Hoa nở hoa tàn, ngoài kết giới Hồng Liên Thuỷ Tạ, cho dù sớm hay chiều, đều sẽ có cánh hoa lẻ tẻ bay qua. Bên trong không có ai ra, bên ngoài không có kẻ vào được.
Thời gian năm năm chỉ là giây lát sẽ biến mất, nhân gian ví như đèn kéo quân, mỗi ngày mỗi đêm đều thay đổi, mỗi tuần mỗi tháng đều thay đổi.
Trong quán trà, sử sách... Những năm tháng đó, cuối cùng đọng lại thành từng hàng chữ nhỏ, thành từng đoạn binh thư.
Chuyện cũ rõ ràng, quay đầu mà nhớ lại——
Năm thứ nhất Sở Vãn Ninh bế quan, đệ tử Mặc Nhiên xuống núi, Tiết Mông và Sư Muội ở lại Tử Sinh Đỉnh, tự mình thanh tu.
Một năm ấy, Mặc Nhiên tốt hơn năm xưa một chút, Tiết Mông đột phá không còn đao thứ chín nặng nề, Sư Muội đến Dược Môn Cô Nguyệt Dạ học hỏi, thu được rất nhiều lợi ích.
Trong lúc ấy, Mặc Nhiên đến Thường gia buôn muối ở Ích Châu, nhân việc tư bái kiến Thường công tử. Lại biết Thường công tử mấy hôm trước đã chết bất đắc kỳ tử. Mặc Nhiên khi ở Quỷ giới biết được Thường công tử cấu kết với Câu Trần giả, vốn muốn thám thính mấy chuyện, ai ngờ đối phương đã bị giết người diệt khẩu, thi thể hoá thành tro tàn.
Manh mối gián đoạn.
Năm thứ hai Sở Vãn Ninh bế quan, Tu Chân giới tổ chức Linh Sơn Đại Hội, Tiết Mông đoạt khôi thủ, Mai Hàm Tuyết đứng thứ hai, Nam Cung Tứ hạng ba. Sư Muội ở Hạ Tu giới hành y giúp đời, mà Mặc Nhiên đến Mạc Bắc Giang Nam, một đường trừ ma làm việc thiện, sau đó về núi tu luyện, hành tung khó tìm.
Sở Vãn Ninh bế quan năm thứ ba, năm ấy nhiều quỷ, âm khí mạnh. Ngày xưa tại nơi kết giới suy yếu xảy ra huyết chiến ở Thải Điệp Trấn, quỷ quái xuất thế, dã quỷ khóc đêm, Tiết Mông rời Tử Sinh Đỉnh đến trấn áp. Dù chưa tái hiện lại cảnh lệ quỷ che trời năm đó, nhưng dân chúng Hạ Tu giới vẫn rơi vào lầm than, lâm vào năm tháng khổ cực.
Thượng Tu Giới mở rộng lãnh thổ, đông bá tánh, vì muốn bảo vệ mình, chín đại môn phái đưa trăm đệ tử trấn thủ bên dưới nơi biên cảnh cũ, xây dựng tường cao, nói là ngăn cản yêu ma quỷ quái vào hại dân.
Những dân nghèo không nhà để về ở Hạ Tu giới bị dồn ra ngoài tường thành, trấn phòng quỷ dài vạn dặm, phòng quỷ, cũng là phòng người. Vì thế bên trong tường bình an vô sự, ở ngoài khắp nơi cực khổ, Tiết Chính Ung nhiều lần nói chuyện với Thượng Tu giới, nhưng không có kết quả. Năm đó đệ tử Tử Sinh Đỉnh dùng máu tươi để tưới, chảy tới tận phía Đông.
Cuối năm, Mặc Nhiên ẩn danh thanh tu trong núi nhận được thư của bá phụ, biết Thục Trung đại loạn, lại nhúng tay vào hồng trần.
Sở Vãn Ninh bế quan năm thứ tư.
Mặc Nhiên và Tiết Mông kề vai chiến đấu, nhị vị công tử của Tử Sinh Đỉnh cùng mọi người ở Hạ Tu Giới quét sạch yêu quái, dẹp yên kẻ ác. Cuối cùng xảy ra quyết đấu tại trấn Thải Điệp cũ, Tiết Tử Minh tiêu diệt ngàn yêu tà, đuổi trăm quỷ kế, Mặc Vi Vũ tu bổ lại thiên liệt, dùng sức của bản thân phong ấn tà sát.
Sau chiến dịch này, Thượng Tu giới dỡ bỏ phòng thủ quanh thành, cho phép bá tánh Hạ Tu giới được vào.
Thanh danh Tiết Mông Mặc Nhiên vang dội, người trước là Phượng Hoàng nhi thanh danh không ai có thể với tới, người sau vì khi tu bổ thiên liệt, thuật kết giới cực giống với Sở Vãn Ninh, được toàn thế nhân tôn thành "Mặc Tông Sư".
Thay đổi khôn lường, đảo mắt năm tháng đã qua.
