Uống nước xong, hai người lại bận rộn, nhưng Mặc Nhiên giã chày xuống, Sở Vãn Ninh liền biết không hay rồi.
Đường cong của nam nhân trẻ tuổi theo động tác càng sắc bén căng chặt, thái dương tươi sáng như thác nước dội xuống người hắn, theo cơ bắp gợi cảm chảy xuôi xuống, lúc hắn nâng tay lên, bả vai dãn rộng, ngực săn chắc bóng nhẫy, như dung nham nóng bỏng, ẩn hơi nóng và lực đạo kinh người.
Một chày mạnh mẽ nện lên cối đá, bột bánh mềm ướt chặt chẽ bao lấy, lại đưa ra, dính chút bột trắng mềm mềm…
Hắn từng lần từng lần mà dùng sức mạnh mẽ, lực lớn như thế, Sở Vãn Ninh cảm thấy nếu thật sự bất hạnh bị hắn giã trúng, nếu không cẩn thận giã vào người mình, sợ là y sẽ thịt nát xương tan, hoá thành toái tra. Dáng vẻ Mặc Nhiên chuyên chú, thở hổn hển, ngực phập phồng tim đập nhanh, lông mày đen nhánh của hắn dính mồ hôi, hầu kết chuyển động rất nhẹ, cánh tay hắn nâng lên hạ xuống, Sở Vãn Ninh nhìn động tác của hắn, bỗng không thể ngăn lại mà nhớ tới cảnh trong mơ.
Trong mơ y ở trên giường Mặc Nhiên, như bột bánh cối đá này bị xâm phạm, bị vuốt xe, bị khinh nhục hoá cốt thành bùn… Y ngơ ngẩn mà thất thần, đến tận khi Mặc Nhiên lại gọi y một tiếng.
“Sư tôn.”
Hoặc có lẽ gọi mấy lần.
“Sư tôn, sư tôn?”
Y lúc này mới đột nhiên quay lại, nhưng tim đập nhanh không chịu nổi, đáy mắt có ánh sáng nhạt nhoè len lỏi, cổ họng y nhấp nhô, ánh mắt có hơi mất tiêu cự: “Hả?”
Đôi mắt Mặc Nhiên sáng ngời nhìn y, có lẽ vì nóng, nên có vẻ như có ánh lửa, hắn nói: “Sư tôn, đến, lật lại đi.”
“… …”
Sở Vãn Ninh chỉ thấy trong mắt như vậy, trong câu nói này, cảnh trong mơ hiện lên chồng chéo, y bỗng thấy đầu hơi choáng, trước mắt như có màu đỏ tươi, y thấy hai người dây dưa trên đệm đỏ thêu kim phượng đằng long, một thân thể nam nhân cao lớn đè lên một người khác, bể dục dậy sóng, hồng lãng từng đợt, ngón chân nam nhân phía dưới cuộn lại, cẳng chân co giật từng hồi.
“Sư tôn, đến, lật người lại…”
Y tựa hồ nghe thấy nam nhân kia nóng bỏng thở dốc, phảng phất ở ngay bên tai mình.
“Để ta nhìn mặt ngươi.”
Sở Vãn Ninh hoảng sợ vì hư ảnh loé lên, y đột nhiên nhắm mắt lại, lắc đầu, sao thế này? Ảo giác ư? Hay là vẫn còn nhớ tới giấc mộng xuân kia?
Trong lòng run sợ, máu nóng dâng lên, mồ hôi lạnh chảy xuôi.
Mặc Nhiên thấy y không ổn, đặt chày gỗ xuống, đến bên cạnh y: “Sư tôn, người làm sao vậy? Có phải không thoải mái ở đâu không?”
“Không.” Giọng hắn như kiến cắn làm đáy lòng Sở Vãn Ninh tê dại, Sở Vãn Ninh đột nhiên đẩy hắn ra, nâng đôi mắt phượng thẹn quá hoá giận lên, đuôi mắt phiếm màu hồng nhạt, y thở gấp, cực kỳ hận mình tâm ý viên mãn, “Ban ngày khó chịu, hơi hoa mắt mà thôi. Ngươi đừng dán lại gần ta, toàn mồ hôi kìa.”
