Edit: Thiên Di từ chối nhận cẩu lương
Beta:
Rừng phong nhuộm đỏ tầng tầng lớp lớp, ngày mùa kết thúc.
Thôn dân Ngọc Lương Thôn chuẩn bị mấy tay nải nhỏ, trong có chút thịt khô, bánh mật, hương liệu, vải thô, liên tục dúi vào lòng Sở Vãn Ninh và Mặc Nhiên.
Tử Sinh Đỉnh tuy không thiếu chi phí ăn với mặc, nhưng đây là tâm ý của hương dân, nếu không nhận, ngược lại không tốt. Nên hai người cũng không khách khí, giúp thôn trưởng cầm hầu bao đầy.
Lăng Nhi cũng tới, ôm trong ngực giỏ tre, trên rổ màu xanh nhạt phủ vải, lật vải lên, bên trong đựng bánh chưng và bánh bao, có mười quả trứng gà luộc.
Nàng tới trước ngựa của Mặc Nhiên, đôi mắt to tròn lấp lánh, muốn nhìn hắn, lại nhớ tớ ngày mình nửa say nửa tỉnh mà tỏ tình, lại cảm thấy ngại. Do dự nửa ngày, mới đi tới, nâng rổ qua đỉnh đầu, nói với nam nhân anh tuấn trên ngựa: “Mặc Tiên Quân, cái này… Cái này ta nấu sáng nay, ngươi mang theo, trên đường ăn cùng Sở Tiên Quân nhé.”
Mặc Nhiên không biết hành động này của nàng có ý gì, nên do dự, không biết nên cự tuyệt hay từ chối.
Lăng Nhi cũng biết hắn bối rối, bỗng ngẩng đầu, mặt hồng hồng, ánh mắt lại hơi quật cường, cũng có chút đáng thương.
Tuy nàng mong muốn lớn, muốn leo lên một Tiên Quân ghê gớm, nhưng nàng không phải người không có tôn nghiêm, cô nương bị cự tuyệt vẫn lì lợm bám theo.
Nàng nói: “Tiên Quân yên tâm đi, Lăng Nhi không có ý khác, chỉ muốn cảm ơn hơn nửa tháng nay, Tiên Quân đã chiếu cố Ngọc Lương Thôn thôi.”
Mặc Nhiên lúc này mới nhận giỏ tre, hắn ngồi trên lưng ngựa, rũ mi nhìn nàng, thành khẩn nói: “Đa tạ cô nương.”
“Tiên Quân khách khí rồi.”
“Ta cảm thấy cô nương hẳn không muốn ở lại thôn lâu.”
Lăng Nhi cười, trong ánh mắt lại có đấu khí: “Ta muốn đến Thượng Tu giới xem thử, nghe nói tông chủ Nho Phong Môn là người tốt, nguyện ý quảng tế hàn sĩ thiên hạ, chúng ta là người Hạ Tu giới, chỉ cần là người làm tại Lâm Nghi, ông ấy sẽ không đuổi chúng ta đi. Ta tuy là nữ, cũng chỉ có thể nấu cơm rửa bát, vẫn có thể dành chút thời gian làm việc.”
Đương nhiên điều quan trọng nhất nàng chưa nói—- Đệ tử ở Nho Phong Môn nhiều nhất trong thập đại môn phái, diện tích lãnh thổ của phái lớn, sở hữu bảy mươi hai thành lớn nhỏ, Lâm Nghi phần lớn sẽ là tiên môn, trên đường gặp mười người, cũng đã có năm tu sĩ, nàng tới đó, càng dễ tìm một người chồng tốt.
Sở Vãn Ninh không biết tâm tư của nàng, nghe nói nàng muốn tới Lâm Nghi, nhíu mày nói: “Sâu trong Nho Phong Môn, không như cô nương nghĩ đơn giản như vậy. Nếu cô nương muốn định cư lâu dài ở Thượng Tu giới, không bằng tới đảo Dương Châu Lâm Linh đi.”
“Dương Châu sống không dễ, chi phí ăn mặc quá đắt đỏ.” Lăng Nhi nói, “Đa tạ ý tốt của Tiên Quân, trong lòng Lăng Nhi tự có suy tính riêng.”
Nếu nàng nói ra mấy lời này rồi, Sở Vãn Ninh biết mình có nói thêm cũng vô dụng, liền từ bỏ.
