Husky và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Sư tôn, Hoàng Sơn mở


trước sau

Edit: Tiêu Tiêu + Chu

Beta:

Đệ tử Bích Đàm Trang như thế nào cũng không nghĩ đến, một trận chiến Hoàng Sơn chưa bắt đầu, mà bọn họ phải làm chủ tánh mạng.

Lý Vô Tấm tuy rằng tuổi tác đã cao, giơ tay nhấc chân đều lộ ra vẻ già yếu, nhưng nếu không phải bị kết giới tà môn này điểm trung, bị phản phệ, cũng không nên chết bất đắc kỳ tử như vậy.

Mấy phần im lặng, Bính Đàm Trang một mảnh sôi nổi, y quỳ xuống.

Ai động thanh thiên, mọi người do dự. Kia là không muốn cùng Nam Cung Tứ tính sổ, khóc lóc bò lại bên người lão trang chủ, lấy tay áo lâu nước mắt, chảy không dứt.

Bỗng nhiên kết giới Hoàng Sơn phát ra một tiếng thét chói tai vù vù, Khương Hi biến sắc, lạnh lùng nói: "Ai đó tới thế chỗ Lý Vô Tâm, nếu không hôm nay chúng ta đều chết chỗ này!"

Tiết Chính Ung khoát tay quay đầu la lớn: "Ngọc Hành! Mau tới giúp một tay!"

Sở Vãn Ninh tất nhiên sẽ không để bọn họ nói lần thứ hai, y am hiểu nhất là thuật kết giới, một tiếng kêu của phượng hoàng ác linh vọng lại như nguyền rủa, có thể chạm đến tầng nguyền rủ này, các vị trưởng lão cách lớp mở kết giới không xa, có thể làm thì làm, nếu không làm được, sẽ bị lời nguyền phản phệ, có chi lực rời núi lấp biển, chỉ sợ còn tệ hơn đám cháy ở Nho Phong Môn.

Y lập tức bay vụt qua, ánh mắt sắc bén như lưỡi lê, nâng cao tay áo, đột nhiên đánh lên chỗ Lý Vô Tâm để trống.

Một chạm này, Sở Vãn Ninh bỗng cả kinh, lập tức nhìn Hoàng Khiếu Nguyệt cạnh mình.

"..."

Y thấy Hoàng Khiếu Nguyệt đầu đầy mồ hôi, cả người phát run, mặt đỏ lên, tựa như đang vận công với sức chín trâu hai hổ-- các chưởng môn khác đương nhiên cho là vậy. Nhưng Hoàng Khiếu Nguyệt lừa được người khác, lại không lừa được kết giới sư Sở Vãn Ninh.

Sở Vãn Ninh nhận gánh nặng của Lý Vô Tâm, lập tức cảm thấy vị trí này lực phản sát cực kỳ hung hãn, nói cách khác một mình Lý Vô Tâm lúc nãy, nhận hẳn lượng tà khí của hai vị chưởng môn. Tình huống này rất ít xuất hiện trong trận pháp mà mọi người hợp lực, mà loại tình huống này xuất hiện, chỉ có một khả năng, chính là người thi thuật bên cạnh căn bản chả giúp tí tẹo nào--

Hoàng Khiếu Nguyệt thế mà chỉ làm bộ làm tịch!

Sở Vãn Ninh cực giận, lông mi đen dựng lên, lạnh lùng nói: "Ngươi... Dám giở trò!"

"Cái, cái gì..." Hoàng Khiếu Nguyệt thở hổn hển, giọng như muỗi kêu, cả người tựa hồ mệt muốn chết, mấy chưởng môn xung quanh nghe thấy động tĩnh, phàm là có thực lực, đều quay qua nhìn hàng loạt.

"Tông sư đang nói gì... Giở trò gì..."

"Giở trò gì tự ngươi biết rõ! Còn không cút cho ta?!"

Tiết Chính Ung không im được, hô lên: "Ngọc Hành, ngươi dữ với Hoàng đạo trưởng cái gì thế? Ngươi xem hắn nói còn không nổi, có gì không đúng, chờ kết giới mở rồi nói sau!"

Ánh mắt Hoàng Khiếu Nguyệt mơ hồ, chỉ liếc Sở Vãn Ninh một cái, đã bị ánh mắt lạnh lẽo như đao ra khỏivỏ làm cả kinh lạnh hơn phân nửa trong lòng.