Mặc Nhiên cúi đầu nhìn, đúng thật, trong lòng bất an, hắn biết Sở Vãn Ninh thích sạch sẽ, lập tức đứng sang cạnh, chỉ là ánh mắt quan tâm, vẫn sát theo người nọ, một lát cũng không muốn dời đi.
Sở Vãn Ninh sau đó vẫn luôn trầm mặc không nói gì, đợt bột bánh giã xong rồi, mọi người vậy quanh, y đã không còn ở nữa.
“Hả, ngươi hỏi Sở Tiên Quân à, y nói y hơi đau đầu, về phòng nghỉ ngơi rồi.” Thôn trưởng nói, “Ta thấy lúc y đi mặt hơi hồng, chắc không phải phát sốt rồi chứ.”
Mặc Nhiên vừa nghe, cực kỳ sốt ruột, cũng không giúp hấp bánh, vội vàng đến nơi hai người ở.
Mở cửa ra, trên giường không có ai, càng nóng lòng, chợt nghe trong bếp có tiếng nước, Mặc Nhiên lỗ mãng xốc mành hấp tấp đi vào.
Sau đó hắn thấy, Sở Vãn Ninh cởi sạch y phục, đang giơ gáo nước, để chân trần đứng trên gạch đỏ mà tắm.
Đang tháng mười, mùa thu cũng đã qua.
Sở Vãn Ninh… Con mẹ nó dùng nước lạnh để tắm?!
Mặc Nhiên sợ ngẩn người, trên mặt lúc trắng lúc đỏ, trừng mắt nhìn sư tôn khoả thân, chỉ cảm thấy bên tai toàn tiếng ù ù, như sóng triều Trường Giang, tiếng động khác đều không nghe thấy.
Hắn nhìn thấy gì…
Đây là sau khi hắn trọng sinh, lần đầu tiên được nhìn rõ ràng, rành mạch, hoàn hoàn chỉnh chỉnh thân thể của Sở Vãn Ninh. Không có hơi nước, không có gì che đi, cái gì cũng không có, chỉ có thân thể quen thuộc này, thân thể khiến hắn dựng lên bức tường phòng thủ, hắn vội che đậy ký ức xưa, hắn cảm thấy máu trong người đều đang sôi sục, như dung nham dâng lên, muốn tràn ra khỏi cơ thể.
Hết thảy đều giống hệt những gì hắn quen thuộc, không thay đổi chút nào.
Hắn bỗng nhận ra mình không thể thở nổi.
Hắn nhìn đến bả vai của Sở Vãn Ninh, đường cong và sức lực đều gãi đúng chỗ ngứa, như kéo dây cung bảy phần, vận sức chờ phát động. Hắn thấy xương bả vai của Sở Vãn Ninh, làn da trắng mỏng như băng bị kích thích.
Sau đó hắn theo dòng nước, đúng vậy, hắn theo dòng nước, dòng nước như rửa trôi ánh mắt hắn, đưa hắn xuống phía dưới, vì thế hắn nhìn thấy vòng eo nhỏ gọn thon chắc của Sở Vãn Ninh, sau lưng có hai hõm eo nhợt nhạt, đầy nước, như khát vọng ôm sát lấy người kia của hắn.
Xuống chút nữa, hắn nhìn tới vùng mông săn chắc, như quả mùa thu căng mọng, hắn biết cảm giác khi chạm vào sẽ tiêu hồn thực cốt đến mức nào, lúc giao hợp sảng khoái tới run rẩy, linh hồn như nứt thành từng mảnh, quấn lấy người dưới thân, vị ăn sâu vào tuỷ, làm nghiện khó cai…
“Mặc Tiên Quân!” Bỗng có người gọi hắn, “Mặc Tiên Quân, ngươi ở đâu?”
