Edit: LuBachPhong36
Beta: Chu
Sáng sớm hôm sau, Sở Vãn Ninh rời giường với đôi mắt thâm quầng, tối hôm qua y căn bản không ngủ ngon, bởi vậy cả người có vẻ phá lệ âm trầm, khuôn mặt vốn đã rất lãnh đạm giờ lại kết thêm một tầng băng mỏng, không có chút nhiệt khí.
Y đẩy cửa ra ngoài, nhìn thấy Mặc Nhiên đang ở bên ngoài giặt y phục.
...... Mới sáng sớm sao lại muốn giặt y phục?
Tối hôm qua không phải đã giặt sạch rồi à?
Nhìn thấy y từ trong phòng ra, Mặc Nhiên có vẻ có vài phần xấu hổ, trên má vẫn còn dính bọt bồ kết, quay đầu sang chào Sở Vãn Ninh: "Sư tôn."
"Ừ."
"Tôn Tam Nương cũng giữ chữ tín, đã nhận tiền rồi nên sáng sớm liền đem đồ ăn đưa tới từng nhà. Ta đặt ở trên bàn đá trong viện, sư tôn mau đi ăn đi."
"Vậy còn ngươi?"
"Ta đã ăn rồi." Cánh tay Mặc Nhiên vẫn ngâm dưới dòng nước trong vắt, đường cong mạnh mẽ mà khoan khoái, "Chờ sư tôn dùng xong bữa sáng, chúng ta cùng đi bán bướm và hoa."
Thức ăn Tôn Tam Nương đưa khá đơn giản, nhưng lượng lại không nhỏ, màn thầu có đến ba cái.
Y ngồi trong tiểu viện chậm rãi gặm bánh, vừng dương vừa ló ở phương đông, ánh sáng chiếu xuyên qua giàn nho trên đỉnh đầu, dây nhỏ thân bé quấn quanh giàn rũ xuống, đổ bóng nắng loang lổ trên mặt bàn.
Y quay đầu lại, liếc mắt nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Mặc Nhiên, trong lòng sinh ra một loại nhiệt ý kích động mơ hồ.
Y lại dùng sức cắn một miếng màn thầu thật to.
Hải đường ánh kim và cánh bướm sắc đỏ vừa xuất hiện, lập tức khơi dậy sóng to gió lớn ở khu chợ quanh năm nhàm chán bất biến tại ĐảoPhi Hoa. Ngư dân trên đảo đều vây lại xem, kể cả những người vốn dĩ không dự định dạo chợ cũng bị hấp dẫn mà đến xem.
"Hoa kìa!"
"Hoa thì có gì lạ, ngươi chẳng lẽ chưa từng thấy hoa à?"
"Hải đường ánh kim! Dùng linh lực làm ra! Nở suốt cả năm đây! Còn có thể truyền âm!"
"Oa!! Ở đâu ở đâu?"
Cứ như thế từng đợt từng đợt sóng người đổ tới.
"Bươm bướm kìa!"
"Bươm bướm có cái gì đẹp, mùa xuân bắt cái được cả đống."
"Màu đỏ! Dùng linh lực làm, có thể đuổi tiểu tà tiểu túy nha! Hơn nữa đặc biệt đẹp, còn rất nghe lời, sẽ không bay loạn, chỉ bay ở xung quanh người thôi!"
"A! Thật sao? Ở đâu ở đâu?"
Sóng người lại đổ tới thêm một đợt.
Tôn Tam Nương đang ở trong phủ kê cao gối mà ngủ, trong gian viện vắng vẻ cũng nghe được tin này, liền nhịn không được dẫn theo vài tùy tùng ra phố. Còn chưa đi tới cửa, đã thấy xa xa giữa rừng người, phát ra từng tia từng tia sáng màu hồng và ánh kim, khiến người nhịn không được mà tấm tắc kinh ngạc.
Trong lòng nàng như kiến cắn, đuổi mắng người dân đang vây quanh, bước đến xem.
Chỉ thấy hai vị Tiên quân vừa đến ngày hôm qua, một người tươi cười sáng lạn, đang ở bên kia làm ảo thuật trêu hoa ghẹo nguyệt, chào mời buôn bán. Người còn lại mặt không biểu tình, vẻ mặt lạnh nhạt mà ôm cánh tay đứng dưới tàng cây, trầm mặc không nói một lời.
