Husky và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Sư tôn đọc sách


trước sau

Vi Vũ, nhắm mắt lại đều là khuôn mặt nam nhân anh khí bức người kia, ánh mắt đen trầm, cương nghị cùng ôn nhu triền miên bên trong.

Sở Vãn Ninh thầm mắng một tiếng, đá chăn thật mạnh, chăn trượt xuống mép giường, y nằm hình chữ đại (大), ngửa đầu nhìn trần nhà, ánh mắt bối rối.

Y dùng toàn lực vớt mình ra khỏi bể ái dục, cắt đứt tình ái, tới tận khi sức cùng lực kiệt.

"Mặc Vi Vũ ngươi đồ súc sinh." Y lẩm bẩm nói vậy.

Quay đầu, lại không thoát khỏi suy nghĩ khi nãy, thân thể nóng bỏng nhìn thấy trong Diệu Âm Trì như còn hiện ngay trước mắt, thấy bả vai hắn rộng, đường cong sắc nét, xoay người, nước trong hồ chảy xuôi theo cơ thể...

Y đột nhiên bật dậy, sắc mặt xanh mét, cũng không dám tiếp tục nghĩ nữa.

Tiện tay nhặt một quyển sách, tựa như vớ được cọng rơm cứu mạng.

Sở Vãn Ninh anh minh một đời đáng thương, giờ lại lưu lạc tới mức phải dựa vào sách vở mới có thể thoát khỏi tâm ma. Mở quyển sách không biết là Tiết Mông mua loại gì ra, nhìn hồi lâu mới thấy hàng loạt chữ nhỏ chi chít, Sở Vãn Ninh lúc đầu còn xem chưa hiểu, qua hồi lâu, mới nhận ra mình đang đọc cái gì.

Chỉ thấy trên trang giấy hơi mỏng, vô cùng đoan chính mà viết một hàng chữ:

"Năm anh kiệt có kích cỡ hàng đầu Tu Chân giới"

Mỗi chữ đều hiểu được, nhưng đứng bên nhau, lại làm Sở Vãn Ninh không rõ lắm.

Năm anh kiệt... Kích cỡ... Hàng đầu?

Kích cỡ gì cơ?

Vóc người ư?

Nhìn xuống chút nữa, thấy ít chữ viết ở bên cạnh: Người xếp bảng anh hào, dựa vào lúc tắm rửa, phải nhìn trộm, nên danh sách không đầy đủ, anh kiệt Nho Phong Môn thiếu kích cỡ của Nam Cung Tứ, Từ Sương Lâm, Cô Nguyệt Dạ thiếu kích cỡ của Khương Hi, Tử Sinh Đỉnh thiếu kích cỡ của Tiết Mông, Tạ Phong Nha, Sở Vãn Ninh...

"...?"

Sở Vãn Ninh sửng sốt một chút.

Có ý gì?

Vóc người bọn họ còn cần phải nhìn lúc tắm, xem trộm qua khe mới có thể nhận ra?

Thế mà còn thấy tên mình...

Y nhíu nhíu mày, đầu ngón tay chỉ trên danh sách, tiếp tục đọc xuống dưới. Đáng tiếc cái tên đầu tiên làm cho y hơi nghẹn lại.

Mặc Vi Vũ.

Thân phận: Công tử Tử Sinh Đỉnh, Mặc Tông sư.

Sở Vãn Ninh nhớ lại thân hình của Mặc Nhiên một chút, tiểu tử này giờ quả thật cao lớn uy phong, nhưng cũng không tới mức đứng hạng nhất chứ?

Xuống chút nữa, viết "Nhìn thấy khi tắm ở Đức Dụ Đường, tuyệt phi tục vật, làm người thán phục."

"..."

Tắm ở Đức Dụ Đường...

Tuyệt phi tục vật...?

Sở Vãn Ninh mơ hồ cảm thấy có chỗ không đúng rồi, nhưng suy nghĩ y trong sáng, nên nghĩ nửa ngày, cũng không biết rốt cuộc nhắc tới chỗ nào, đành phải tiếp tục đọc tiếp.

Xếp thứ hai chính là cái tên y chưa từng nghe nói tới, bên cạnh cũng viết "Thấy khi tắm trong núi, cực lớn".

