Husky và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Sư tôn, người cưới ta sao?


trước sau

Edit: Tiêu

Beta: Chu

Tử Sinh Đỉnh có ba vị cao ngạo nhất, trong sạch nhất.

Tiết Mông.

Tham Lang trưởng lão.

Sở Vãn Ninh.

Tiết Mông đã bị Sắc Hồ Lô ném ra, Tham Lang trưởng lão không phải chưa từng lấy thê tử, nhưng nàng thân thể suy nhược, không lâu sau đã bị bệnh chết, nghe nói Tham Lang trưởng lão học y, cũng là không muốn lại nhìn người khác nhìn người thân của mình chết đi.

Cho nên chỉ còn lại Sở Vãn Ninh.

“Ngọc Hành trưởng lão nhất định có thể thu phục.”

“Đúng vậy, thiếu chủ còn không được, chỉ có thể dựa vào sư tôn của thiếu chủ thôi.”

Mặc Nhiên ở cạnh nghe thấy, không có chút cách nào, chỉ có thể trơ trơ đứng đó.

Hắn hết đường xoay sở, bệnh cấp tính của Mặc Nhiên đi chạy chữa, thế mà nói với Tiết Chính Ung: “Nếu không, ta thử đi xem?”

Tiết Chính Ung đi tới đánh giá hắn, rất uyển chuyển mà nói: “Nhiên nhi, muốn hàng phúc Sắc Hồ Lô, điều thứ nhất yêu cầu chính là chưa từng yêu.”

Mặc Nhiên: “…………..”

Bên kia, Tửu Hồ Lô đã bị Sở Vãn Ninh rót đến choáng ván, cuối cùng “bùm” một tiếng thua trên đất, khói nhẹ tản qua, thành một con Bích Ngọc Hồ Lô nho nhỏ, an tĩnh nằm trên mặt đất. Tiết Chính Ung tiến lên thu tửu hồ lô vào túi Càn Khôn, vui vẻ nói: “Không hổ là Ngọc Hành trưởng lão, tới, Sắc Hồ Lô, Sắc Hồ Lô.”

Sở Vãn Ninh thần sắc như thường, chỉ là rủ lông mi, không muốn nhìn thẳng Tiết Chính Ung: “Không đi.”

Tiết Chính Ung sửng sốt, đừng nói mình hắn sửng sốt, đệ tử xung quanh liên quan đến trưởng lão đều sửng sốt.

“Vì, vì sao?”

“……… Uống nhiều quá, mệt.”

Tiết Chính Ung lại không ngốc, Sở Vãn Ninh ngàn ly không say, lời này không phải khoác lác.

Ông nhìn chằm chằm nam nhân bạch y thanh lãnh, cho đến khi Sở Vãn Ninh bị soi đến không còn kiên nhẫn, phất tay áo rời đi. Tiết Chinh Ung bỗng bừng tỉnh, nhất thời kinh ngạc, thế mà lại buột miệng thốt ra: “Ngọc Hành, ngươi sẽ không ––––––“

Bên tai Sở Vãn Ninh bỗng ửng đỏ, y tức giận mà quay đầu, mắt phượng như điện liếc tới: “Nói bậy gì đó?”

Bốn chữ “không phải thất thân” còn chưa kịp nói ra của Tiết Chính Ung, liền tự dọa mình, thầm nghĩ sao có thể, Sở Vãn Ninh là người nào?

Vãn Dạ Ngọc Hành, Bắc Đẩu Tiên Tôn, nếu y đã có tình duyên sương sớm, ai tin?

Tiết Chính Ung chân tình nói: “Vậy ngươi, vậy ngươi thử xem, bằng không thì Hồ Lô này cứ ở đây suốt, tuy rằng không đả thương người, nhưng cũng phiền toái đến chết. Hơn nữa Tửu Hồ Lô này ương ngạnh, chỉ sợ dăm ba năm cũng không thể tước xong một tầng da của nó.”

“……………..” Ánh mắt Sở Vãn Ninh xẹt qua đám người, chúng đệ tử đều tha thiết mà nhìn y, chỉ có Mặc Nhiên thẹn trong lòng, có chút thẹn thùng lại khó nén sự nóng cháy mà chăm chú nhìn mình.