Hai người mang theo đồ trở về, thúc roi giục ngựa. Sở Vãn Ninh qua phụ cận trấn Thải Điệp còn để ý tới chỗ kết giới bên kia, may mà linh lưu mạnh mẽ, tất cả đều ổn định. Vì thế cưỡi ngựa không nghỉ, tới trưa, bọn họ đã về tới Tử Sinh Đỉnh.
Sở Vãn Ninh đi báo lại với Tiết Chính Ung, Mặc Nhiên không có gì để làm, đi dạo loanh quanh, đứng bên cầu Nại Hà thấy một người, đang lau cột sư tử đá.
Mặc Nhiên nghĩ thầm, không biết ai lại phạm lỗi, bị phạt làm chân chạy việc rồi.
Người bị phạt hình như không để ý có người tới, nên Mặc Nhiên cũng không định lên cầu, đang định xoay người, lại chợt nghe cách đó không xa, có người gọi hắn một tiếng.
“A Nhiên!”
“…”
Nhìn rõ lại, hoá ra người ngồi lau sư tử đá không phải ai khác, chính là Sư Muội. Mặc Nhiên hơi sửng sốt, lại cảm thấy trong lòng quái dị nói không nên lời.
Quái dị đầu tiên là Sư Muội vẫn luôn là người theo khuôn phép, thế mà cũng có lúc bị phạt tới lau cầy Nại Hà.
Thứ hai, quái dị chính là dáng vẻ bây giờ của Sư Muội.
Tính ra mình thấy thân hình phát triện hết của Sư Muội, cũng đã rất lâu rồi, nhưng vẫn không thể quen với tướng mạo bây giờ của y, ngược lại thời gian trôi qua, càng ngày cạng lạ lẫm, thế nên một cái liếc mắt nhìn qua cầu, mới không nhận ra được.
“Huynh sao lại ở đây? Làm sai gì rồi?” Mặc Nhiên tới trước mặt y, hỏi.
Sư Muội có vẻ hơi xấu hổ: “Ừ… Bị phạt chung với thiếu chủ.”
“Manh Manh?” Mặc Nhiên dừng một chút, cười.
Chuyện này cũng không có gì lạ, Tiết Mông phạm lỗi, không phải chuyện mới.
“Hắn lôi kéo huynh làm gì à?”
“Nói là muốn ra cấm địa sau núi bắt quỷ quái về luyện tập.”
“… …”
“Kết quả suýt nữa thì phá hỏng kết giới của sư tôn.”
Mặc Nhiên dở khóc dở cười: “Hắn cho rằng quỷ quái là chó mèo à? Nói bắt là bắt được, nói nuôi thì nuôi. Huynh cũng thật là, hắn làm loạn, huynh còn theo hắn quậy làm gì, sao không khuyên nhủ hắn?”
Sư Muội thở dài, vẻ mặt tràn đầy bất đắc dĩ: “Ta đương nhiên đã khuyên hắn rồi, nhưng mà vô dụng, ta sợ hắn xảy ra chuyện, chỉ có thể theo hắn thôi… Được rồi, không nói nữa, may mà sấm đánh vô dụng không có hoạ. A Nhiên, nói đệ đi, mấy hôm trước đệ cùng sư tôn đến Ngọc Lương Thôn giúp ngày mua?”
“Ừ.”
“Sao rồi, có ổn không?”
“Ừm, đều rất ổn.”
Hai người không mặn không nhạt hàn huyên chốc lát, đến khi chào Sư Muội, Mặc Nhiên một mình yên lặng đi trên đường nhỏ, quay đầu lại nhìn tâm ý, hắn càng rõ ràng tình cảm của bản thân dành cho Sư Muội, càng có thêm một loại chấp niệm, là thói quen, cũng không phải là tình yêu.
Hắn từng cho rằng hắn thấy vẻ ngoài của Sư Muội, thấy xinh đẹp, thấy kinh vi thiên nhân, thấy thoải mái, đó là dục vọng, nhưng thật ra không phải.
Người đối với thứ đẹp đẽ, đều sẽ có lòng thưởng thức, hắn thưởng thức dung mạo Sư Muội, nhưng cẩn thận phân biệt, loại thưởng thức này chưa từng có ý suồng sã nào cả.