Gã căn bản không có thực lực để mở kết giới phượng hoàng, sở dĩ chủ động lên giúp, chỉ vì cướp thể diện, xong việc cũng khiến Thượng Tu giới biết thực lực của Giang Đông đường, Hoàng Khiếu Nguyệt gã vẫn có chút tài năng.

Thế mà Lý Vô Tâm thối nát này, một mình không tự gánh vác được tà khí của hai người, thế mà bị kết giới phượng hoàng phản phệ, chết thẳng bên cạnh mình, chết rồi còn chưa tính, người thay vị trí trống của hắn lại là Sở Vãn Ninh--

Là Sở tông sư nên chịu thiên đao vạn quả!

Mặt béo ú của Hoàng Khiếu Nguyệt che kín một lớp mồ hôi, mồ hôi này không phải bị ép ra, mà là mồ hôi lạnh, gã không ngừng túa mồ hôi lạnh.

Gã nghĩ, nên làm gì bây giờ?

Lúc nguy hiểm, Hoàng Khiếu Nguyệt cứng đầu cứng cổ, đột nhiên cắn lưỡi mình, máu chảy ra, gã trộn lẫn nước bọt với máu cho chảy ra khoé môi.

"Tông sư... Thật sự hiểu lầm lão phu rồi... Lý trang chủ kiệt sức, lão phu thật sự là... Rốt cuộc... Rốt cuộc..."

Gã ho khan kịch liệt, ho đến văng cả máu ra ngoài.

"Lão phu thật sự không chịu nổi..."

Sao Sở Vãn Ninh có thể mắc mưu?

Lý Vô Tâm và Hoàng Khiếu Nguyệt, hai người thực lực ai mạnh ai yếu, đương nhiên không cần nói nhiều lời, nếu hai người dùng hết toàn lực, người ngã xuống trước sao có thể là Lý Vô Tâm?

Y giận mà phất tay áo, một tay gọi Thiên Vấn ra, đột nhiên quăng Hoàng Khiếu Nguyệt ra xa hơn mười thước.

"Cút!"

"Ái ui!!"

Đệ tử Giang Đông đường giật mình, ào ào xông lên, vây quanh chưởng môn nhà mình.

Cũng có ít người giận dữ trợn mắt lên với Sở Vãn Ninh: "Sở tông sư sao có thể không nói đạo lý?"

"Hoàng đạo trưởng đã tận lực rồi, dựa vào đâu còn gọi roi ra đánh, nói giận liền phát giận!"

"Ý vào mình mạnh, cứ bắt nạt kẻ khác như vậy?!"

Những tiếng gào lên cùng toái ngữ, Sở Vãn Ninh ngoảnh mặt làm ngơ, y chỉ một lòng đầy phẫn nộ, đôi mắt phượng sắc bén gần như loé lên băng giá, có lẽ kết giới đỏ rực chiếu lên mắt y, con ngươi y thậm chí đỏ tươi màu máu.

"Cút cho ta."

Tiếng không vang, nhưng cực kỳ âm trầm.

Đối với Sở Vãn Ninh hiểu lòng người, y giận mắng, quở trách, cũng có thể nhẹ tay đi một chút, nhưng một khi y biến thành thần thái như giờ phút này, lạnh lẽo, áp lực. Vậy thì chẳng có ai cản được y nữa.

Ai cản, dưới bạo nộ của Thiên Vấn, chỉ sợ cũng sẽ mất mạng người kia.

Tiết Chính Ung thì thầm: "Ngọc Hành... Rốt cuộc làm sao vậy..."

"Hoàng Khiếu Nguyệt, ngươi thật sự vì mở kết giới phượng hoàng, mất nửa phần sức lực ư?" Tay Sở Vãn Ninh đặt trên kết giới thậm chí vì phẫn nộ, gân xanh hiện lên, "Lúc Lý Vô Tâm ở cạnh ngươi không chịu nổi, ngươi thật sự chia sẻ với hắn chút nào chưa?!"

"Ngươi đang nói gì thế!"

Nữ đệ tử Giang Đông đường hét lên.