Từ sau trận chiến Linh Sơn, tuy danh tiếng Tiết Mông rất tốt, lại không đắc ý như khi còn là thiếu niên, rất dễ tự mãn, chỉ cần rảnh rỗi, cậu sẽ đến rừng trúc cần cù tu luyện, đông cố gắng luyện tam cửu hạ lại luyện tam phục, tuy thỉnh thoảng mắc bệnh, cũng sẽ không ngừng lại.
Cậu nhớ rõ sư tôn nói, cho dù không có thần võ trong tay, thiên chi kiêu tử vẫn là thiên chi kiêu tử, chỉ là phải trả giá bằng mồ hôi nước mắt và máu nhiều hơn, cậu không được trời ưu ái từ khi sinh ra, nhưng vẫn có thể vụng về chăm chỉ cần cù mà bù đắp.
Có đôi khi cậu tập xong một bộ đao pháp, uyển chuyển nhẹ nhàng phiêu dật đáp xuống từ giữa rừng trúc, trong ánh sáng lạnh lẽo xuyên qua lá cây, cậu nghiêng đầu, thỉnh thoảng sẽ cảm thấy trước mắt, tựa như có một bóng dáng nho nhỏ ngồi trên tảng đá, thổi lá cây.
Điều đó làm cậu không khỏi nhớ tới ngày đó, Sở Vãn Ninh bị thu nhỏ xem cậu luyện đao, thổi khúc du dương, chỉ cậu khi nào thì đâm, khi nào thì ngừng.
Tiết Mông nhớ lại đoạn ký ức kia, khúc âm như thể vẫn ở bên tai.
Vì thế cậu nhắm mắt lại, ngưng thần tĩnh khí, lại mở mắt ra thấy một tầng lá trúc khô rơi xuống phiêu nhiên, đáy mắt cậu chợt loé sáng, rồng ngâm vù vù, bóng đao vụt qua, đòn đánh như điện lướt qua nước, lúc thu thế như có tuyết bay ngợp trời.
Thu Long Thành lại, cậu đứng thẳng người, lá khô đã bị tước thành thiên ti vạn lũ, không chút tiếng động rơi xuống bên giày.
Khi cúi đầu, giống như vẫn còn là khuôn mặt non nớt, một thiếu niên thiếu kiên nhẫn.
Lại giương mắt, lông mày đĩnh bạt, ánh mắt lành lạnh ổn trọng, như có dòng suối chảy siết nhanh chóng ào tới biển, trở nên bình thản mênh mang.
Năm năm.
Tiết Mông ngừng đao, lấy khăn trắng lau mồ hôi, đang định thu đao vào vỏ, chợt nghe tiếng chân dồn dập ở nơi xa, có đệ tử xông vào, miệng không ngừng thở dốc mà gọi: "Thiếu chủ! Thiếu chủ!"
"Làm sao?" Tiết Mông nhíu mày, "Hoảng hốt tới rối cả lên, chẳng ra thể thống gì. Có chuyện gì?"
"Hồng Liên Thuỷ Tạ—— " Người nọ thở hổn hển, mặt đỏ bừng, mở miệng thở dốc, "Hoài Tội, Hoài Tội đại sư đi rồi! Ngọc, Ngọc Hành trưởng lão—— Tỉnh, tỉnh rồi!!"
"Leng keng" một tiếng, Long Thành trải qua trăm trận chiến thế mà bị chủ nhân trượt tay làm rơi trên đất.
Gương mặt tuấn mỹ của Tiết Mông thoáng chốc tái nhợt, sau đó liền đỏ bừng, môi mấp máy, mở lại khép, cuối cùng quên luôn cả nhặt binh khí của mình, lao thẳng về Nam Phong của Tử Sinh Đỉnh, trên đường vấp đá, nghiêng ngả lảo đảo thất tha thất thiểu.
"Sư tôn!! Sư tôn!!!"
Tiết Tử Minh vừa mới giáo huấn người khác chẳng ra thể thống gì, mình cũng chẳng ra thể thống gì trong nháy mắt không còn một hạt bụi.
Chạy đến ngoài Hồng Liên Thuỷ Tạ, còn chưa vào tới đại môn, đã thấy Tiết Chính Ung từ trong đi ra, nhìn thấy con trai liều mạng cùng Tham Lang muốn vào trong, Tiết Chính Ung mặt đầy vui vẻ ôm lấy cậu.
Tiết Mông vội muốn chết: "Cha!"
"Được rồi được rồi được rồi, biết con muốn gặp Ngọc Hành." Tiết Chính Ung cười nói, "Nhưng y vừa mới tỉnh lại, tinh lực không đủ, nói với ta mấy câu, đã ngủ rồi. Con đừng quấy rầy sư tôn con nghỉ ngơi."
Tiết Mông ngẩn ra: "Lời như vậy không sai, nhưng mà..." Nhưng mà trải qua năm năm rất vất vả, cậu có thật nhiều lời muốn nói với sư tôn, giờ chỉ muốn nhào tới nói cho sư tôn biết mình là đệ nhất Linh Sơn, muốn nói cho sư tôn mình trấn áp yêu quỷ quấy phá, mình...
"Hiểu chuyện chút."
"..." Hai chữ hiểu chuyện này như con rắn