Hắn thích nhìn y, giống như ngắm lá phong đỏ mùa thu, mùa hè ngắm hoa sen đầy hồ, những năm gần đây, chưa từng có ý nghĩ muốn vượt rào xằng bậy.
Hắn vẫn như xưa, quý trọng Sư Muội, trìu mến Sư Muội.
Lại có điểm khác xưa, giờ Mặc Nhiên, rốt cuộc hiểu rõ tình yêu, hắn không phải Liễu Hạ Huệ, tình yêu của hắn ướt át nóng rực, muốn xâm chiếm, muốn va chạm thân thể, muốn phun trào nhiệt huyết cùng dịch đục.
Hắn là chó sói, sẽ ngửi mùi hoa tường vi.
Nhưng răng nhọn sắc bén, muốn cắn, đương nhiên không phải hoa cỏ, mà là huyết nhục.
Đến giờ cơm tối, Tiết Mông cuối cùng cũng xếp lại xong đống sách ở Tàng Thư Các, cậu mệt đến than ngắn thở dài, nằm bẹp trên bàn ăn Mạnh Bà Đường oán giận, đến cả gà xào ớt ngày thường thích nhất, cũng không khiến cậu vui hơn được.
Đang nghịch đũa chán muốn chết, bỗng thấy Sở Vãn Ninh vào nhà ăn, tinh thần mới phất lên, đứng dậy gọi: “Sư tôn!”
Sở Vãn Ninh nhìn cậu, gật đầu.
Mặc Nhiên ngồi cạnh Tiết Mông, hắn, Tiết Mông, Sư Muội, ba người luôn ăn chung, nhưng hôm nay lúc Sở Vãn Ninh vào, Mặc Nhiên chỉnh lại chén đĩa, để ra một phần không lớn.
“Ngươi làm gì thế?”
Mặc Nhiên cười nhưng không nói với Tiết Mông, đứng lên vẫy Sở Vãn Ninh: “Sư tôn, tới đây ngồi đi.”
Tiết Mông: “… …”
Sư Muội: “… …”
Kính trọng là một chuyện, nhưng ăn chung, lại là chuyện khác.
Người thích gặm xương, quan hệ sẽ không quá cứng nhắc, nhưng khi ăn sẽ quen chép miệng, dáng ăn làm đối phương không nhìn nổi, thỉnh thoảng sẽ thất thố.
Nhìn biểu tình của Sư Muội và Tiết Mông, dù Sở Vãn Ninh xưa nay ăn từ tốn cao lãnh, nhưng bọn họ vẫn không quen, không thể ăn cùng y được.
Đối với họ mà nói, thỉnh thoảng ăn chung với sư tôn, thì như xã giao thôi, căng thẳng đôi bên, đến mức khách khí, một bữa cơm mà ăn luôn thẳng lưng, không nếm được vị.
Sở Vãn Ninh cũng hiểu điều này, y ngoài ý muốn liếc Mặc Nhiên một cái, lắc đầu, vẫn cầm chút rau dưa thanh đạm, đến vị trí mình quen.
Năm năm không ăn ở Mạnh Bà Đường, ngồi xuống, Sở Vãn Ninh nhìn tới góc bàn có gắn một miếng hoa đồng, mặt trên còn khắc sáu chữ nhỏ “Vị trí riêng của Ngọc Hành trưởng lão”.
“… …”
Tiết Chính Ung có bệnh à!!
Thả mạnh khay gỗ xuống bàn, Sở Vãn Ninh khó chịu ngồi xuống, còn chưa ăn được hai miếng, bỗng có người kéo ghế đối diện y ra, ngồi ở “Vị trí riêng của Ngọc Hành trưởng lão”, bưng khay đồ ăn xuống trước mặt Sở Vãn Ninh, thật sự rất gần, cơ hồ sắp chạm vào nhau.
Sở Vãn Ninh nâng mắt lên: “… Sao ngươi lại tới đây?”
“Bên kia chật quá.” Mặc Nhiên nói, cười tủm tỉm đặt bát cơm xuống, “Qua đây ăn với sư tôn.”
Sở Vãn Ninh nhìn nhóm Tiết Mông, có chút chẳng hiểu gì: Chật chỗ nào?
Đừng nói là y không hiểu nổi, hai người bị vứt bỏ bên