"Hoàng đạo trưởng của chúng ta hộc cả máu rồi, ngươi thế mà bảo ông ấy chưa tận lực? Hay muốn nhìn ông ấy chết như Lý Vô Tâm, ngươi mới vừa lòng?"

Mi đen của Sở Vãn Ninh hạ thấp, đang định nói tiếp, đột nhiên thông thiên kết giới trước mặt như cứng đầu, dao động kịch liệt. Bàn tay các chưởng môn đều bị một ánh sáng đỏ rực bao quanh.

Khương Hi lập tức nói: "Ngưng thần! Tầng cuối cùng! Phá vỡ nhanh thôi!"

"..."

Sở Vãn Ninh không còn tâm tư tranh luận với đám điên kia, quay đầu chuyên ngưng, tay giao điệp đặt trên kết giới, đem linh lực hùng hồn chứa đầy cơn giận, đột nhiên len vào trong khe nứt. Ầm vang lên một tiếng lớn.

Đất rung lên dữ dội.

Kết giới Hoàng Sơn nứt ra một lỗ hổng lớn, cao chừng tám thức, chứa được năm người sánh vai cùng đi.

Tiết Chính Ung vui vẻ nói: "Mở rồi mở rồi! Kết giới mở rồi!"

Ông cách vết nứt gần nhất, lập tức thăm dò xem thử, lại thình lình bị một cổ chướng khi đen đỏ đan xen ập vào trước mặt, không khỏi "Ối dà" la lên: "Sao hôi thế?!"

Các tu sĩ của Bích Đàm Trang và Giang Đông Đường cũng bất chấp, sôi nổi qua xem.

Phương trượng Huyền Kính Vô Bi Tự mẫn cảm nhất, lần này tràng hạt trong tay vừa chuyển, đã trầm giọng nói: "Là nơi tích thi. Trên Hoàng Sơn này đầy thi thể và oán khí, chỉ sợ so với chúng ta tưởng tượng còn tệ hơn."

Khương Hi đen mặt nói: "Xem ra Từ Sương Lâm kia chuột chạy qua đường, quả nhiên làm loạn trên đỉnh núi." Y vừa nói, vừa quay đầu lại: "Mọi người nghe đây. Từng bị thương, yếu, vô dụng, làm bộ làm tịch."

Lúc y nói đến làm bộ làm tịch, con người u hàn sâu thăm liếc qua Hoàng Khiếu Nguyệt nằm trên đất, sau đó cơ hồ cười lạnh một tiếng nhỏ đến khó phát hiện.

"Những người này, tất cả ở lại chân núi. Còn lại, cùng ta lên núi đi."

Tiết Mông thấy Sở Vãn Ninh vào trong khe, lập tức vội vã đuổi theo, lại nhận ra Mặc Nhiên không ở bên cạnh mình. Cậu nhìn quanh trái phải, nhận ra nơi Nam Cung Tứ đang ầm ĩ. Hoá ra đệ tử Bích Đàm Trang qua cơn bi thống, cừu hận càng cao, đều muốn tìm Nam Cung Tứ tính sổ. Nơi đó tuy có kết giới của Sở Vãn Ninh hạ xuống, nhưng cho dù vậy, Nam Cung Tứ vẫn bị một đám vẻ mặt vặn vẹo vây quanh, mỗi chiếc lưỡi đỏ tươi đều đang nguyền rủa, thoá mạ.

Tiết Mông nôn nóng nói: "Mặc Nhiên, ngươi ở đó làm gì? Mọi người lên núi cả rồi, mau lên thôi chứ!"

"Ngươi đi trước đi, giúp sư tôn với Sư Muội, nếu không chống đỡ nổi nữa, lập tức bắn pháo báo cho ta."

Tiết Mông hết cách, đành phải rời đi trước.

Giờ, chân núi chỉ còn nhóm người Bích Đàm Trang và Giang Đông Đường. Mặc Nhiên rời mắt khỏi bóng dáng Tiết Mông, nói: "Ta biết tâm tình chư vị, nhưng kiếm phổ là là một chuyện, dù Nam Cung công tử làm gì, nếu chư vị muốn thanh toán, ít nhất phải chờ tới khi bắt được Từ Sương Lâm rồi nói."

"Đây là hai chuyện khác nhau, Từ Sương Lâm cũng được, Nam Cung Tứ cũng thế, một kẻ cũng không được trốn!"

