Edit: Chu
Beta: Shira
Tuyệt thực mười ngày, Nam Cung Tứ và Diệp Vong Tích có thể khởi hành tới Giao Sơn trước. Não Bạch Kim bị thương, nguyên khí hao tổn nhiều, nên tạm thời không thể đưa chủ nhân đi xa nữa, yêu lang này tự biến mình thành dáng vẻ hồi nhỏ, chỉ lớn bằng bàn tay, nằm trong túi đựng tên của Nam Cung Tứ, thò ra cái đầu xù xù.
Mặc Nhiên đưa hai người họ tới trước sơn môn, vuốt tuấn mã bên cạnh, cười nói: “Đường tới Giao Sơn xa, ngự kiếm lại hao thể lực, hai con ngựa này cho các ngươi. Nó ăn linh thảo, ngày đi nghìn dặm, tuy không lợi hại như Não Bạch Kim, nhưng vẫn có thể tính là ổn.”
Nam Cung Tứ cảm ơn Mặc Nhiên, cùng Diệp Vong Tích lên ngựa, lập quyền cúi đầu nói: “Đa tạ Mặc huynh, Mặc huynh không cần đưa thêm nữa, sau này gặp lại.”
“Ừ, đi đường cần thận.”
Hắn đứng ở cửa sơn môn, nhìn thân ảnh Nam Cung Tứ và Diệp Vong Tích đi xa dần, đang chuẩn bị rời đi, bỗng từ trong rừng truyền ra tiếng rắc rắc vang giòn, như bẻ gãy cành khô, rơi xuống đất.
“Meo…”
Mặc Nhiên hơi nheo mắt lại, trầm ngân nói: “Mèo à?”
Bên kia, Diệp Vong Tích và Nam Cung Tứ sánh vai đi, xuống dưới sơn môn. Tử Sinh Đỉnh đến Trấn Vô Thường phải qua một đoạn đường nhỏ hoang vắng, ánh nắng chiếu xuyên qua cành lá tươi tốt, vó ngựa sải bước, dẫm lên đất tạo thành từng tầng bụi mỏng.
Nam Cung Tứ liếc nhìn Diệp Vong Tích, định nói gì đó, vốn Não Bạch Kim đã chui sâu vào túi đựng tên lại thò đầu ra, lộ hai chân trước trắng tuyết trộn vàng, kêu hai tiếng “Ngao—— Ngao——”. Nam Cung Tứ cả kinh, đột nhiên siết cương ngựa, nói: “Cẩn thận!”
Lời vừa dứt, kẻ tập kích đột nhiên vọt ra từ bốn phương tám hướng, ngựa hí lên, Nam Cung Tứ và Diệp Vong Tích cơ hồ đồng thời rút bội kiếm, hai người khi nhỏ từng cùng tu tập, cực kỳ ăn ý, chỉ thấy hai người một trái một phải bật dậy, kiếm Nam Cung Tứ chĩa phía trái, kiếm Diệp Vong Tích chĩa bên phải, leng keng đỡ đòn, hoa lá rụng xuống đầy trời, ngay sau đó Diệp Vong Tích vung tay lên, ném bùa, kết giới từ trên không hạ xuống, vây hai người bên trong.
Nam Cung Tứ lạnh lùng hỏi: “Kẻ nào?!”
Ánh mặt trời nhàn nhạt, lại không bị mây che khuất, mà là một kẻ đứng trên cành cây, tay áo gã dài rộng, râu tóc ngả vàng, đứng ngược sáng, biểu tình đầy cừu hận lại bễ nghễ mà đáp xuống——
Biểu huynh của chưởng môn Giang Đông Đường, Hoàng Khiếu Nguyệt.
Gã ngẩng đầu, đạo cốt tiên phong, không lên tiếng, chỉ lạnh như băng nhìn chằm chằm mặt Diệp Vong Tích, ngay sau đó, trong rừng truyền ra tiếng động soàn soạt lớn, hơn trăm đệ tử Giang Đông Đường từ trong rừng đi ra, trên đầu đều buộc đai đỏ tươi, tất cả đều là đệ tử tinh anh của Giang Đông Đường.
Hoàng Khiếu Nguyệt vuốt râu nói: “Hai vị, ở Tử Sinh Đỉnh thoải mái không? Trốn trong đó hơn mười ngày mới ra, để lão phu đợi bao lâu.”
Nam Cung Tứ giận dữ: “Hoàng Khiếu Nguyệt, sao lại là ngươi?!”
“Là ta thì sao?” Hoàng Khiếu Nguyệt lạnh lùng nói, “Giang Đông Đường và Nho Phong Môn có thù oán, ngươi hiểu rõ trong lòng.”