Sở Vãn Ninh thầm mắng trong lòng. Nhưng giờ phút này lại tiến thoái lưỡng nan, nếu cứ như vậy phất tay áo đi, chỉ sợ về sau sẽ sinh nhiều thị phi, nghĩ nghĩ, liền nói: “Ta đây thử xem.”

Sắc Hồ Lô đảo mắt đã nuốt Sở Vãn Ninh vào, sau đó rung đùi đắc ý mà đánh lên chuyển tới. Chúng đệ tử Tử Sinh ĐInh hồn nhiên không sinh nghi, đều hết lòng tin vào Sở Vãn Ninh, Sắc Hồ Lô tất nhiên cũng sẽ bị y thu phục, chỉ có Mặc Nhiên trong lòng biết rõ ––––––

Tiên trưởng trong sạch nhất đời này, đã không lâu trước kia, vào đêm trời mưa, ở trấn Vô Thường, tiểu điếm âm u hắc ám, đã trên giường môi răng tương liên, da thịt thân cận.

Bị mình vấy bẩn.

Sở Vãn Ninh mở mắt ra.

Trong bụng Hồ Lô là một khoảng trời riêng, tự tạo thành một u cảnh.

Giống truyền thuyết, trong Sắc Hồ Lô quả nhiên là nến đỏ cao chiếu, hỉ trướng buông xuống. Đi về phía trước, nhưng chỉ thấy một cái giường lớn đơn giản toàn là màu đỏ, lạc rang đậu phộng táo đỏ, chăn đệm, rèm màn, khâm đào, đầy đủ mọi thứ.

Vừa vào trong Sắc Hồ Lô đã thấy một bà già đứng ở của phòng, cười tủm tỉm, mai tóc dày đầy màu ngọc xanh, bà nhếch môi, liền thấy hàm răng màu ngọc của bà.

Sở Vãn Ninh trong lòng biết mình tuyệt đối không có khả năng hàng phụ Sắc Hồ Lô, cũng lười nói nhảm nhiều, liền tiến lên cùng lão phụ nhân nói: “Nãi nãi, ngươi đưa ta đi được rồi, không cần xốc khăn voan của ta.”

Lão phụ nhân vẻ mặt ôn hòa mà mà mở miệng: “Ừ ừm hừ hừm.”

“…………..”

Không nghĩ tới bà già này không biết nói, cũng không có Tửu Hồ Lô nào nhạy bén như vậy, không thể hiểu ý của Sở Vãn Ninh. Sở Vãn Ninh hết cách, chỉ đành thở dài, căng da đầu đi tới trước giường.

Trên giường có một người ngồi ngay ngắn, trên áo thêu huyền sắc ám long, thêu phượng vũ hạ thường xuân sắc, đủ thứ, che khăn voan, nhìn không rõ mặt.

Bà già kia tập tễnh mà thong dong đi tới, trong tay hiện một thanh sương khói, thành một cây thanh ngọc như ý, đưa cho Sở Vãn Ninh, rồi sau đó làm động tác mời.

Tuy rằng Sở Vãn Ninh cũng không thể tiếp nhân bộ dắng Mặc Nhiên mặc đồ tân nương, ngẫm lại đều có chút ghê tởm, nhưng nghĩ chính mình năm đó ở Trấn Thải Diệp giả làm tân nương minh hôn, liền cảm thấy xấu hổ thay Mặc Nhiên, không nên xem, không nên xem.

“………….”

Đúng, không sai, ghê tởm, không xem được không xem nổi.

Sở Vãn Ninh xanh mặt đứng đó hồi lâu, hít một hơi thật sâu, sau đó đi lên trước.

Bà lão thúc giục nói: “Ừm ừm ừm ừm.”

“Biết rồi, đừng vội.”

Như ý khởi, vén lụa đỏ.

Sở Vãn Ninh hơi hơi mở to hai mắt: “Ngươi là….”

