Trong nháy mắt ngắn ngủi, trong đầu Sở Vãn Ninh như có sông cuộn biển gầm, mưa sa gió giật, sấm giật đùng đùng, mây đen như mực.
Cởi ra, hay là không cởi.
Đây là chuyện muốn mạng đó.
Không cởi, hình như sẽ không đúng lắm, hắn cũng biết mình mặc nhầm xiêm y rồi, cũng không thể giả vờ lúc nãy không nghe thấy Mặc Nhiên nói gì đâu nhỉ?
Cởi...
Mặt mũi ở đâu? Y thật vất vả mới mặc xong y phục, cũng sẽ không làm trò cười trước mặt Mặc Nhiên, cởi từng lớp từng lớp ra được.
Yên lặng chứa mấy phần quỷ quyệt.
Mặc Nhiên nói: "Có điều, bộ xiêm y này ta giặt rất sạch rồi, nếu sư tôn không chê, thì... Cứ mặc vậy đi."
Sở Vãn Ninh: "Ừ."
Mặc Nhiên nhẹ nhàng thở hắt ra, hắn là người ngu ngốc xưa nay, mới vừa nói ra, cũng không ý thức được Sở Vãn Ninh đã mặc y phục lên hơn phân nửa, mình lúc này nhắc y, chẳng lẽ đang ép sư tôn tháo đai lưng cởi từng lớp ra trước mặt mình à?
Hình ảnh kia chỉ nhẹ nhàng lướt qua đã châm lửa trong lòng hắn, làm Mặc Nhiên nóng lên.
Mặt hắn càng đỏ, may là ở ngoài bôn ba mấy năm, không còn là dạng da thịt trắng mịn như khi niên thiếu, làn da màu mạch cũng không dễ nhìn ra, chỉ là hắn cảm thấy tim mình đập hơi vang, hắn có tật giật mình, sợ Sở Vãn Ninh nghe thấy. Vì thế vội cúi đầu lấy y phục của Sở Vãn Ninh, cúi đầu rầu rĩ mặc vào.
Đến khi sửa sang lại y quan ổn rồi, hai người liếc mắt nhìn nhau, lại rơi vào một cảnh khác xấu hổ hơn.
Không vừa người.
Mặc Nhiên mặc y phục Sở Vãn Ninh, rõ ràng hơi chặt, vạt áo không cài lại nổi, mở rộng, lộ ra cơ ngực màu mạch nha săn chắc, chân còn lộ ra một đoạn, nhìn như trứng chọi đá, khổ sở nói không nên lời.
Tình huống của Sở Vãn Ninh cũng chẳng khác hơn là bao, y mặc ngoại bào của Mặc Nhiên, áo báo rủ xuống, che khuất toàn bộ chân, còn rơi trên đất, một đoạn bạch y như mây khói phủ ở phía sau, nhìn qua khá đẹp, khá đoan chính, nhưng mang ý nghĩa, giờ y thấp hơn Mặc Nhiên nhiều.
Sở Vãn Ninh có hơi bị đả kích.
Y trầm mặt, nói: "Đi đây."
Ý là "Ta đi đây."
Mặc Nhiên không lý giải được, cho là y mời mình cùng đi, vì thế gật đầu, chủ động cầm lấy bồn gỗ và đồ tắm xiêm y, quấn quít đi theo sau y.
Sở Vãn Ninh: "..."
Hai người đi đến cửa phòng tắm, vén mành lên, bên ngoài không thể so với ở gần suối nước nóng, không khí trời thu mát mẻ. Sở Vãn Ninh không khỏi run lên, Mặc Nhiên thấy, hỏi y: "Lạnh sao?"
"Không lạnh."
Mặc Nhiên giờ biết y lúc nào thì mạnh miệng rồi, nên cười nói: "Ta hơi lạnh." Nói xong vung tay, trong lòng bàn tay toả ra tia sáng đỏ, một lớp kết giới xua lạnh nháy mắt phủ lên hai người. Kết giới kia thật đẹp, ánh sáng chảy xuôi, trên đỉnh có hoa văn nhỏ.
Sở Vãn Ninh ngẩng đầu nhìn, biểu tình kín như bưng: "Không tồi, có tiến bộ."
"Không bằng sư tôn."