Nam Cung Tứ cắn răng nói: “Từ Lâm Nghi tới Thục Trung, đánh tan môn hạ ngươi bốn lần tiến công, còn đuổi theo? Thù oán gì, các ngươi dây dưa xong chưa? Từ Sương Lâm làm loạn, em dâu ngươi giết đệ đệ ngươi, lại nhiều lần tới so đo với bọn ta, thể diện ở chỗ nào!”
“Thể diện? Lão phu thấy tiểu công tử mới thật sự không cần thể diện.” Hoàng Khiếu Nguyệt âm trầm nói, “Rõ ràng Nho Phong Môn ngươi làm hại Giang Đông Đường ta nguyên khí đại thương, sụp đổ, ngươi chẳng lẽ dám thề thốt phủ nhận à?”
Diệp Vong Tích nói: “Mặc dù các hạ muốn trả thù Nho Phong Môn, cũng phải quang minh chính đại mà nói trước mọi người, giờ lại ám sát, là làm gì.”
“Câm miệng. Nam nhân nói chuyện, không tới lượt nha đầu ngươi chen miệng vào.” Hoàng Khiếu Nguyệt vung tay áo, “Đừng tưởng lão súc sinh kia nuôi lớn ngươi như nam nhi, ngươi liền thật sự là một nam nhi. Nha đầu hoàng mao vĩnh viễn là nha đầu hoàng mao, đàn bà thì vào bếp mà nấu cơm, ngươi chỉ là nữ nhi, có tư cách gì ra mặt, diễu võ dương oai trước mặt lão phu?”
Nam Cung Tứ cả giận nói: “Hoàng Khiếu Nguyệt, ngươi nói có đạo lý chút đi!”
“Giỏi, lão phu nói đạo lý với các ngươi, cùng tính sổ.” Hoàng Khiếu Nguyệt nói xong, chỉ Nam Cung Tứ, điềm nhiên nói: “Cha ngươi vô liêm sỉ, tư thông với phụ nữ đã có chồng, xui khiến độc phụ kia giết chết đệ đệ thân sinh của ta, đoạt quyền soán vị. Đến giờ vị bên cạnh ngươi——“
Gã lại hung hăng chỉ Diệp Vong Tích: “Ả là con gái súc sinh, nghĩa phụ của ả đem chuyện của Giang Đông Đường ta nói cho cả thiên hạ biết, làm tổn hại danh dự của Giang Đông Đường. Lão phu hôm nay tự dẫn nhân tài kiệt xuất của bổn môn tới tập kích các ngươi, chính là vì Giang Đông Đường, còn là công đạo của thiên hạ!”
Gã phất tay, trăm tên đệ tử kia tức khắc vây lên như hổ rình mồi, tập thể công kích, có điều vừa vụt ra từ trong rừng, trên trời bỗng cháy lên ngọn lửa hừng hực, đột nhiên nổi gió, làm các đệ tử ấy văng ra xa cả trượng.
Nam Cung Tứ cả kinh nói: “Mặc huynh?”
Người đến đúng là Mặc Nhiên, hắn cầm dây liễu trong tay, đứng đối diện trước một gốc cổ thụ lớn, lạnh lùng nhìn đối phương ở gần.
Hoàng Khiếu Nguyệt không nghĩ tới Mặc Nhiên sẽ xuất hiện, sắc mặt nháy mắt trở nên rất khó nhìn, sau một lúc mới nhấp môi, chậm rãi nói, “Mặc tông sư sao lại có hứng thú xuống chân núi xem náo nhiệt thế này?”
“Kia hẳn là nên hỏi môn đồ của tông sư, sao người không làm việc cho tốt đi, còn học mèo rừng kêu.”
Hoàng Khiếu Nguyệt đen mặt, da mặt cơ hồ cũng xám lại, gã tức giận nói: “Tông sư có ý gì.”
“Những lời này hẳn nên để ta hỏi Hoàng tiền bối chứ.” Mặc Nhiên nói, “Ở địa giới Tử Sinh Đỉnh ta, lại tập kích khách nhân của Tử Sinh Đỉnh, Hoàng tiền bối chê sơn môn ta quá mức thanh tịnh sạch sẽ, muốn tưới chút máu tươi lên đất à?”
“Nếu đã xuất sơn môn, thì không quan tâm tới có phải quý phái không. Ta báo thù vì vong đệ, càng không cần Mặc tông sư xen vào!”
Mặc Nhiên nói: “Hoàng tiền bối nói không sai, ân oán cá nhân, xuất sơn môn, quả thật không liên quan tới Tử Sinh Đỉnh.”
Hoàng Khiếu Nguyệt hừ lạnh một tiếng: “Vậy tông sư còn chưa tránh ra?”
Mặc Nhiên không làm, Gặp Quỷ càng đậm màu máu, lá liễu cơ hồ đỏ như giọt máu, hắn nói: “Nhưng ta có nói mình không muốn xen vào đâu?”
“Ngươi——!”