Dưới ánh đèn phượng, một nam tử đeo cửu lưu châu miện nâng mắt, ánh sáng chiếu lên gương mặt tái nhợt của hắn, một đôi mắt đen chế giễu chê cười, hắn khẽ nâng cằm, khẽ cười với Sở Vãn Ninh.

Sở Vãn Ninh không khỏi mà ngơ ngẩn ——–

Người này đúng là Mặc Nhiên, nhưng mà khuôn mặt thật sự có chút trắng bệch, ánh mắt cũng uể oải, cả người biểu tình đều tương đối kì quái.

“Hừm, xem ra trong lòng Vãn Ninh, rốt cuộc vẫn là không quên được bổn tọa.” Thấy hắn thất thần, nam tử kia liền vươn tay, bỗng dưng túm lấy cổ tay Sở Vãn Ninh. Đầu ngón tay hắn lạnh lẽo, nhìn chằm chằm đôi mắt của Sở Vãn Ninh, lại phá lệ tàn nhẫn, giống như chim ưng.

Mặc Nhiên nhếch môi, cười rộ lên, nụ cười lại không có chút ấm ấp nào, mà là răng trắng dày đặc.

“Bổn tọa thật là vui mừng.”

……….. Cái gì vớ vẩn thế.

Sở Vãn Ninh vừa tức giận vừa buồn cười, thầm nghĩ chắc Sắc Hồ Lô ở trong Kim Cổ Tháp choáng váng rồi, biến ra những người đều không hiểu được.

“Buông ra.”

Mặc Nhiên không có buông tay.

Sở Vãn Ninh liền quay đầu nói với bà lão: “Bảo hắn buông tay.”

Lời còn chưa dứt, “Tân nương” Mặc Nhiên bỗng đứng lên, Sỡ Vãn Ninh chỉ kịp nhìn châu miệng trên đầu đung đưa, sau đó trên eo nặng nề, trời đất quay cuồng, y hoàn hồn, đã bị đề trên đệm giường đỏ, Mặc Nhiên cúi người, chặt chặt chẽ chẽ mà đè nặng lên y, muốn bẻ mặt y qua.

“Xem ra tư vị mà bổn toạ đã cho ngươi, ngươi rất hưởng thụ?” Hô hấp nam nhân nóng cháy phun ở bên gáy hắn, “Thế nên ngươi không thể quên được ta……”

Sỡ Vãn Ninh nhíu mày tránh né, trong lòng mắng Hồ Lô sắp xếp ngôn ngữ quả thực quá hoang đường.

Mặc Nhiên trước đây đều ôn hòa có lễ đối với y, thực giữ quy củ, hắn sao có thể nói chuyện với mình như thế? Y vừa xấu hổ vừa buồn cười, lại là buồn bực cùng vô thố, như thể né tránh một thời gian, làm loạn đến một chiều không gian hỗn độn khác.

Đột nhiên, trong chớp nhoáng, Sở Vãn Ninh nghiên mắt híp, nhìn chăn gấm đỏ vàng đan xen nhau, đột nhiên nhớ ra cái gì —————

Mộng.

Y có chút sửng sốt.

Rồi sau đó khuôn mặt ửng

đỏ.

Này, đây là giấc mơ y thấy.

Trong mộng Mặc Nhiên chính là cái dạng này, trong miệng nói lời khắc nghiệt mà kích thích, động tác cử chỉ đều thực lỗ mãng, không chút thương tiếc.

Cho nên đây không phải là mộng Hồ Lô tùy ý tạo nên, mà là dựa vào những thứ sâu trong lòng y mà đưa ra phán đoán sao? Y niệm, cảm thấy thật là thẹn, Sỡ Vãn Ninh có chút xấu hổ, thẹn thùng đến cực điểm, thính tai liền nóng lên.

“Bảo bối.”

Đột nhiên có một đợt nóng bỏng ướt át, Sở Vãn Ninh thất thần, Mặc Nhiên thế mà lại liếm vành tai y, tham lam mà tà nanh, đem đầu lưỡi thâm nhập.

“A….”

