Phía Đông của đại viện, quả như lời Dung Cửu, trên dưới có ba tầng, mỗi tầng đều phòng sát phòng, mặc dù là vùng lớn nhất, nhưng cũng là nơi dơ dáy bẩn thỉu nhất, cửa viện có một gốc cây già đã suy yếu, bên trên có rất nhiều quạ, trong miệng mỗi quạ đen đều ngậm một con mắt, xoay tít điên cuồng đảo quanh, mắt khác thường quét qua bốn phía.
Hai tiểu đội âm binh thường xuyên tới lui, đi đi lại lại, canh chừng "Cống phẩm" chuẩn bị hiến cho Tứ quỷ vương.
Mặc Nhiên nghiêng người ẩn sau ngã rẽ, một bên tính toán con đường những quỷ quái tiến vào, một bên dò xét góc chết ở cung thất.
Những căn phòng vuông nhỏ đều sáng đèn, bên trong thỉnh thoảng truyền đến tiếng khóc của quỷ hồn, âm thanh than nhẹ, nôn khàn líu ríu tụ tập một chỗ, trong màn đêm giống như tụng ngâm từ xưa truyền đến, khiến người ta dựng đứng lông tóc, không rét mà run.
Phòng ở nơi này giản lược tính ra có hơn ba trăm, tuần tra cứ mỗi một chén trà thì lặp lại một vòng, hắn tuyệt không có khả năng trong thời gian một chén trà mà dễ như trở bàn tay tìm được Sở Vãn Ninh, huống chi đầu thang lầu mỗi tầng còn có quỷ thủ vệ đứng canh, cầm toái hồn tiên, trên cổ đeo giới nghiêm tiêu.
Mặc Nhiên âm thầm sốt ruột, lúc này, chợt thấy nơi xa có một quỷ đi tới, bên hông hắn lệnh bài nền đen chữ đỏ, mặc y phục giống những thủ vệ kia. Mặc Nhiên ẩn núp trong chỗ tối, nhìn hắn đi đến trước mặt mình, đến đầu cầu thang.
Con quỷ kia nhẹ gật đầu với thủ vệ cạnh cầu thang. Ban đêm rất sầm tĩnh, thế là Mặc Nhiên dễ như trở bàn tay nghe thấy bọn hắn nói chuyện.
"Thất ca, huynh đổi gác với lão tam rồi?"
"Ừm. Ngươi cũng sắp rồi."
"Ta còn phải đợi lát nữa, người còn chưa tới đâu. Chờ hắn tới ta sẽ đi nghỉ ngơi."
Âm binh đổi gác đi lên lầu, thủ vệ lầu một buồn bực ngán ngẩm ngáp, tiếp tục canh giữ.
Thấy bọn họ nói chuyện như thế, Mặc Nhiên linh cơ khẽ động, nghĩ đến chủ ý có hơi mạo hiểm...
Nơi xa truyền đến ba tiếng gõ mõ, cốc cốc cốc.
Quạ đen đầu cành kêu hai tiếng "Quạ—— Quạ ——", tựa hồ phát hiện dị động.
Thủ vệ trông coi cửa vào tỉnh táo lại, nhìn khắp nơi, nhìn thấy trong sương đêm hơi mỏng, có một bóng người chậm rãi đi tới
Cách rất gần, phát giác là một thanh niên mà gã chưa từng thấy qua, thủ vệ càng thêm cảnh giác.
"Kẻ nào?"
"Đến đổi gác." Người kia nói.
Mây hồng bay qua, lộ ra màn ánh trăng trong vòm trời, chiếu sáng mặt của hắn, một quỷ thị vệ rất tuấn tú.
Ngũ quan của hắn thẳng tắp đoan chính, đuôi lông mày khóe mắt đều là trời sinh hữu tình, "Quỷ" đến đổi gác này, không phải Mặc Nhiên thì là ai?
Không biết hắn kiếm đâu ra một bộ giáp trụ của âm binh, mặc vào, lệnh bài đỏ thẫm bên hông không ngừng lắc lư, giới nghiêm tiêu treo trước ngực, tản ra ngân quang lạnh lẽo.
Thủ vệ nói: "Trước kia chưa từng thấy ngươi."
"Mới đến mà."
Thủ vệ nửa tin nửa ngờ duỗi tay ra: "Thẻ đâu?"
Mặc Nhiên gỡ thẻ ra, đưa cho gã. Gương mặt bát phong bất động, nội tâm đã kéo căng tới cực điểm.
May mà thủ vệ kia lật qua lật lại lệnh bài nhìn thật nhiều lần, không nhận ra chỗ nào không đúng, cũng lười nhìn tiếp, vỗ vỗ vai của hắn nói: "Vậy còn lại dựa vào ngươi, ta đi về."