Mặc Nhiên cả kinh, quay đầu lại, còn chưa kịp buông rèm cửa mới xốc lên, Lăng Nhi đã tiến vào, vừa đi vừa nói: “Khi nãy sao ngươi chạy vội như thế? Mẹ ta bảo gọi ngươi ăn bánh, ngươi—-“
Nàng thấy Sở Vãn Ninh đang tắm, đột nhiên im bặt.
Sở Vãn Ninh: “…”
Lăng Nhi: “…”
“Á!!!” Cô nương kêu thảm một tiếng, cuống quít che mắt lại, sắc mặt Sở Vãn Ninh cũng cực kém, hiếm khi luống cuống tay chân tìm y phục che thân, làm sao mà y đoán được mình đang tắm nước lạnh, thế mà có tận hai vị khách không mời vào phòng y, đúng là sống lâu gặp quỷ!
Y luôn tuỳ tiện, y phục cởi ra đều ném ở ngoài cửa, chẳng lẽ giờ y khoả thân ra cửa bếp, trước mắt đại cô nương nhặt y phục lên à?
Đang sứt đầu mẻ trán tìm cách xoay sở, Mặc Nhiên lập tức đi tới chỗ y, đưa tay chống lên tường, che cả người y trong lòng.
Mặc Nhiên quay đầu nói với Lăng Nhi: “Đi ra ngoài.”
“A! Đúng! Đúng!” Cô nương kia bị doạ choáng váng, thế mà sửng sốt một lát, mới nghiêng ngả lao ra ngoài cửa, chịu đủ kinh hách mà chạy xa.
Sở Vãn Ninh: “…”
Sắc mặt Mặc Nhiên đen sì, chờ nàng đi xa, mới nhẹ nhàng thở hắt ra, quay đầu.
Đối diện với gương mặt lạnh nhạt của Sở Vãn Ninh.
Hắn lúc này mới chợt nhận ra hành động của mình như con chó dữ, nhe răng trợn mắt doạ kẻ dám xâm phạm chạy đi, sau đó gừ gừ quay người lại, liếm thức ăn khó kiếm.
Tay hắn còn chống trên tường, vì vậy che Sở Vãn Ninh kín mít, hắn ghé sát vào y, gần đến mức có thể ngửi thấy mùi hương trên người Sở Vãn Ninh dễ như trở bàn tay, hắn không khỏi lại cứng nữa rồi…
Đầu thực nóng, dưới bụng thực trầm.
Khí vị kia dễ dàng gợi lên hồi ức cùng dục vọng của người ta, tựa như ngửi thấy mùi thịt sẽ thấy đói, ngửi thấy mùi hoa mai sẽ nhớ tới đông tuyết, mọi chuyện đều thế.
Tình dục cũng vậy.
Mặc Nhiên chỉ sợ mình thần hồn kích động, tường thành thật vất vả mới dựng lên được từ ý chí tựa hồ sẽ bị sụp đổ như vậy. Trên người Sở Vãn Ninh có chút ánh lửa, dừng trên lồng ngực khô ráo của hắn, châm lên ngọn lửa thú tính trong hắn, muốn đốt hắn thành tro.
Bình thường ai tới gần, chẳng ngại Sở Vãn Ninh y quan chỉnh tề, hắn đều sẽ nhịn không đực mà động tâm, huống chi người trước mắt này, không mảnh vải che thân, không mặc bất cứ thứ gì…
Hắn hận không thể giữ cổ tay còn ướt lạnh như băng của Sở Vãn Ninh, xoay người này lại, đè lên tường, lập tức cởi sạch y phục của mình, hung hăng dán sát lên người này, bế người này lên, để lưng y kề sát ngực mình, cứ thô bạo hung ác như vậy đi vào, giống như kiếp trước, sinh sát cướp đoạt, giữa mồ hôi và tiếng thở dốc, hoá thành hương diễm.