Hoàng Khiếu Nguyệt không biết rõ thực lực của Mặc Nhiên, nhưng huyết cừu không báo thì không cam tâm, hắn đành phải cả giận uy hiếp mà nói: “Mặc tông sư, ngươi là muốn đối đầu với Giang Đông Đường ta?”
“Không có ý này, ta chỉ muốn khách quý của ta bình yên rời khỏi Thục Trung, nếu Giang Đông Đường cản ta, hay là Giang Tây Đường cản ta, đều như nhau cả.”
Hoàng Khiếu Nguyệt nheo mắt lại, đôi mắt đen hình như bắn ra tia lửa, muốn đốt cả Mặc Nhiên lẫn cây hắn đứng phía dưới thành tro tàn.
“Ngươi khăng khăng muốn bao che hai kẻ dư nghiệt của Nho Phong Môn này?”
“Sao lại gọi là dư nghiệt?” Mặc Nhiên lạnh lùng hỏi, “Ta thỉnh giáo tiền bối, Giang Đông Đường ăn năn, Diệp cô nương cùng Nam Cung công tử tham dự bao nhiêu.”
“…”
“Hay là mưu hoa nội biến của Giang Đông Đường? Hay là gièm pha về Giang Đông Đường?” Mặc Nhiên nhìn Hoàng Khiếu Nguyệt, “Là giết quá chưởng môn, hay là tham gia mưu hại lệnh đệ?”
“Nhưng dù vậy thì sao!” Hoàng Khiếu Nguyệt cả giận nói, “Cha thiếu nợ thì con phải trả! Thiên kinh địa nghĩa!”
“Hay cho câu thiên kinh địa nghĩa.” Mặc Nhiên nhàn nhạt nói, “Được, ta xem ra không cần nói lí lẽ cùng Hoàng tiền bối nữa, dùng binh khí nói chuyện, so chiêu đi.”
Hoàng Khiếu Nguyệt cực giận, phẫn nộ quát: “Mặc Vi Vũ! Ngươi đúng là không nói lý!”
“Có ý gì, không nói lý là ai?” Chợt, trong núi lại truyền ra một giọng nói, ngữ điệu kiệt ngạo. Tiết Mong cầm Long Thành chậm rãi đi từ rừng ra, chuôi đao sáng lên lạnh lẽo, dưới ánh mặt trời, chói tới mức làm người ta không mở nổi mắt.
“Trước cửa nhà ta hô hô quát quát, đại khai sát giới, Giang Đông Đường muốn Tử Sinh Đỉnh vong à? Tìm chết hả?”
Nếu nói lần trước chỉ có một mình Mặc Nhiên, Hoàng Khiếu Nguyệt tuy không đánh lại hắn, nhưng dựa vào nhiều người, có lẽ có thể thoát được lúc Mặc Nhiên không chú ý, thừa cơ tự tay giết địch, nhưng giờ phút này phượng hoàng con Tiết Mông đã ra, hắn là thiên chi kiêu tử đứng đầu Linh Sơn Đại Hội, trên tay là thanh đao Long Thành hung hãn, ai không biết ai không hiểu?
Huynh đệ hai người này xuất hiện trước sơn môn, muốn giữ một mạng cho Nam Cung Tứ và Diệp Vong Tích, Hoàng Khiếu Nguyệt dù có liều mạng, tuyệt đối không thể tìm được thời cơ sơ hở để lợi dụng.
Mặc Nhiên thấy Tiết Mông đến, sắc mặt ngược lại nặng nề hơn, hắn nói với Tiết Mông: “Quay về.”
“Ta tới giúp ngươi——“
“Chuyện này không liên quan tới Tử Sinh Đỉnh, là tự ta muốn giúp đỡ, ngươi đừng nhúng tay vào.” Mặc Nhiên nhăn mày lại, nghĩ thầm đệ đệ này bị ngốc à? Giang Đông Đường tuy không còn thực lực nữa, nhưng lạc đà gầy thì vẫn còn hơn ngựa, vẫn là một phái trong chín đại môn phái ở Thượng Tu, hơn nữa con gái lão Đường chủ Giang Đông Đường còn kết đạo lữ với Đại sư huynh Hoả Hoàng Các, kết thân. Giờ Tiết Mông tương trợ, đó chính là dùng danh nghĩa Tử Sinh Đỉnh rõ ràng, lập tức phá hỏng thể diện của cả hai đại môn phái.
Tuyệt đối không thể như vậy.
Mặc Nhiên nói: “Mau quay về.”
Nhưng tâm tư Tiết Mông đơn thuần, căn bản không hiểu được sự khác nhau vi diệu trong đó, ngược lại còn buồn bực vì Mặc Nhiên không cho cậu hỗ trợ, trong lúc giằng co, chợt thấy nơi xa bụi đất phi dương, cầm một chiếc đàn tỳ bà, là Tiên cô của Côn Luân Đạp Tuyết Cung.
“Cấp báo! Cấp báo——!” Tiên cô kia nhíu mày, thúc roi ngựa, cao