"Không sai! Hai người họ đều phải trả giá đại giới!"

Chân Tông Minh xem như những người này còn có chút lý trí, hốc mắt hắn đỏ lên, trừng mắt nhìn Mặc Nhiên: "Mặc tông sư, giờ ngươi là tông sư, sư phụ ngươi cũng là tông sư, hai vị tông sư các ngươi, bao che tội nhân như vậy, làm việc thiên tư làm rối kỷ cương à?"

Mặc Nhiên nói: "Ta chỉ muốn chư vị luận công đúng chỗ. Nếu chư vị thật sự muốn đem chuyện này làm rõ, thì hẳn nên đợi mọi chuyện ổn thoả, theo quy củ Tu Chân giới, bắt đám Từ Sương Lâm lên Thiên Âm Các thẩm vấn, thập đại môn phái cùng thương thảo, định công đạo. Giờ xông lên đem một kẻ không định đánh trả băm thây vạn đoạn, thì tính là gì?"

Chân Tông Minh: "..."

Có người hô: "Thập đại môn phái cái gì? Chín! Nho Phong Môn còn tính là môn phái gì à?"

Chân Tông Minh đột nhiên nói: "Là tám." Trên mặt hắn có vết máu, là lúc giúp sư tôn lau đi, lại lau nước mắt, để lại trên mặt, vết máu kia làm hắn thoạt nhìn rất thống khổ, cũng rất mờ mịt, "Là tám môn phái... Bích Đàm Trang cũng không có chủ."

"Sư huynh..."

Hắn không quan tâm các sư đệ ai khóc, chậm rãi quay đầu, nhìn Mặc Nhiên: "Sau trận chiến thiên liệt, sư tôn từng nói, Tử Sinh Đỉnh vẫn là môn phái công chính. Giờ xem ra, chỉ sợ ông

ấy nhìn lầm các ngươi rồi."

Mặc Nhiên: "..."

Chân Tông Minh hỏi: "Mặc tông sư, hôm nay ngươi, nhất định phải che chở hai súc sinh Nho Phong Môn này sao?"

Mặc Nhiên còn chưa trả lời, đã nghe thấy Nam Cung Tứ khàn khàn nói: "Mặc Nhiên, huynh tránh ra."

Diệp Vong Tích nửa quỳ cạnh Nam Cung Tứ, đỡ hắn lên, cũng khó cho nàng, không khóc, cũng không luống cuống chân tay, chỉ là giọng nghẹn lại: "Mặc công tử, lên núi đi, việc này không liên quan tới huynh."

Mặc Nhiên nghiêng mắt qua nói: "Huynh đã bái sư tôn của ta, chẳng lẽ là bái không à? Nếu là người sư môn ta rồi, thì sao lại không liên qua chứ?"

Nam Cung Tứ: "Huynh--"

Mặc Nhiên quay đầu, một lần nữa nhìn mặt Chân Tông Minh, giờ trước mặt hắn đã không chỉ còn người Bích Đàm Trang, mà còn cả đệ tử Giang Đông Đường vây quanh như hổ rình mồi.

Hoàng Khiếu Nguyệt dưới sự nâng đỡ của hai nữ đệ tử, ra vẻ tập tễnh tới gần. Gã thở hổn hển, da nhăn nheo, trừng mắt nhìn Mặc Nhiên. Sau đó đẩy hai đệ tử trái phải đi, ngón tay khô như gỗ hơi run lên, nói: "Lão phu từ nhỏ chịu đủ hun đúc chính nghĩa của Thượng Tu giới, ngươi chờ như hành vi thay thế, sao có thể ngồi xem!"

Mặc Nhiên lạnh lùng nói: "Hoàng đạo trưởng quả nhiên mẫu mực ở Thượng Tu giới. Lúc nãy còn kéo dài hơi tàn, còn chưa qua được một nén nhang, không ngờ đã có thể đứng lên tung tăng nhảy nhót, bắt đầu thay trời hành đạo. Thật bội phục."

"Ngươi-- Khụ khụ khụ!!" Hoàng Khiếu Nguyệt tựa hồ công tâm cực giận, che ngực ho tới trời đất tối tăm. Diễn đủ, nhưng Mặc Nhiên còn lười nhìn gã một mắt.