"Cái vớ vẩn gì thế." Sở Vãn Ninh thấy hơi phản cảm, "Giày cùng phát quan có thể làm tăng giảm dáng người, nhưng không chênh lệch nhiều, hà tất phải một hai phải đi nhìn trộm lúc tắm, sao dân gian còn lưu hành loại sách vớ vẩn này..."

Nhìn đến cái tên thứ ba——

Mai Hàm Tuyết

Thân phận: Chưởng giáo sư huynh Côn Luân Đạp Tuyết Cung

Chữ nhỏ lúc này khác đi, viết không phải là nhìn trộm lúc tắm các kiểu nữa, mà là "người ở Xuân Oánh Lâu kể, có các chư nữ khác từng gặp ở Tu Chân giới, vật ấy của Mai công tử làm nữ tử thân như hoá thành nước, biến xương thành bùn, đêm ngự mười người, không nói chơi."

Sở Vãn Ninh: "............"

Sau mấy phần tĩnh mịch, đầu Ngọc Hành trưởng lão uỳnh một tiếng, nổ. Y như cầm phải khoai lang nóng mà ném quyển sách này vào một góc, bộp một tiếng ném sang đầu khác, mặt nóng đỏ như lửa, ánh mắt lập loè, cả người đều ngơ ngẩn.

Y vừa thấy cái gì?

Kích cỡ gì! Tuy là y chậm hiểu, nhưng cũng hiểu ra rồi. Còn có thể là kích cỡ gì nữa chứ? Không biết xấu hổ! Không biết xấu hổ! Xấu xa dơ bẩn! Không biết xấu hổ!!!

Ngồi cứng đờ trên giường nửa ngày, giờ mới hiểu ra được, Sở Vãn Ninh cảm thấy chưa hết giận, lại xuống giường nhặt quyển sách kia lên, hơi phát lực, trang giấy tức khắc bị hoá tan thành tro bụi...

Nhưng tám chữ "Tuyệt phi tục vật, làm người thán phục", lại như bàn ủi đỏ rực, xèo một tiếng nung nóng lòng y, làm y mặt đỏ tai hồng, trong lòng như có sét đánh.

Y là người cực kỳ đoan chính, khi nãy ở Diệu Âm Trì, ánh mắt còn cố tình rời đi, căn bản không nhìn tới nơi không nên nhìn, hơn nữa trong hồ hơi nước dày đặc, thân thể trong đó đều mờ ảo mơ hồ, y cũng không thấy rõ lắm, nhưng giờ, tám chữ trong quyển sách dơ bẩn kia lại như đặt hình ảnh dơ bẩn này trước mắt y. Mà văn tự, thường là giọng văn sinh hoạt bình thường, dễ liên tưởng.

Tuyệt phi tục vật...

Sở Vãn Ninh hung hăng xoa mặt, một lúc sau, túm lấy chăn, che đầu mình lại.

Ngày đầu tiên xuất quan, y đã học được cái gì... Sở Vãn Ninh u oán thầm nghĩ—— thế đạo thay đổi, y chỉ hận không thể nằm xuống chết lần nữa!

Nhưng mà, Ngọc Hành trưởng lão luôn nghiêm khắc kiềm chế bản thân, cho dù một đêm ngủ không ngon, cho dù kinh hãi trong lòng, tâm nguyện khó yên thế nào, ngày thứ hai, y vẫn rời giường đúng giờ, rửa mặt chải đầu mặc đồ chỉnh tề, gương mặt vẫn uy nghiêm nghiêm khắc cấm dục, phiêu nhiên xuống khỏi Nam phong Tử Sinh Đỉnh.

Hôm ấy là ngày kiểm duyệt mỗi tháng một lần, ánh giáp sáng chói trên Thiện Ác Đài, mấy ngàn đệ tử tới nơi này diễn võ, các trưởng lão ngồi trên đài cao kiểm duyệt.

Năm năm không ở, vị trí của Sở Vãn Ninh vẫn không có thay đổi gì, vẫn đặt bên trái Tiết Chính Ung.

Chỉ thấy y mặc bạch y quét đất, vẻ mặt uể oải, đi trên hàng đá xanh dài mà tới, sau đó tay áo rộng phất một cái, lập tức ngồi trên chỗ ngồi cao cao, tự rót cho mình một chén trà, vừa uống vừa nhìn.

Tiết Chính Ung thấy sắc mặt y không tốt, còn tưởng hôm qua Mặc Nhiên không tới dự tiệc, làm Sở Vãn Ninh giận rồi, vì thế nghiêng qua, ý tứ hơi lấy lòng, nói nhỏ: "Ngọc Hành, Nhiên Nhi quay về rồi."

