Mặc Nhiên đang yên bình cắt lúa, bỗng sau lưng có một bàn tay kéo đai lưng mình xuống, cảm giác này đủ để sợ hết hồn.
Quay đầu nhìn lại thấy đó là Sở Vãn Ninh, hơn nữa còn là Sở Vãn Ninh thiếu chút nữa sẽ ngã, liền càng hoảng hồn.
Mặc Nhiên vội ném lưỡi hái đi, quay người đỡ y, nhưng Sở Vãn Ninh trượt quá thảm, gần như nửa người đều sắp ngã xuống đất rồi, đỡ cũng không đỡ nổi, chỉ có thể ôm lấy. Hương hải đường nhàn nhạt, bay tới cùng bạch y, ngã vào lồng ngực vững vàng của hắn, Mặc Nhiên không cần suy nghĩ đã ôm lấy y, lúa vốn ôm trong tay rơi đầy đất.
"Sư tôn, sao người lại ở đây?" Hắn còn chưa hết hoảng hồn, "Làm ta giật cả mình."
Sở Vãn Ninh: "..."
"Ruộng trơn lắm, phải cẩn thận chút đó."
Người trong lòng cúi đầu, cũng không hé răng, đã xấu hổ tới mức nói không nổi nửa chữ. Nhưng xuyên nữ vẫn còn ngồi ngâm nga không tha: "Ta kéo—— đai lưng chàng—— A—— Cho tới khi nào——"
Sở Vãn Ninh như bị điên giật, đột nhiên thu tay kéo đai lưng Mặc Nhiên lại, đứng vững thân. Y thở mấy hơi, đột nhiên đẩy người ra, vẻ mặt tuy vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng mắt phượng lại sáng kinh người, ánh sáng lập lòe, rõ ràng tay chân luống cuống, lại còn cố tình gắng sức tỏ vẻ trấn định.
"..." Mặc Nhiên bỗng thấy thính tai y đỏ lên.
Màu rất đẹp, trên làn da nhàn nhạt, như đầu quả đào, hắn bỗng nhớ tới cảm giác ngậm lấy thính tai ấy trong kiếp trước thế nào, cho dù cực không cam lòng, cuối cùng vẫn khó thoát khỏi lòng hắn, xương cốt tan thành bùn xuân.
Cổ họng hơi nghẹn, ánh mắt Mặc Nhiên không nhịn được dần trở nên thâm sâu...
Sở Vãn Ninh vẫn còn tức sùi bọt mép, cũng không biết đang giận ai, nghiến răng nói: "Nhìn cái gì! Có gì mà nhìn!"
Đột nhiên hoàn hồn, lạnh cả lòng.
Súc sinh!
Mình đã từng vì tư dục của bản thân, làm chuyện có lỗi với sư tôn thế nào? Sư tôn ngạo cốt như thế, làm sao có thể cam tâm tình nguyện nằm dưới thân hầu hạ mình? Đừng có nói nằm dưới, y là người thanh lãnh như vậy, ái dục vốn không nên có, mình lại còn có ý nghĩ tới chuyện đại nghịch bất đạo như thế!
Mặc Nhiên lắc đầu liên tục, trong đầu như nổi trống.
Sở Vãn Ninh lại cả giận nói: "Ngươi rung đùi đắc ý cái gì! Chơi vui lắm à!"
"..." Mặc Nhiên lập tức ngừng lắc đầu, nhưng liếc mắt ngắm y một chút.
Người này rõ ràng cảm thấy xấu hổ, lại theo thói quen đeo mặt nạ tức giận kia lên, nhìn kỹ, cũng dễ dàng phân biệt qua sắc thái trong mắt y.
Có khi cảm thấy trượt ngã thành trò cười trước mặt đồ đệ, vì con ếch xanh kêu ộp ộp mà ngã, rất đáng mất mặt đi.
Thật đáng yêu.
Mặc Nhiên nhịn không được khẽ cười.
Đáng tiếc nụ cười này của hắn, làm Sở Vãn Ninh càng giận, lông mi đen dựng lên, mũi cũng sắp thở ra khí rồi: "Ngươi lại cười cái gì? Ta không biết làm ruộng, không biết cày ruộng, có gì đáng cười!"
"Đúng đúng đúng, không đáng cười, không đáng cười." Mặc Nhiên dỗ y, quả nhiên không cười nữa, trở nên nghiêm túc trang nghiêm, nhưng khoé môi ẩn một ý cười, đáy mắt lại không che được, vẫn sáng ngời tia rực rỡ lấp lánh như trước, sáng lạn nói không nên lời.
Nhịn một lát, chuyện cũ lại muốn quay về, nhưng lúc này, ếch xanh kia phồng má nhảy tới nhảy lui, kiêu căng ngạo mạn kêu "ộp ộp" hai tiếng, như đang thị uy.
Mặc Nhiên nén cười, không nhịn nổi, nghiêng mặt đi, tay đặt bên chóp mũi như muốn dùng ho khan che giấu.
Nhưng che giấu không được, vẫn "phụt" một tiếng phì cười.