Thanh y Bích Đàm Trang và tử y Giang Đông Đường vây lại, vây quanh ba người hợp lực, từng bước tới gần, nhưng chẳng ai động thủ trước. Ai cũng biết, một chiêu hạ xuống, chính là nước đổ khó hốt.

Chân Minh Tông trầm thấp nói: "Mặc tông sư, ta hỏi ngươi lần cuối. Ngươi thật sự không tránh à?"

"Á!!"

Mặc Nhiên còn chưa đáp, chợt có tiếng nói nhọn như đao truyền tới từ phía trước, không biết là nữ tu nào kêu, ngay sao đó một đám đất đá màu xám đen mơ hồ mãnh liệt chui lên từ vết nứt kết giới Hoàng Sơn.

Hoàng Khiếu Nguyệt cả kinh nói: "Gì thế? Núi lở à?"

Mặc Nhiên nheo mắt lại.

Không phải núi lở.

Mọi người rất nhanh nhìn rõ, ào ào hít ngược một hơi lạnh.

Từ vết nứt chui ra, là từng cương thi bị thiêu cháy thành than!! Những cánh tay cương thi này dán lên cánh tay, da thịt dán da thịt, còn chút nguyên vẹn, mới có thể miễn cưỡng nhìn ra hình dạng.

"Oẹ--" Lập tức có người không chịu nổi, cong người ói ra.

"Này con mẹ nó cũng quá ghê tởm rồi..."

"Trên núi sao lại có thứ này?"

"Có bao nhiêu tử thi thế..."

Mặc Nhiên nhìn cũng kinh hãi, lúc này, trên trời phát ra tiếng vang vọng nặng nề trầm đục, vừa rồi kết giới được vài vị trưởng lão hợp lực mở, giờ không ngờ lại động, chậm rãi, tựa như muốn đóng--

Kết giới này thế mà tự liền lại! Mở không bao lâu, sẽ lại đóng lần nữa, cản nhiều người vào hơn!

Mặc Nhiên nôn nóng: "Lên núi trước, ân oán quay về nói sau. Từ Sương Lâm còn trên núi, chẳng lẽ cứ vậy không đi bắt đầu sỏ gây tội à?"

Người Bích Đàm Trang do dự, nhưng Hoàng Khiếu Nguyệt vuốt râu cười lạnh, nói: "Cao thủ khắp thiên hạ gần như đều trên núi, không lo không bắt được Từ Sương Lâm. Nhưng Nho Phong Môn chỉ còn hai đứa nhóc đánh không lại, chạy nhanh như cá chạch, nếu thả nhầm, sau này khó có cơ hội."

"... Hoàng Khiếu Nguyệt." Mặc Nhiên cực giận, ánh đỏ trong tay chợt loé, Gặp Quỷ nghe gọi mà ra, "Ngươi đã đủ chưa?!"

Trước mặt hơn trăm người, thấy hắn triệu hoán thần võ, toàn bộ rút kiếm, kình khởi vũ khí, cực kỳ đề phòng mà nhìn hắn chằm chằm.

Mặc Nhiên tự biết giờ không tránh được một hồi ác chiến, mình thì không sao, nhưng theo suy nghĩ những kẻ này, chỉ sợ sau này sẽ đem trận chiến này của mình, tính lên đầu Tử Sinh Đỉnh...

Nhưng lúc này, hắn chợt nghe thấy sau lưng vang lên một tiếng nói trầm lãnh.

"Mong chư vị lên núi đi, Nam Cung Tứ chờ ở đây, tuyệt không trốn."

Hoàng Khiếu Nguyệt nói: "Nhóc con nói thật dễ, dựa vào đâu mà tin ngươi? Chẳng lẽ có thể quy định phạm vi hoạt động, nói không đi thì không đi à?"

Nam Cung Tứ lạnh lùng nhìn gã một cái, từ đất đứng dậy, sau đó bỗng giơ tay đẩy Diệp Vong Tích ra khỏi kết giới Sở Vãn Ninh lập.

"A Tứ!"

Kết giới này, chỉ có người ở trong ra ngoài được, người ngoài lại không vào được.

Nam Cung Tứ đứng một mình bên trong, chậm rãi rút bội kiếm của mình. Kiếm sáng như tuyết, từng tấc từng tấc, chiếu lên mặt hắn.

Cằm, môi, mũi.