"Không khác lắm, kết giới xua lạnh của ta, cũng chưa chắc tốt hơn đâu." Sở Vãn Ninh chăm chú nhìn một lát, nhìn đoá hoa nhàn nhạt trên kết giới, mở miệng nói, "Hoa đào thật đẹp."
"Là hải đường."
Lòng Sở Vãn Ninh hơi run lên, quay về đáy mắt, thành một gợn sóng.
Mặc Nhiên nói: "Hoa chỉ có năm cánh."
"..." Sở Vãn Ninh xuỳ cười, theo thói quen muốn át dao động trong đáy mắt mình, vì thế ra vẻ thong dong, thậm chí hơi trào phúng, "Học theo ta?"
Vậy mà ánh mắt nam nhân lại trong trẻo thuần triệt, cứ bằng phẳng như vậy nhìn y, lại gật đầu: "Học không tốt, để sư tôn chê cười rồi."
Sở Vãn Ninh có chút không biết nói gì.
Hai người sóng vai trầm mặc mà đi, đi trong chốc lát, Sở Vãn Ninh không muốn đứng bên cạnh hắn, nên bước đi hơi nhanh hơn, Mặc Nhiên đuổi theo sau, đột nhiên hỏi: "Sư tôn, tiệc tối ta không về kịp, người... Có phải giận rồi không?"
"Không có."
"Thật sao?"
"Lừa ngươi làm cái gì."
"Vậy sao người đi nhanh như thế?"
Sở Vãn Ninh đương nhiên không thể nói "Vì ngươi quá cao rồi", y trầm mặc một lát, nhìn sắc trời, nói: "Vì trời hình như sắp mưa."
Kết quả y miệng quạ đen, nói xong chưa bao lâu, bầu trời vốn âm u, thật sự rơi lộp bộp xuống mấy giọt nước, nhỏ lên chảy xuôi theo kết giới.
Mặc Nhiên cười.
Hắn cười vẫn đẹp như năm năm trước, thậm chí vì có mấy phần ý tứ thẳng thắn, lại thấy có vẻ phá lệ chói mắt.
Sở Vãn Ninh lườm hắn: "Cười ngốc cái gì?"
"Không có gì." Má lúm đồng tiền của Mặc Nhiên rất sâu, thực ngọt.
Thanh niên rất cao lớn, nhưng lông mi rủ xuống, lại thấy hắn thực ngoan, cũng không có khí chất doạ người chút nào.
Hắn thậm chí còn hơi ngượng ngùng, nói: "Chỉ là lâu rồi không được gặp sư tôn. Giờ nhìn thấy, đã rất vui vẻ."
"..."
Sở Vãn Ninh nhìn hắn, nhìn má lúm đồng tiền bên má hắn, vốn tưởng hai hồ ngọt ngào này vĩnh viễn chỉ thuộc về Sư Minh Tịnh, sau lại nhận ra không phải, hoá ra mình chỉ cần trả giá một mạng, cũng sẽ may mắn nhận được một vò.
Sở Vãn Ninh mắng hắn: "Đứa nhỏ ngốc."
Mặc Nhiên rủ mi, nhu trường đẹp đẽ, thật sự cười thành đồ ngốc.
Như hình với bóng, Mặc Nhiên vô ý dẫm phải liền luôn cẩn thận tránh vạt áo của Sở Vãn Ninh, Sở Vãn Ninh cúi đầu nhìn, sau đó nhìn hắn, vẻ mặt uy nghiêm, lại không nói lời nào.
Mặc Nhiên rất ngay thẳng: "Xiêm y này sư tôn mặc có hơi rộng."
"..." Đúng là cái hay không nói, toàn nói cái dở.
Mặc Nhiên đưa Sở Vãn Ninh về Hồng Liên Thuỷ Tạ, Sở Vãn Ninh kỳ thật hơi không quen, y quen đi một mình, rất ít khi có cơ duyên bung dù đi với người khác, cho dù là dù giấy, hay là dù kết giới.
Cho nên lúc đi được một nửa, y dừng bước, nói: "Ta tự mình đi, mở thêm một kết giới mà thôi."
Mặc Nhiên sửng sốt một chút: "Đi vậy ổn mà, sao lại..."
"Nào có đạo lý đệ tử bung dù cho sư phụ."
"Nhưng