"Tạm biệt tiền bối."
Tiếng tiền bối rất thoải mái, quỷ quái cười hai tiếng cạc cạc quái dị, khoát tay áo: "Tiểu tử ngoan, gặp lại, tạm biệt."
"Ai... Tiền bối, chờ một chút!"
"Làm sao?" Thủ vệ kia quay đầu.
Mặc Nhiên cười cười, rất chi tự nhiên hỏi một câu: "Trong nhóm cống phẩm này, có mấy người họ Sở?"
Quỷ thủ vệ có chút đề phòng: "Ngươi hỏi làm gì?"
"Giúp Sở tiên sinh của Thuận Phong Lâu hỏi một chút." Mặc Nhiên nói, " Ngài ấy có thân thích xa, nói cũng đã xuống đây. Nhưng Thuận Phong Lâu lại tìm không thấy người đó, không biết có phải ở đây hay không."
Quả nhiên thanh danh của Sở Tuân vẫn có chút khiếp sợ, thủ vệ do dự một chút, chỉ chỉ lầu hai: "Ba gian cuối cùng, có ba kẻ đều họ Sở. Ngươi có thể đi nhìn xem."
Mặc Nhiên tươi cười rạng rỡ nói: "Đa tạ tiền bối chỉ cho."
"Không cần khách khí." Tiền bối thập phần vụng về, "Nên làm thôi."
Thủ vệ kia nói xong, khẽ hát rồi nhàn nhã đi, lúc đi ngang qua nơi hẻo lánh, gã cũng không phát hiện đồng liêu chân chính vốn nên tới đổi gác cho mình đã sớm bị cấm chú trói buộc, vứt xuống khe cống ngầm. Con quỷ đáng thương bị lột sạch áo giáp, còn lại cái áo mỏng, đầy phẫn nộ, miệng bị chặn lại, hừ cũng hừ không ra, chỉ có thể phụng phịu.
Mặc Nhiên cũng không yên tâm về Dung Cửu, tuy nói những "cống phẩm" không được chọn bị nhốt thành đàn ở Thiên Điện, cũng không ai trông giữ, chỉ ở làm kết giới cấm chú bên ngoài, bảo đảm không có âm binh tuần tra. Dung Cửu chán ghét mình, đến lúc đó tất nhiên sẽ để lộ ra hành tung của mình.
Việc này không nên chậm trễ, nhất định phải tốc chiến tốc thắng.
Mặc Nhiên đứng nguyên một hồi, chờ một đợt quân tuần tra đi qua, lập tức lách mình đến thẳng lầu hai, lầu hai cũng có một thủ vệ, giơ ngang trường thương ngăn Mặc Nhiên lại.
"Dừng lại, làm gì?"
"Hôm nay ta mới tới đổi gác, ở lầu một."
Thủ vệ kia nhíu mày: "Vậy ngươi phải ở lầu một, chạy đến tầng ta làm gì?"
Mặc Nhiên vẫn là đưa Sở Tuân ra làm nước cờ đầu, nào đoán được thủ vệ này không những không để trong mắt, ngược lại nghiêm nghị nói: "Cho dù là Sở tiên sinh của Thuận Phong Lâu thì sao? Chỉ cần tiến hành cung, đều thuộc về Tứ vương cả. Nếu hắn muốn cứu thân thích của mình, bản thân tìm Tứ vương mà nói. Ta không ôm chuyện này!"
Mặc Nhiên âm thầm kêu khổ, thầm nghĩ gia hỏa này so với vị dưới lầu cơ linh hơn nhiều, hắn đành phải nhắm mắt nói: "Ta cũng không nhất định hôm nay phải đem y đi. Nhưng dù sao ta cũng phải xem một chút ta có tìm nhầm người không chứ?"
"Đây không dễ làm à? Ngươi nói tên cho ta, ta giúp ngươi tra. Ngươi cần gì phải đi vào."
"..." Mặc Nhiên cảm thấy nôn nóng vạn phần, kiềm chế ép lửa giận, nói, "Sở Vãn Ninh. Y tên Sở Vãn Ninh."
Thủ vệ vốn muốn cầm danh sách tra, nghe xong ba chữ này, trái lại thả rơi danh sách xuống.
Mặc Nhiên thấy gã như thế, trong lòng đột nhiên sinh ra một đám bất an, hỏi: "Làm sao vậy? Có vấn đề gì?"
"Có vấn đề gì?" Thủ vệ cười lạnh hỏi lại, sau đó nói, "Ngươi thật đúng là mới tới không biết trời cao đất rộng. Hôm nay Tứ vương đến hành cung thưởng ngoạn mỹ nhân, sớm đã nhìn trúng vị Sở tiên quân này. Nếu không phải người này chưa qua đầu thất, ba hồn còn chưa