"......" Sở Vãn Ninh quả thật sắp bị chọc tức điên, bẩn thỉu ướt át chuẩn bị trèo lên bờ, lại bị Mặc Nhiên giữ lại.
Hai người cách rất gần, nếu ngày thường, Mặc Nhiên sẽ không trực tiếp giữ y lại. Nhưng hôm nay hắn không thế, trong lòng hắn còn hơi ấm của Sở Vãn Ninh, chóp mũi vẫn còn quanh quẩn hương hoa hải đường trên y phục Sở Vãn Ninh.
Hắn cảm thấy mềm lòng, sắp tan ra.
Nhưng hắn không dám để nó tan, người trước mắt tốt như vậy, hắn muốn cung kính với người này, kính trọng như thần tiên, không muốn mình thô bỉ, làm tổn thương y nửa phần.
Vì thế hắn chỉ gọi: "Sư tôn."
"Làm sao, cười chưa đủ?" Sở Vãn Ninh lườm hắn.
Má lúm đồng tiền của Mặc Nhiên rất đẹp, bên trong không phải cười nhạo, mà là ôn nhu: "Người có muốn học chơi không? Ta dạy người, thật ra không khó chút nào. Sư tôn thông minh như vậy, khẳng định học một lần là biết thôi."
Lúc Mặc Nhiên cầm tay dạy y gặt lúa, Sở Vãn Ninh nhịn không được nghĩ, mình rõ ràng chỉ tìm thầy, sao thành bái sư luôn rồi?
Thật đúng là rối hết cả lên.
Nhưng Mặc Nhiên dạy thật nghiêm túc, cũng rất cẩn thận, nhìn y làm vụng về, cũng không hề cười y.
Lông mày hắn đen nhánh, ngũ quan sắc bén, so với ngũ quan khi trẻ, có khí khái sắc bén của đao phủ, tướng mạo vốn anh tuấn mang theo chút ngang ngược, nhưng ánh mắt hắn nhu hoà ẩn nhẫn, tựa như thể giấu rất nhiều tâm sự, lại tựa không có gì giấu giếm, chỉ vì ôn nhu quá sâu, năm tháng quá trầm.
"Là vậy đó, phải dùng chút khéo léo, hiểu chưa?"
"... Ừ."
Sở Vãn Ninh theo hắn chỉ mà gặt, đáng tiếc vẫn không làm được nhanh, trước đây toàn chơi với mấy khúc gỗ, còn như bông lúa mềm dẻo mà cứng đầu lại khiến y bó tay hết cách.
Mặc Nhiên ở cạnh nhìn một lát, vươn cánh tay cân xứng, cơ bắp săn chắc, giúp y chỉnh lưỡi hái trong tay.
Da thịt nháy mắt chạm nhau, Mặc Nhiên không dám chạm vào y nhiều, Sở Vãn Ninh cũng không dám để hắn chạm vào nhiều.
Rõ ràng một là dòng nước chảy xiết không có chỗ chảy về, một là con kênh khô cạn, rõ ràng hắn tiến tới bên y, là có thể lấp đầy triền miên, hắn sẽ chẳng còn dữ dội mà không thấy lối thoát, mà y cũng có thể tưới ướt liếm láp da thịt đã khô nẻ.
Nhưng cứ trốn tránh nhau như thế, lại trốn.
Hắn vẫn ở sau dạy y: "Ngón tay dịch xuống chút, cẩn thận cắt phải người mình."
Một người vô cùng kiên cường nói: "Biết rồi."
"Thả lỏng một chút, người đứng cứng đờ như thế."
"..."
"Thả lỏng."
Nhưng Mặc Nhiên càng nói vậy, lưng Sở Vãn Ninh càng căng cứng, tay siết chặt.
Thả lỏng thả lỏng, sao y lại không muốn thả lỏng chứ? Nhưng nói thì dễ! Mặc Nhiên ở cạnh y gần trong gang tấc nói lời này, hô hấp như thể ở ngay cạnh tai y, hơi thở thực nóng, trầm nặng, có hương dã tính độc hữu của nam tử, hắn bảo y thả lỏng như thế nào?!
Trong đầu không hiểu sao, lại nhớ tới giấc mơ đáng thẹn kia.
Trong mộng tư thế cũng không khác lắm, Mặc Nhiên cũng ở bên tai y, môi như có như không dán lên, cọ vào vành tai y.
Hắn thở dốc nói: "Thả lỏng một chút... Đừng siết ta chặt như vậy..."
Mặt Sở Vãn Ninh phút chốc đỏ bừng lên.
Y cố gắng thoát khỏi hồi tưởng quái dị, nhưng chuyện này còn chưa xong, đã tới chuyện khác, y buông được cái này xuống rồi, lại nghĩ tới "Năm anh kiệt có kích cỡ hàng đầu Tu Chân giới" kia...
"..."
Sở Vãn Ninh cảm thấy đầu mình bốc khói mất rồi.
Mặc Nhiên thật ra cũng thấy kỳ quái: "Sao người cứ căng cứng lên như