Ai ngờ ấn đường Sở Vãn Ninh giật giật, sắc mặt ngược lại càng kém: "Ừ, gặp rồi."

"Hả? Gặp rồi?" Tiết Chính Ung ngẩn ra, sau đó gật đầu, "Vậy là tốt rồi, thế nào? Có phải thay đổi rất nhiều không?"

"Ừ..."

Sở Vãn Ninh không muốn tiếp tục nói với Tiết Chính Ung về Mặc Nhiên nữa, rốt cuộc từ hôm qua, trong đầu y không ngừng lặp lại ác chú "tuyệt phi tục vật, làm người thán phục" kia. Y không định tìm thân ảnh Mặc Nhiên trong biển người, chỉ cúi đầu, nhìn bàn.

"Thật nhiều điểm tâm cùng hoa quả."

Tiết Chính Ung cười: "Còn chưa ăn sáng đúng không? Thích thì ăn nhiều chút."

Sở Vãn Ninh cũng không khách khí, cầm một cái bánh hoa sen, uống trà nóng ăn cùng. Màu sắc bánh hoa sen thay đổi có thứ tự, từ đế hoa đến nhị, nhân đậu đỏ ửng, màu vỏ đẹp mắt, vào miệng giòn tan, bên trong bọc bánh đậu hoa quế ngọt thanh.

"Tay nghề của Thanh Phong Các Lâm An..." Sở Vãn Ninh lẩm bẩm nói, quay đầu hỏi Tiết Chính Ung, "Không phải đầu bếp Mạnh Bà Đường làm?"

"Không phải, là Nhiên Nhi cố ý mang về hiếu kính với ngươi." Tiết Chính Ung cười nói, "Ngươi nhìn xem bàn các trưởng lão khác đâu có."

"..." Ông vừa nói vậy, Sở Vãn Ninh mới nhận ra, hoá ra chỉ có trên bàn gỗ mình là bày đủ loại điểm tâm, bánh ngọt mứt quả đầy đủ, thậm chí còn có một chén sứ men xanh nhỏ màu ngọc bích, hộp nhỏ mở cạnh, trong đựng vừa đủ ba cái bánh trôi ngọt.

Bánh trôi này không phải bánh gạo nếp bình thường làm ra, mà là dùng ngó sen Lâm An, cùng với vỏ bánh, độ kết dính rất vừa, màu sắc như ngọc.

"Chà, Nhiên Nhi sáng sớm mượn nhà bếp của Mạnh Bà Đường làm chút tâm ý này, đỏ là bánh nhân đậu nguyệt quý, vàng là nhân đậu phộng mè đen, xanh là dùng bột trà Long Tĩnh, trộn vào làm vỏ bánh, đều rất mới mẻ, nhưng hơi ít..." Tiết Chính Ung nói thầm một câu, "Sáng sớm bận làm, tinh xảo thực sự, mà

chỉ làm có ba cái."

Sở Vãn Ninh: "..."

"Ngọc Hành, đủ ngươi ăn không?"

"Ừ." Sở Vãn Ninh yên lặng một lát, mới gật đầu.

Y ăn bánh trôi nước, kỳ thật trước giờ chỉ ăn có ba cái, cái đầu tiên ngọt, cái thứ hai hơi thiếu, cái thứ ba thì thoả mãn, nếu ăn cái thứ tư, sẽ ngấy.

Mặc Nhiên chỉ làm ba cái, cũng thật trùng hợp, vừa đủ, hợp với ý của y.

Thìa sứ trắng múc bánh củ sen tròn xoe đáng yêu lên, đưa đến bên môi, cảm thấy độ lớn vừa phải, có thể ăn một miếng, không giống đầu bếp Mạnh Bà Đường làm lúc Nguyên Tiêu, viên lớn như thế, cố sức ăn còn dính miệng.

Người làm bánh trôi như hiểu rất rõ, miệng y có thể ngậm thứ lớn bao nhiêu, thức ăn nhỏ thế nào mới có thể không làm khó chịu, vỏ bánh tựa hồ bọc nhân thân mật vô tận.

Suy nghĩ này không biết vì sao làm lòng Sở Vãn Ninh trỗi dậy cảm giác không biết tên, sau đó lại thẹn muốn chết, cố trấn định giấu đi.

"Tay nghề hắn không tồi."

