Edit: LuBachPhong36
Khi ý thức trở về, lúc có thể miễn cưỡng cảm thấy chính mình đến tột cùng đang làm cái gì, Sở Vãn Ninh mơ hồ mà cảm thấy bọn họ không biết khi nào đã từ trong đám người chen chúc náo nhiệt đi ra ngoài, họ tìm được rừng cây gần nhất, họ đang kịch liệt mà hôn môi, hơi thở vừa nóng bỏng vừa dồn dập.
Thật khát.
Bọn họ đều là người đã khát vọng đối phương từ rất lâu rất lâu rồi, cách họ hôn đối phương vừa nhanh vừa nôn nóng, thậm chí có chút điên cuồng, hầu kết nhấp nhô, môi răng kề sát mà va chạm, thậm chí còn lưu chút máu, nhưng ai cũng không cảm thấy đủ, ai cũng không thể dừng lại được.
Mặc Nhiên đem y ấn dựa vào thân cây, thân gỗ xù xì cọ xát nhè nhẹ phía sau lưng khiến y run rẩy, trông xa như một khúc nhạc truyền đến, nhưng giờ không còn quan trọng nữa, tất cả âm thanh bất luận xa gần cao thấp thế nào, giờ đây đều là vỡ vụn rời rạc, duy nhất âm thanh hoàn chỉnh lúc này chính là tiếng thở dốc của nhau.
Môi lưỡi ướt át, thô ráp mà cọ xát, quấn quýt quay cuồng không biết xấu hổ.
Không biết xấu hổ......
Sở Vãn Ninh không muốn chịu thua, thế nhưng y trước giờ cấm dục, mà đối phương bỗng nhiên bộc phát dục vọng tươi sống đáng sợ như vậy, giống như mãnh thú, muốn cắn xé yết hầu y, ăn sạch huyết nhục y.
Y không biết mình tại sao lại biến thành như vậy, đi đến một bước này, y không biết mình đến tột cùng là đúng hay sai, kế tiếp sẽ đi như thế nào.
Dạng người thủ lễ, cấm dục, khắc chế, cô tịch, mỗi một bước đi đều là vì trăm bước sau như y, giờ phút này giống như đã bị xé nát, bị phá hủy.
Duy chỉ có tính quật cường đã khắc sâu trong cốt tủy y, giờ trở thành nhánh cây chống đỡ y giữa biển dục, y không chịu làm thế yếu thân mềm, nên chẳng sợ lưng đã sớm tê dại, hồn đã sớm bị hút cạn, y vẫn là tình nguyện chủ động, không muốn làm vật yếu ớt có thể tùy ý người bẻ gãy.
Đáng tiếc dã tâm tuy đủ, kỹ xảo lại là cực kém.
Kém đến Mặc Nhiên không chỉ một lần bị răng môi y đập trúng, lực đạo lại không thu liễm, cắn trúng đầu lưỡi, toàn là vị máu tanh ngọt, kém đến hơi thở chính mình càng gấp gấp, khuôn mặt càng đỏ hồng, hô hấp cũng càng hỗn loạn khó khăn.
Đến cuối cùng Mặc Nhiên bật cười, chỉ cảm thấy Sở Vãn Ninh vừa nỗ lực nhưng lại không đúng cách này, thật sự là khiến người cực kỳ yêu mến.
Trái tim đã từng lạnh lùng sắt đá của hắn, giờ đây đã biến đổi, thành ao xuân trong vắt, thành vạn dặm hồ thu, thành sóng biển lấp lánh kim quang, mềm mại quấn tay.
Lúc môi lưỡi hai người tách ra kéo theo sợi chỉ bạc, dâm mĩ phóng đãng, môi bọn họ đều ướt hồng, trong đáy mắt đong đầy nhu tình cùng dục vọng, giọng nói Mặc Nhiên khàn khàn, ánh mắt đọng nước, hắn cúi đầu nhìn chăm chú con ngươi Sở Vãn Ninh, lòng bàn tay thô ráp thấp thấp cọ qua gương mặt Sở Vãn Ninh.
Sở Vãn Ninh cũng biết trình độ của mình nát đến khiến người phẫn nộ, nhưng chính là không muốn thừa nhận mình đang lo sợ, y nheo đôi mắt, lên giọng điệu uy hiếp mà hỏi: "Ngươi cười cái gì?"
Thấy Mặc Nhiên không đáp, ngược lại trong đáy mắt ý cười càng sâu, y càng bực.
"Chẳng lẽ ta làm không...... Không đúng sao?"
Ý cười trong mắt Mặc Nhiên rốt cuộc tràn đến khóe môi, hắn lại lần nữa ôm lấy y, lần này là mặt đối mặt mà ôm nhau, hai thân hình nam tử cao lớn thẳng tắp ôm lấy nhau, cũng không được kề sát khăng khít như giữa nam và nữ, nhưng lại tóe ra tia lửa càng dữ dội, nóng bỏng hơn.
"Nào có không đúng, rất rất đúng." Mặc Nhiên thân mật mà vuốt vuốt tóc y, rồi sau đó tóc mai cọ xát, "Sư tôn là tốt nhất......"