"Bán bươm bướm, bán bươm bướm ——" Nam nhân khuôn mặt anh tuấn quay đầu về phía nam nhân khuôn mặt lạnh nhạt, cười nói: "Sư tôn, sao người không hô to?"
Hô to?
Sở Vãn Ninh trong lòng hừ lạnh.
Y không biết hai chữ "hô to" này viết như thế nào. Chẳng lẽ muốn y không biết xấu hổ mà giống tên Mặc Vi Vũ thô bỉ này, ở trước mắt bao nhiêu người rao: "Bán hoa, bán hoa hải đường"?
Hừ, nghĩ cũng đừng nghĩ!
"Con bướm này bán thế nào?" Cảm thấy tiên vật như vậy nhất định rất quý, mọi người sau khi chần chừ thật lâu, cuối cùng có người gan lớn bước lên hỏi giá.
Mặc Nhiên nói: "Mười kim một con."
Sở Vãn Ninh ở phía sau hắn ho khan một tiếng.
Mặc Nhiên nói: "... Ba đồng một con."
"Rẻ dữ vậy?" Đám người xung quanh đều kinh ngạc, ào ào tiến lên đòi mua, Mặc Nhiên liền tay trái một cánh bướm, tay phải một bông hoa, đang lúc bận rộn, lại nhìn thấy nơi xa xa có một bé gái y phục tả tơi đang ngậm đầu ngón tay, khao khát nhìn về phía cảnh tượng náo nhiệt bên này.
Mặc Nhiên cười cười, cũng không nhiều lời, bỗng nhiên năm ngón tay hợp lại, ngưng ra một cánh bướm đuôi phượng cực kỳ xinh đẹp, nhẹ nhàng thổi một cái, cánh bướm liền bay xuyên qua biển người, đến bên cạnh bé gái, đậu trên bím tóc cô bé.
Bé gái ngẩn người ra, đầy mặt ngạc nhiên, ngậm ngừng bước đến vài bước, sau đó lại dừng lại, lắc lắc đầu.
Cô bé không có tiền...
Đừng nói ba đồng, một đồng cũng không có.
Mặc Nhiên hướng phía cô bé vẫy vẫy tay, dùng khẩu hình nói với bé: "Cho em đó", sau đó liền chớp chớp mắt, vừa cười vừa xoay đầu đi, tiếp tục bận rộn.
Tôn Tam Nương mắt thấy những linh vật kim quang chói mắt xinh đẹp đó bị mua đi, có cô nương ham đẹp liền lập tức cài đóa hải đường giữa búi tóc đen nhánh, thoáng chốc mái tóc đen đã rực rỡ lấp lánh, toàn thân sáng rực chói lọi, khí chất quý phái nói không nên lời. Nàng liền có chút nhịn không được.
"Mấy con bướm và hoa này, ta đều lấy hết."
Mặc Nhiên nhướn mắt lên, tươi cười không tắt: "Ta đang nghĩ nhân vật lớn nào, hóa ra là Tam nương."
"Còn lại bao nhiêu đóa? Đếm đi, toàn bộ ta đều lấy về phủ hết."
"Cái này không thể được." Mặc Nhiên cười nói, "Chuyện gì cũng phải có thứ tự trước sau, những người khác tới trước ngươi, bọn họ còn chưa mua xong, ta không thể lấy những thứ này bán trước cho ngươi được."
Tôn Tam Nương nhìn một đám hương dân đang chen chúc, nhất thời có chút sốt ruột, sợ bán hết, nói: "Vậy ta tăng giá."
"Ta không tự quyết được." Mặc Nhiên nói, "Ta chỉ là người giúp thôi, chuyện giá cả, ngươi đi hỏi sư tôn của ta đi."
Tôn Nam Nương liền đến dưới tàng cây, tìm thấy đạo trưởng bán hoa vẻ mặt cao lãnh – Sở Vãn Ninh.
"Tiên quân, mấy đóa hoa và bươm bướm kia đều bán cho ta đi, chúng ta đều là người làm ăn, giá cả có thể thương lượng."
Sở Vãn Ninh lãnh đạm mở miệng: "Mười kim một con."
Mặc Nhiên bên cạnh nghe xong, nhịn không được cười ra tiếng, quay đầu lại liền nhìn thấy cặp mắt phượng đen huyền như đêm dài vô tận của Sở Vãn Ninh, nhất thời buồn cười, trong lòng lại sinh ra mần non tươi tốt mềm mại, hắn không khỏi vò đầu nhếch miệng, má lúm đồng tiền thật sâu, bộ dáng thật đẹp mắt.