Sỡ Vãn Ninh không kịp phòng ngừa, lại bất thình lình cảm nhận được cảm giác mãnh liệt, một tiếng “A” này khàn khàn ướt át, chứa đầy hơi nước. Tiếng này đã ra khỏi miệng, càng cảm thấy sỉ nhục. Cũng không biết vì sao, cảnh tượng trước mắt quá chân thật, giống như đã từ lâu cùng Mặc Nhiên hôn môi như vậy, từng dây dưa, Sở Vãn Ninh bị hắn đè trên giường, Mặc Nhiên không nhịn được mà hôn cổ y, gương mặt, thính tai, động tác thô bạo dồn dập.

Y lại càng giận, đuôi mắt đều là màu hồng, muốn giãy giụa, lại thế nào cũng không thoát được, cho đến khi môi “Mặc Nhiên” này sắp dừng ở bên môi y.

“Xoát!”

Đột nhiên, “Mặc Nhiên” tựa hồ nhận ra điều gì. Hắn đột nhiên sửng sốt một lát, không thể tin nổi mà trừng mắt nhìn Sở Vãn Ninh.

Nhân cơ hội này, Sở Vãn Ninh một tay đem hắn đẩy ra, trong tay kim quang sắng quắc, Thiên Vấn bỗng nhiên sáng lên, hướng tới ảo giác “Mặc Nhiên” mà quất xuống.

Nhìn thấy ánh sáng đó, “Mặc Nhiê”n càng kinh ngạc đến cực điểm, buột miệng thốt ra: “Ngươi thế mà……. Ngươi thế mà lại là…….”

Dây liễu vụt xuống, tia lửa văng khắp nơi.

“Mặc Nhiên” ăn đau, lại không phản kháng, mà kinh ngạc đến cực điểm, mở to hai mắt, qua một lúc, một hồi yên lặng ngắn bắt đầu.

Bà lão tóc xanh ngọc kia biến mất, “Mặc Nhiên” cũng đã biến mất.

Phòng hoa chúc, một nam tử trẻ tuổi tóc màu xanh lá đang quỳ, thính tai đỏ lên, dung mạo kỳ đẹp

Cơn giận của Sở Vãn Ninh còn sót lại chưa tiêu, từ trên giường đứng dậy, giữ vạt áo mở rộng của mình, đôi mắt phượng ẩn tình đang nén giận hung hăng trừng mắt nhìn người này, tiếng nói trầm thấp nguy hiểm, giống như là hổ báo bị chọc giận.

Y nghiến răng nghiến lợi nói: “Nghiệt súc!”

Nam tử trẻ tuổi này đúng là dáng vẻ vốn có “Sắc Hồ Lô”, Sắc Hồ Lô nhìn chằm chằm Sở Vãn Ninh, trên mặt biến sắc, kinh sợ nói: “Là ngài……..”

Sở Vãn Ninh bực bội, đột nhiên quay đầu trừng hắn: “Cái gì mà là ta là ngươi?’

Sắc Hồ Lô sợ đến run bần bật, bộp một tiếng quỳ lạy trên mặt đất, liên tục dập đầu: “Vãn bối không biết là……..” Giống như hắn sợ hãi khi nói tên Sở Vãn Ninh ra, run càng lợi hại, lại tiếp tục dùng sức dập đầu, “Xin tiên quân thứ tội, xin tiên quân thứ tội.”

“………..”

Những năm trước Sở Vãn Ninh trừ yêu diệt ma, hàng phục không ít yêu quái, “Thiên Vấn” đối với những tên đầu trâu mặt ngựa có uy danh hiển hách, từng có tiểu yêu vừa thấy y đã sợ tới mức động cũng không dám động.

Nhưng không ngờ được Sắc Hồ Lô này cũng giống như thế.

Sở Vãn Ninh thu Thiên Vấn, mặt âm trầm, từ trên giường dậy, nhìn chằm chằm nam tử trẻ tuổi không ngừng dập đầu, cạn lời một lúc lâu, nói: “Đưa ta ra ngoài.”

“Dạ, dạ!” Sắc Hồ Lô kia nào dám chậm trễ, lập tức niệm chú quyết, chỉ nghe “xoẹt” một tiếng, trong sương khói mờ ảo, Sở Vãn Ninh đã bị lớp sương mù này làm cho không mở mắt nổi, chờ sương mù tan, có thể thấy rõ mọi thứ trước mặt, y đã quay về trước quảng trường Đan Tâm Điện.