"Vậy sao ngươi còn cười!"
Mặc Nhiên lại trầm thấp mà cười, lồng ngực cứng rắn tràn ngập lửa nóng, nhưng trái tim lại càng lúc càng mềm, càng lúc càng nhu.
"Phản ứng của ta cũng chỉ có thể cười thôi."
Sở Vãn Ninh chưa hiểu kịp thâm ý trong lời nói này, liền bị tư thế của Mặc Nhiên ôm càng lúc càng sâu, ban đầu chỉ là thân trên dán đến gần, sau đó là toàn thân dính sát, y bỗng nhiên cảm thấy nhiệt tình đang giương cung bạt kiếm cực kỳ hung hãn hùng hồn của hắn đang dán sát vào người mình, theo hô hấp gấp gáp mà động động, cảm giác kích thích như vậy, kịch liệt như vậy, sống động như vậy, khiến người da đầu tê dại, tim đập gia tốc, không rét mà run, cũng khiến yết hầu y khô khan.
Điều này làm Sở Vãn Ninh đột nhiên ý thức được nam nhân nhìn như ôn nhu trước mặt này, kỳ thật có bao nhiêu xâm lược, có bao nhiêu cường hãn, có bao nhiêu hung bạo, thế nên mỗi một tấc da mỗi một giọt máu đều có thể lấy mạng người khác, xé nát tim gan.
Lông tóc y dựng đứng, nhất thời liền muốn đẩy hắn ra, nhưng là tay còn chưa kịp nâng lên, Mặc Nhiên thân hình cao lớn, đôi môi với nhiệt độ kinh người lại lần nữa hôn xuống, cực kỳ ướt át nóng bỏng mà ngậm lấy cánh môi y, vừa liếm vừa mút. Nam nhân này hô hấp nồng nhiệt, trong lúc lên xuống, hung khí nóng cháy nơi hạ thân của hắn cũng cách lớp quần áo mà không ngừng cọ xát Sở Vãn Ninh. Sở Vãn Ninh bị nhiệt độ đáng sợ của người này làm thất thần, đầu lưỡi thô nóng của Mặc Nhiên đã xâm nhập khoang miệng y, giống như đói khát, say sưa si mê mà hôn mút, đến cuối cùng đầu óc Sở Vãn Ninh trống rỗng, chân vừa mềm nhũn vừa tê dại...
Y hơi hơi phát run, bởi sự kích thích này, cảm giác vô lực xa lạ này, cảm giác cứng rắn nóng bỏng này, nhiệt tình như lửa cháy này...
Hôm đó, Sở Vãn Ninh cũng không biết chính mình như thế nào mà về được Tử Sinh Đỉnh, sau đó y làm việc gì cũng như người gỗ, không có ý thức, điều duy nhất y nhớ rõ là trước khi chia tay nhau ở Hồng Liên Thủy Tạ, bọn họ lại ở trong màn đêm thở dốc ôm sát nhau, tựa như đói khát mà hôn môi đối phương thật lâu, hận không thể đem máu thịt của đối phương mà nuốt vào bụng, như thế nào cũng đều không đủ...... không đủ......
Trong lúc mơ hồ, y nhớ rõ Mặc Nhiên thấp giọng mà xin y, muốn y cho phép hắn nghỉ lại Hồng Liên Thủy Tạ, Sở Vãn Ninh đại khái là đã dùng hết thanh tỉnh cuối cùng của mình, mới thở hổn hển, miễn cưỡng gọi về một chút lý trí còn sót lại để từ chối hắn.
Y cũng không biết vì sao mình lại không đồng ý, có thể là do sự tự tôn, cũng có thể là do độc thân đã lâu nên không cách nào thích ứng được, cũng có thể là do cứng nhắc cổ hủ, cảm thấy những chuyện hoang đường này y chưa từng trải qua, đúng là mê người vô hạn, nhưng đến đột ngột lại khiến y không kịp phòng bị, cũng quá nhanh rồi.
Thật vất vả mới tránh thoát dục vọng, tránh thoát Mặc Nhiên, Sở Vãn Ninh đẩy cửa bước vào, khi vào bên trong thuỷ tạ, lần đầu tiên trong cuộc đời y hiểu cái gọi là "không dám quay đầu".
Y biết sợi dây trong mình cũng đã căng đến cực hạn, nếu như giờ phút này quay đầu lại, chỉ sợ thất bại trong gang tấc, dục vọng vỡ đê, cũng không thể đẩy lùi người trước mắt mình.
Bọn họ sẽ bị đốt thành tro bụi, đến bã cũng chẳng còn thừa lại.
Khi trở về tắm gội thay quần áo, Sở Vãn Ninh phát hiện tiết khố của mình đều đã ươn ướt, hương vị tanh ngọt đâm vào khứu giác khiến y mặt đỏ tai hồng, không biết phải làm sao, khiến cặp mắt phượng lãnh lệ kia đều đỏ cả lên, mí mắt thanh mảnh nhuốm sắc đỏ như cánh hải đường.
Y đứng một chỗ ngây người thật lâu, y nhịn không được mà nghĩ, tại sao lại