"Đáng tiếc chỉ làm cho mỗi ngươi, người khác đều không được ăn, đến bá phụ là ta cũng chẳng có." Tiết Chính Ung thở dài, rất tiếc hận.

Sở Vãn Ninh nghe, nhàn nhạt nhấp môi, cũng không hé răng, chỉ dùng thìa khuấy canh ấm, bánh trôi ăn xong rồi, ngọt gãi đúng chỗ ngứa, chậm rãi lan toả trong lòng y.

Ăn điểm tâm, cũng mặc kệ bên dưới vô cùng náo nhiệt, Sở Vãn Ninh nhặt một quyển hồ sơ, nhìn ít chỉnh đốn và cải cách, thay đổi của Tử Sinh Đỉnh năm năm gần đây.

Mấy thứ này Tiết Chính Ung đều sửa lại, lời ít ý nhiều, Sở Vãn Ninh xem xong rất nhanh. Giơ tay đóng sách, lại nhìn thấy một quyển dày cộp bên dưới.

"Đây là..." Y lấy nó ra, là một quyển thư được đóng rất dày. Tiết Chính Ung liếc mắt một cái, cười nói: "Cũng là lễ vật Nhiên Nhi tặng ngươi, hôm qua vì gấp gáp về gặp tà ám trên đường, sách không cẩn thận bị máu bắn bẩn rồi, còn bị xé mất nhiều trang, ngại tự mình đưa cho ngươi, nên sáng sớm nhờ ta để lên bàn."

Sở Vãn Ninh gật đầu, mở sách ra, ngón tay thon dài vuốt nhẹ trên đầu sách, bên trên có bốn chữ Khải đoan chính, viết:

"Thư gửi sư tôn"

Đôi mắt y hơi mở lớn, có chút kinh ngạc.

Đây là thư viết cho y?

Trong lòng y như có than đốt lên, vừa nóng vừa đau, y nâng mắt, muốn tìm dưới biển người mênh mang, thân ảnh của Mặc Nhiên, nhìn thấy lại toàn là giáp nhẹ, như cá trong chậu.

Y nhất thời không tìm thấy người, đành yên lặng cúi đầu đọc thư.

Hoá ra Sở Vãn Ninh bế quan năm năm, mỗi ngày Mặc Nhiên đều nhớ sư tôn của mình, trong lòng hắn có rất nhiều lời muốn nói, sợ thời gian quá lâu, sẽ quên hết. Vì thế hắn nhờ người làm một quyển sách thật chắc, thật dày, bên trong có một ngàn tám trăm hai mươi lăm tờ giấy, hắn tính vừa đủ, năm năm, mỗi ngày hắn viết cho sư tôn một lá thư, từ chuyện lớn tới chuyện nhỏ, từ ăn một món rất khó ăn, đến hôm nay tu luyện tâm đắc cái gì, đều viết trên giấy.

Hắn ban đầu chỉ tính đủ một ngàn tám trăm hai mươi lăm lá thư, không nhiều không ít, viết xong, sư tôn xuất quan rồi.

Nhưng mà đôi khi không dừng lại được, tự ép một khối nho nhỏ, nóng bỏng mà dán trên mặt giấy, hận không thể cho Sở Vãn Ninh cùng ngắm hoa ở Mạc Bắc, núi Trường Bạch Yên Hà, hận không thể đặt món điểm tâm ăn rất ngon hôm đó trên giấy, chờ Sở Vãn Ninh tỉnh dậy cùng thưởng thức.

Từng hàng chữ nhỏ kia, từ đầu tới cuối không dừng, không một câu lừa dối, cũng không có gì bi thương, chuyện khổ sở, chỉ thành thành thật thật những chuyện sáng lạn trong năm năm, hắn chỉ mang đồ tốt, cùng chia sẻ với y.

Vì thế đã từng tính đủ mỗi ngày một tờ, cuối cùng thành không đủ, hắn liền kẹp thêm chồng thư thật dày, trong mặt sau của sách...

Sở Vãn Ninh chậm rãi lướt qua, hốc mắt hơi ướt.

Y thấy chữ viết của Mặc Nhiên từ ấu trĩ tới đĩnh bạt, đĩnh bạt tới xinh đẹp.

Trang mới nhất mực như còn chưa khô, bút tích cũ nhất đã bắt đầu chuyển sang ố vàng.