Chung quanh lập tức có vài người tới.

“Sư tôn, không sao chứ?”

“Ngọc Hành, ngươi tới dọn dẹp thật quá tốt!”

“Sư tôn sư tôn, có bị thương không?”

Sương khói kia vẫn còn mùi hôi thối của hồ lô, Sở Vãn Ninh ngửi có hơi choáng, ngừng một lát mới để ý Sắc Hồ Lô cũng đã biến mất, trên phiến đá xanh trước mặt mình, lẳng lặng nằm một hồ lô nhỏ màu hồng đào.

Sở Vãn Ninh nghĩ tới ảo ảnh lúc nãy một lát, vẫn có chút bị sỉ nhục, không muốn nhiều lời, chỉ cao thâm khó đoán mà nói với Tiết Chính Ung: “Mang hai hồ lô này, trấn dưới tháp đi.”

Tiết Chính Ung nói: “Được… Ờm…”

Nhưng ánh mắt lại dừng trên người Sở Vãn Ninh, tới tới lui lui, có hơi do dự.

Sở Vãn Ninh bị ông nhìn chằm chằm đến e ngại: “Sao thế?”

“… Không có gì.”

Có điều biểu tình của Tiết Chính Ung tuyệt đối không phải đang nói “không có gì”, hơn nữa Sở Vãn Ninh bỗng nhận ra, ngoại trừ ông, mọi người xung quanh đều mang loại ánh mắt tò mò cười trộm thầm đánh giá y. Sở Vãn Ninh quay đầu, ngay cả Mặc Nhiên cũng có hơi xấu hổ mà nhìn y, gương mặt màu lúa mạch có chút đỏ.

“Làm sao…”

“Thế” còn chưa ra khỏi miệng, Sở Vãn Ninh đã biết nguyên nhân.

Y cúi đầu, nhìn y phục của mình.

Hoá ra không biết từ lúc nào, có lẽ từ lúc đi vào trong hồ lô, y phục bình thường trên người y đã biến thành kim quan cát phục không khác Tiết Mông lắm, khoác áo choàng, đúng là xiêm y người ta mặc lúc bái đường thành thân. Sở Vãn Ninh: “…”

Chuyện Ngọc Hành trưởng lão mặc cát phục hàng yêu, nhanh chóng thành đề tài nói chuyện say sưa ở Tử Sinh Đỉnh.

Mà chúng đệ tử thích bàn nhất đó là—— “Không biết trong hồ lô Ngọc Hành trưởng lão, rốt cuộc đã cưới ai.”

Có người không chê mạng mình ngắn, cao hứng phấn chấn nói: “Nhất định là một thiên tiên mỹ nữ.”

Có người lo mạng mình dài, làm mặt quỷ nói: “Nhỡ đâu là mỹ nam thiên thần thì sao?”

Có người lại rất yêu mạng sống, nghiêm trang nói: “Trưởng lão xốc khăn voan lên, hẳn là thấy ngay hồ lô đi, nếu thấy những thứ khác, sắc hồ lô sẽ không vui, y cũng không có cách nào hàng phục yêu quái này.”

Mọi người ghét bỏ kẻ yêu mạng sống kia, đều thấy hắn không thú vị, lắc đầu bỏ đi.

Có điều, Tử Sinh Đỉnh còn có một lực sĩ anh dũng không sợ chết nhất——

Hôm ấy, thời tiết âm u, tiết thần tu tạm huỷ. Mặc Nhiên sáng sớm đã lén lút mang điểm tâm, nhân lúc không ai chú ý, đến Hồng Liên Thuỷ Tạ nịnh Sở Vãn Ninh.

Hai người ăn cơm xong, vị “Thiên tiên mỹ nữ” “Mỹ nam thiên thần” trong miệng mọi người này cười ngâm ngâm mà kéo tay Sở Vãn Ninh, hỏi: “Sư tôn, người ở trong Sắc Hồ Lô, cưới ta sao?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện