Edit: Chu
(Vui lòng không mắng chửi nhân vật quá nặng lời.)
Thiên Vấn có một sát chiêu hoàn hảo, tên rất đơn giản, chỉ có một chữ, "Phong". Một khi phát động, những nơi tiếp xúc xung quanh vòng xoáy, sẽ bị đánh tan không còn mảnh giáp.
Mặc Nhiên đương nhiên đã lĩnh giáo qua sự lợi hại của "Phong", hắn cũng biết rõ thực lực của Sở Vãn Ninh, không lo, vì thế liếc mắt nhìn nam nân mặc cát phục đỏ như máu, sắc mặt tái nhợt một cái, ném bùa đuổi ma cuối cùng ra, tranh thủ cho Sở Vãn Ninh một chút thời gian, sau đó phi thân ra khỏi vòng vây, một tay ôm Sư Muội, một tay giữ lấy tiểu Trần phu nhân, đưa hai người mất ý thức, trốn khỏi nơi xa.
Sở Vãn Ninh nhịn cơn đau, miễn cưỡng giật giật tay khác, chốc lát Thiên Vấn toả ra ánh kim loá mắt, Sở Vãn Ninh bỗng thu Thiên Vấn về.
Quỷ Tư Nghi thoát khỏi khống chế, nhảy lên, mặt vặn vẹo đánh tới Sở Vãn Ninh.
Y phục Sở Vãn Ninh như ngọn lửa giữa cuồng phong, nhảy múa tán loạn, lông mày y dựng lên, nửa bả vai ướt đẫm máu, đột nhiên giơ thẳng tay, ánh kim trên Thiên Vấn càng thêm chói mắt, ngay sau đó bị Sở Vãn Ninh uốn quanh.
Dây liễu chợt dài ra mấy chục thước, hoá thành cơn gió kim sắc, tựa như lốc xoáy, cuốn lệ quỷ, xác chết, Kim Đồng Ngọc Nữ, xung quanh, bao gồm cả Quỷ Tư Nghi đang vặn vẹo rống giận, kéo toàn bộ vào trung tâm "Phong", bị Thiên Vấn đánh thành tàn ảnh, nháy mắt vỡ nát!!!
"Phong" bẻ gãy nghiền nát, đột ngột làm ngọn cỏ mọc trên đất, cũng không may mắn thoát khỏi.
Lấy Sở Vãn Ninh làm trung tâm tạo thành gió lốc toả ánh kim lộng lẫy loá mắt, nhất thời trời đất xám xịt, cát bụi mù mịt. Quan tài cũng được, người chết cũng thế, đều trở thành ngọn cỏ cuốn trong gió lốc.
Bị cuốn vào, bị Thiên Vấn xoay tròn cắt nhỏ.
Cắt thành hàng vạn mảnh nhỏ......
Đến khi tất cả ngừng lại, chung quanh Sở Vãn Ninh đã không còn một ngọn cỏ, hoang vắng trống trải.
Trừ một mình y đứng côi cút, cát phục tươi đẹp, tựa như hoa sen đỏ mới nở, như hoa lạc hải đường, thì chỉ còn xương trắng vỡ nát đầy đất, và "Thiên Vấn" len lỏi ánh kim đáng sợ.
Xem ra, ngày thường Sở Vãn Ninh đánh chúng đệ tử vẫn còn rất khách khí.
Nhìn y như vậy, nếu y muốn, nói nghiền toàn bộ đệ tử ở Thiện Ác Đài thành xương thành tro trong nháy mắt, cũng không phải không thể.
Ánh kim biến mất.
Thiên Vấn hoá thành đốm nhỏ như sao trời, tiến nhập vào trong tay Sở Vãn Ninh.
Y bình ổn hô hấp, nhíu mày, nhịn cơn đau truyền từ bả vai, từ từ đi tới chỗ các đồ đệ.
"Sư Muội sao rồi?"
Đi tới bên cạnh bọn họ, Sở Vãn Ninh cố nhịn, hỏi.
Mặc Nhiên cúi đầu nhìn Sư mỹ nhân hôn mê trong lòng, vẫn chưa tỉnh, hơi thở yếu ớt, mặt lạnh băng. Cảnh tượng này quá quen thuộc, là nỗi sợ của Mặc Nhiên sống chết cũng không thoát được.
Lúc trước Sư Muội cũng nằm trong lòng hắn như vậy, dần dần, không còn thở nữa...
Sở Vãn Ninh chạm tới, xem xét động mạch của Trần phu nhân và Sư Muội, trầm thấp: "Hả? Sao lại trúng độc nặng như vậy?"