Bốn chữ "Thư gửi sư tôn", mỗi ngày đều có, mỗi bức đều khác nhau, từ từ... Thời gian như ngựa phi nhẹ nhàng, đi tới tuyết phủ trắng đầu.

Đến cuối cùng, lông chim quét qua, che sắt mòn kim, quả nhiên để lại phong lưu, thành từng câu an bình.

Sở Vãn Ninh lướt tới tờ giấy cuối cùng, ngón tay vuốt che bốn chữ ở đầu.

Thư gửi sư tôn, thư gửi sư tôn.

Y nhìn nét mực đoan chính, như thấy ngòi bút Mặc Nhiên vừa nhấc lên, bút lông sói gác xuống, nam nhân kia ngẩng đầu, không bao giờ còn là thiếu niên.

Từ phong thư đầu tiên tới lá thư cuối cùng, y như nhìn thấy Mặc Nhiên từ mười sáu tuổi trở thành hai mươi hai tuổi, thân hình dần săn chắc cao lớn, mặt mày cũng dần sắc bén.

Chỉ là mỗi ngày mỗi ngày, sẽ ngồi vào trước bàn, viết một lá thư cho y.

"Sư tôn!!"

Không biết từ khi nào, diễn võ đã kết thúc, Sở Vãn Ninh nghe thấy có người gọi y vì thế y bỗng ngẩng đầu, nhìn thấy trước Thiện Ác Đài, Tiết Mông hưng phấn vẫy tay gọi y.

Mà bên cạnh Tiết Mông, nam nhân vai rộng eo thon, chân thẳng rất dài, đang lẳng lặng đứng, khuôn mặt nam nhân sau diễn võ toả ra nhiệt khí, trán còn thấm mồ hôi, dưới ánh mặt trời hiện lên trong suốt, như đốm sáng trên da báo.

Mặc Nhiên thấy Sở Vãn Ninh đang nhìn hắn, sửng sốt một chút, bỗng nhiên cười. Nắng sớm vàng nhạt, nụ cười của hắn mê người sáng lạn như vậy, như cây tùng bách ướt nước đung đưa trong nắng sớm, đáy mắt hắn ngậm lấy nóng bỏng, lông mi điểm ôn nhu, gương mặt sắc bén lành lạnh đĩnh bạt hình như hơi ngượng, tươi mới mà mãnh liệt, làm người hoa mắt say mê.

Thật sự quá tuấn tú.

Trong đám người, Mặc Nhiên cười cười, bỗng nâng tay lên, chỉ chỉ y phục của mình, lại chỉ chỉ Sở Vãn Ninh.

"..." Sở Vãn Ninh chưa phản ứng lại, mắt phượng hơi nheo, nghi hoặc nhìn hắn.

Mặc Nhiên cười càng trong sáng, tay đặt bên môi, im lặng làm mấy khẩu hình.

Sở Vãn Ninh: "?"

Lá cây xào xạc, gió thổi phất phơ, Mặc Nhiên như có hơi bất đắc dĩ, bên môi cười khẽ, lắc đầu, chỉ chỉ vạt áo mình.

Sở Vãn Ninh cúi đầu, lát sau, bỗng dưng bên tai đỏ ửng lên.

"..."

Ngọc Hành trưởng lão uy phong nhất nhất dưới chỉ điểm của đồ đệ, rốt cuộc nhận ra, sáng nay dậy quá vội, y phục ở Hồng Liên Tạ Thuỷ lại lộn xộn, y chỉ tuỳ ý lấy, khoác lên vẫn là ngoại bào hôm qua lấy nhầm của Mặc Nhiên.

... Thể nào hôm nay đi cứ thấy như kéo cái gì trên đất! Hoá ra là vạt áo à!!!

Mặc Vi Vũ, ngươi được lắm. Sở Vãn Ninh dưới cơn giận, bực bội quay mặt đi. Ngươi cái đồ không có mắt nhìn, cái hay thì không nói, toàn nói mấy thứ chết tiệt dở hơi!

Tác giả có lời muốn nói: Nội dung thư Cẩu tử gửi

Kẹo hạnh nhân ở Lâm Nghi ăn rất ngon nhưng bán hơi đắt một cân tận bốn mươi đồng.

Thịt hầm khoai tây ăn ngon no cả tối không lo đói nữa.

Cá ở Tuyền Châu ngon cực kỳ, cực kỳ ngon luôn.

Sư tôn tỉnh rồi, cùng nhau đi ăn nhé!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện