn phân nửa, lộ ra da thịt như tuyết.
"Cho ngươi trốn! Ta cho ngươi con mẹ nó trốn này!"
Roi hung hăng đánh lên người nữ nhân, đó là hình cụ của Quỷ giới, cho dù là quỷ quái cũng sẽ bị quất đến đau không muốn sống, chết đi sống lại.
Nữ nhân bò trên mặt đất run rẩy, nàng tựa hồ muốn chạy, nhưng khắp nơi đều là quan binh, nàng không có chỗ chạy.
"Đàn bà thối, vào Tứ Vương Cung, ngươi còn muốn ra ngoài?"
"Ta sống thanh bạch! Ta không có tội nghiệt! Sao các ngươi phải đối xử với ta như vậy!" Nữ nhân thét chói tai, "Thả ta ra, ta muốn đi đầu thai, ta không muốn ở chỗ này!!"
Roi đánh hạ xuống lần nữa, đánh nàng liên tục ai oán.
"Phục vụ cho Tứ Vương có thể miễn nỗi khổ luân hồi! Ngươi đúng là cho thể diện mà không cần!"
"Hắn không nhìn trúng ta! Ta dựa vào cái gì mà không thể đi? Ta—— Á——!"
Lại một roi đánh xuống mặt của nàng, nữ nhân khóc rống lên, không ngừng run rẩy, nhưng vẫn muốn bò ra ngoài.
Nàng khốn đốn tựa hồ càng thêm lấy lòng những âm binh thủ hạ của Tứ vương, các nam nhân cười to. "Cống phẩm" trong thiên thất liên tiếp bị túm ra.
Âm binh dẫn đầu nói: "Chư vị đồng liêu vất vả, những kẻ trong viện tử này Tứ Vương đều không chọn. Biết các ngươi ngày thường nghẹn đến khó chịu, tự mình lựa chọn mà thưởng thức đi. Phải có đặc biệt thích, đến chỗ ta đăng ký, mang về nhà mình cũng được thôi."
Những dâm quỷ dưới tay Tứ Vương đều rít gào kêu, làm càn cười, đi vào phòng lựa mặt hàng cực xinh đẹp. Nữ nhân bên ngoài tất nhiên cũng không may mắn thoát khỏi, dưới tàng cây bị mấy người vây quanh, như sói đói nhào về phía nàng, giống như muốn nhai nát linh hồn nàng.
Chỉ một thoáng trong phòng một mảnh thở dốc lời dâm, có người đang khóc, có người đang gọi, có người đang cầu tha.
Còn có người thực sự chịu không nổi cực hình như vậy, muốn giải thoát, liền đánh đổi linh hồn uốn mình theo người, ra sức lấy lòng. Muôn ngàn chúng sinh xấu xa, cho dù là địa ngục hay là nhân gian, đều như nhau.
Mặc Nhiên nhẹ nhàng linh hoạt nhảy xuống từ khuyết lâu, mượn bóng đêm lén tới nóc nhà Thiên Điện. Hắn thầm nghĩ, theo lão bá bán mì hoành thánh nói, Sở Vãn Ninh vừa tới, nên chưa qua tuyển chọn của Quỷ Vương, cũng sẽ không ở đây, nhưng vẫn có chút không yên lòng, liền gỡ nửa mái ngói, lẳng lặng nhìn xuống.
Dục vọng trong phòng "trời quang mây tạnh", trong một đống đồ mi loạn tượng, hắn nhìn thấy mặt một người.
Dung Cửu.
Tiểu quan kiếp trước hắn có phần sủng ái, lại mượn hắn sủng ái mà có ý định hại hắn, muốn cướp tu vi của hắn, cũng ở trong đó.
Hắn cơ linh nhất, biết sống cũng biết chết.
Trong nhà này rất nhiều người đang giãy dụa, không muốn đi theo. Có người rơi vào mê ly loạn tượng, trong miệng còn gọi tên người mình yêu trên dương thế, còn có giữ danh tiết, không ngừng thóa mạ. Nhưng Dung Cửu không giống, Mặc Nhiên hiểu người này, hắn ta yêu tài, yêu mạng, đương nhiên, sau khi chết không còn mạng để yêu, nhưng hắn ta cũng quý trọng hồn của mình, cũng không muốn chịu đủ ngược đãi.
Lộn xộn giữa giường rộng, những "cống phẩm" không được tuyển xung quanh hắn ta gần như đều xin tha, giãy dụa, chỉ có hắn ta nhắm đôi mắt, mặc cho nam nhân rong ruổi, trong miệng mềm mại kêu mèo con mềm nhũn.
Mặc Nhiên nhìn qua gương mặt hiện đầy xuân triều của hắn ta, thình lình đáy lòng dần dần sinh ra hàn ý.
Hắn nghĩ tới Sở Vãn Ninh.
Dung Cửu là ngón tay mềm, Sở Vãn Ninh là bách luyện thép.
Chợt nhìn đến, phảng phất huyền thiết lạnh lẽo cứng rắn, ai cũng không thể phá vỡ. Nhưng dưới tình hình như vậy, Dung Cửu sẽ lấy lòng, sẽ phụ họa, sẽ nguyện ý cúi người dùng chính mình để có thể xây lên thành điệp không thể phá vỡ cho bản thân.
Nhưng Sở Vãn Ninh đâu?
Mặc Nhiên không cần nghĩ, liền có thể biết người kia sẽ thế nào, tình nguyện hồn phi phách tán, tình nguyện rơi vào mười tám tầng địa ngục, ai có thể động đến y? . ngôn tình hay
Nước chảy chưa từng đứt, gãy chỉ có cương đao.
"Ầm!"
Một tiếng kinh vang, khiến người trong nhà và trên nóc nhà sợ hãi.
Sắc mặt Mặc Nhiên trắng bệch, ngẩng đầu nhìn lại trong viện.
Nữ nhân bị liệt hỏa của âm binh đâm vào ngực, hồn phách của nàng dần dần trong suốt,