Mặc Nhiên bỗng nhiên ngẩng đầu: "Trúng độc? Không phải người nói không sao ư? Người không phải nói, bọn họ chỉ bị hôn mê sao?"
Sở Vãn Ninh cau mày: "Mùi hương trong ảo cảnh của Quỷ Tư Nghi, chính là một loại độc. Ta tưởng bọn họ chỉ trúng một ít, không ngờ họ trúng độc nặng như vậy."
"......"
"Trước tiên đưa họ về Trần trạch." Sở Vãn Ninh nói, "Giải độc không khó, không chết là được."
Giọng y nói chuyện lãnh đạm, không chút gợn sóng, tuy ngày thường Sở Vãn Ninh vẫn nói chuyện như thế, nhưng bây giờ nghe vậy, làm người ta cảm thấy y nhẹ nhàng bâng quơ, không để ý lắm.
Mặc Nhiên bỗng nhớ tới bão tuyết năm ấy, hắn quỳ gối trên nền tuyết, ôm Sư Muội đang dần yếu đi trong lòng. Nước mắt đầy mặt hắn, khàn cả giọng cầu xin Sở Vãn Ninh quay đầu lại nhìn, liếc mắt xem đồ đệ y một cái, cầu xin Sở Vãn Ninh đưa tay, cứu đồ đệ y một mạng.
Nhưng Sở Vãn Ninh khi đó nói thế nào?
Cũng là ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ, âm điệu không chút gợn sóng.
Cứ vậy, cự tuyệt lần duy nhất Mặc Nhiên quỳ xuống cầu xin người khác.
Trong bão tuyết, người trong lòng cũng dần dần lạnh lẹo như tuyết rơi trên vai, chạm lên lông mày.
Một ngày đó, Sở Vãn Ninh tự tay giết chết hai đồ đệ.
Một Sư Minh Tịnh y có thể cứu, nhưng lại không cứu.
Một Mặc Vi Vũ quỳ trên nền tuyết, đau khổ tới chết tâm.
Trong lòng chợt lo sợ không yên, bạo ngược, như con rắn len lỏi ngoan độc không cam lòng lại cuồng bạo.
Nháy mắt hắn bỗng muốn bóp chặt cổ Sở Vãn Ninh, lột lớp mặt nạ nguỵ trang người ra, để lộ ra ác quỷ dữ tợn, là lệ quỷ đến từ kiếp trước, hung hăng cắn xé y, chất vấn y, lấy mạng y.
Trả cho hai đồ đệ trên nền tuyết, mạng sống yếu ớt.
Nhưng nâng mắt, đột nhiên dừng trên bả vai đầy máu tươi của Sở Vãn Ninh.
Dã thú gầm lên kia bỗng im bặt.
Hắn không hé răng, chỉ nhìn mặt Sở Vãn Ninh chằm chằm, là ánh mắt cừu hận, Sở Vãn Ninh không nhìn thấy. Lát sau, hắn lại cúi đầu, nhìn gương mặt tiều tuỵ của Sư Muội.
Đầu dần trở nên trống rỗng.
Nếu bây giờ Sư Muội xảy ra chuyện, vậy...
"Khụ khụ khụ!!"
Người trong lòng bỗng ho khan kịch liệt. Mặc Nhiên ngẩn ra, lòng run rẩy... Sư Muội từ từ mở mắt, giọng khàn khàn rất yếu ớt.
"A... Nhiên...?"
"Đúng! Là ta!" Mừng như điên làm mây mù tan đi, Mặc Nhiên mở to hai mắt, tay dán lên khuôn mặt hơi lạnh của Sư Muội, ánh sáng trong con ngươi cũng run rẩy, "Sư Muội, huynh thấy sao rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?"
Sư Muội cười nhẹ, mặt vẫn ôn nhu, quay đầu, nhìn quanh bốn phía: "Chúng ta đang ở đâu... Ta sao lại ngất đi... A! Sư tôn... Khụ khụ, đệ tử vô dụng... Đệ tử..."
Sở Vãn Ninh nói: "Không cần nói nữa."
Y đút một viên đan dược vào miệng Sư Muội: "Nếu tỉnh rồi, thì ngậm cái này giải độc trước đi, không cần nuốt ngay."
Sư Muội ngậm thuốc, bỗng nhiên sửng sốt, khuôn mặt vốn không có huyết sắc càng thêm trắng: "Sư tôn, sao người lại bị thương? Trên người đều là máu..."
Giọng Sở Vãn Ninh