Tôn Tam Nương giàu đến chảy mỡ, số tiền này với nàng mà nói chỉ là con số nhỏ, rất nhanh đã ra lệnh gia đinh đem hết vãn dạ hải đường và cánh bướm đuôi phượng mang về.
Trở về phủ, nàng lập tức vui vẻ rạo rực mà chải cao búi tóc, sau đó cài hơn năm mươi đóa hải đường rực rỡ lung linh kim sắc lên đầu, lại làm những cánh bướm nhẹ nhàng bay lượn xung quanh mình, bọn gia đinh nhìn nàng kim quang đầy đầu, nhìn xa quả thực giống như một cây nến đang bùng cháy, không khỏi buồn cười, nhưng bất hạnh đó lại là chủ tử nhà mình, nên phải nhịn cười, nhịn đến mức xương sườn đều sắp gãy cũng không dám cười ra tiếng.
Tôn Tam Nương cũng không vui được lâu, bên ngoài đã có người tới báo, nói hai Tiên quân kia lại bán vài thứ khác ở chợ. Nàng nghe vậy cả kinh, để nguyên cái đầu với búi tóc hoa hòe phát sáng tán loạn, cả đàn ong bướm bay loạn quanh thân, lại lần nữa hướng chợ chạy đi.
"Bán bươm bướm —— bán bươm bướm ——"
Tôn Tam Nương chen đi qua, tay chống eo giận không thể nén: "Khi nãy không phải tất cả đều bị ta mua hết rồi sao? Tại sao giờ lại có?"
Mặc Nhiên chớp chớp mắt: "Mới làm."
"Nếu có thể làm cái mới, vậy sao khi nãy lại bán cho ta mười kim một con?!"
Mặc Nhiên cười: "Ngươi nghĩ xem, ngươi sáng sớm thức dậy, đi đến một nhà bán bánh bao chiên đang có rất nhiều người xếp hàng, ngươi muốn mua bánh bao mới, người khác đều đang xếp hàng, ngươi muốn chen ngang, chưởng quầy liền nói với ngươi, muốn ăn trước cũng có thể, nhưng ngươi phải trả nhiều tiền hơn, điều này có sai không?
Tôn Tam Nương cả giận: "Ngươi, ngươi cái tên gian thương này, ngươi......"
Nàng đang suy nghĩ nên phản bác tên ngụy biện này như thế nào, chợt thấy vị Tiên quân vẫn luôn không hé răng kia đã đi đến bên cạnh mình. Đầu ngón tay Sở Vãn Ninh chợt lóe quang hoa, đã ngưng ra được một cành tịnh đế hải đường song sinh.
Tôn Tam Nương tuy rằng đang buồn bực, nhưng cũng bị hấp dẫn chú ý, hỏi: "Đây lại là cái gì? Tại sao không giống những cái trước?"
"Loại hải đường này khác ở chỗ đã thêm vào Hoán Nhan Thuật, trước khi ngủ đặt ở đầu giường, có thể bảo đảm sáng hôm sau nét mặt toả sáng, có công dụng đến mười lăm ngày." Sở Vãn Ninh không chút để ý mà đem hoa đưa cho Mặc Nhiên, nói: "Đi bán đi, một trăm kim một đóa."
"Chậm đã." Tôn tam nương e sợ nếu đợi thêm chút nữa hai người này sẽ nói nàng chen ngang, rồi lại muốn tăng thêm tiền, do đó tuy rằng trong lòng tức giận, nhưng vẫn nói, "Đừng mang đi, ta lấy đóa hoa này. Ngươi còn có thể làm được mấy đóa? Ta đều lấy hết!"
Sở Vãn Ninh nói: "Pháp thuật giống nhau không muốn thực hiện quá nhiều lần, chỉ làm ba đóa."
"Vậy ba trăm kim, đưa ngươi."
"Mặc Nhiên lấy tiền." Sở Vãn Ninh nói, cúi đầu ngưng ra hai đóa khác, giao cho Tôn Tam Nương, sau đó bắt đầu ngưng ra đóa thứ tư.
Tôn Tam Nương không vui: "Ngươi không phải đã nói chỉ làm ba đóa?"
"Đóa này thêm vào chính là Diệu Âm Quyết." Sở Vãn Ninh nhàn nhạt nói, "Cài lên người có thể khiến giọng nói nữ tử trở nên êm tai."