Mắt.

Diệp Vong Tích hiểu hắn muốn làm gì, đột nhiên đánh lên kết giới, hô: "Ngươi đừng làm bậy!"

"Lúc tổ tiên lập phái, từng dạy: Tham oán ghi thù giết chóc dâm loạn trộm cắp, là bảy điều quân tử Nho Phong Môn ta không thể phạm." Nam Cung Tứ nói vậy, "Gia phụ không thục, có dạy điều này. Thân ta sống hai mươi sáu năm, tuy có kiêu căng, cũng chưa từng làm bậy. Bảy điều này, ta không thẹn với lòng."

Xoạch một tiếng, bội kiếm như nước chảy, tất cả ra khỏi hộp.

"Đừng!"

Mặc Nhiên cũng biết hắn ta định làm gì, hắn thử gỡ bỏ kết giới Sở Vãn Ninh tạo, nhưng mà kết giới vững chắc, lại không thể phá vỏ trong phút chốc.

Hắn lẩm bẩm nói: "Nam Cung..."

Nam Cung Tứ căn bản không liếc Diệp Vong Tích một cái, cũng không để ý tới Mặc Nhiên, hắn nói: "Hôm nay chư quân không chịu tin ta, ta cũng hết cách. May mà từng tập thuật giam cầm, giờ tự nhốt ở đây, mong các vị đừng liên luỵ người vô tội. Nam Cung Tứ ta, quy phạm hoạt động, chờ các vị về."

"Nam Cung!!"

Giọng chưa dứt, máu đã chảy.

Bội kiếm của Nam Cung Tứ nháy mắt ghim xuống đất, không thừa một chút.

Mà đồng thời bị ghim xuống, còn có tay trái Nam Cung Tứ--

Hắn thế mà đem tay mình, như đinh bảy tấc, hung hăng ghim trên đất. Bội kiếm kia toé điện tứ phía, chú quyết giam cầm tản ra mọi nơi.

Diệp Vong Tích quỳ xuống, nàng quỳ trước kết giới.

Máu Nam Cung Tứ chảy xuống theo chuôi kiếm, nhuộm đỏ đất.

Không ai nhìn thấy biểu tình của Diệp Vong Tích, nàng cúi mặt, chỉ có tay gắt gao siết chặt trên kết giới chảy hoa văn, đốt ngón tay tái nhợt, khẽ giật.

Đó là chú quyết ghim ác thú, ghim lệ quỷ, ghim súc vật. Cao thủ Thượng Tu giới cơ hồ ai cũng dùng, ai cũng nhận ra.

Nam Cung Tứ dùng chú quyết này, ghim mình.

Hắn đau tới môi tái nhợt, run lên, lại không khóc, hồi lâu sau, ngẩng mặt, mắt đỏ đậm, gằn từng chữ một.

Hắn nói: "Đi."

"..." Mặc Nhiên hiếm khi bị người khác làm kinh ngạc không nói nên lời.

Kiếp trước, chỉ có Diệp Vong Tích làm được.

Mà kiếp này, hắn gặp người mà Diệp Vong Tích yêu.

Hắn từng tự hỏi Diệp Vong Tích đến tột cùng thích Nam Cung Tứ ở chỗ nào, một kẻ chỉ nhìn mặt, thích nữ hài xinh đẹp, công tử chả có đầu óc, rốt cuộc có chỗ nào xứng với tình nghĩa của Diệp Vong Tích.

Nhưng giờ phút này, hắn lại thấy một Diệp Vong Tích khác.

Quỳ, hỗn độn, máu tươi chảy ròng, lại tàn nhẫn tận xương cốt.

Nam Cung Tứ.

"Đi đi!!!" Nam Cung Tứ giận dữ gào lên, "Còn chưa yên tâm cái gì?! Muốn ta ghim cả người lên đất à! Đi đi!!"

Chân Tông Minh là người đầu tiên quay đi.

Hắn quay về cạnh thi thể Lý Vô Tâm, sửa lại di thể chưởng môn trang trọng, bế lên, quay đi.

"Sư huynh!"

"Sư huynh, không ở lại ư?"

"Sư huynh? Chẳng lẽ chúng ta cứ đi như vậy? Chẳng lẽ cứ tha cho họ như vậy---"

Chân Tông Minh nói: "Ở lại làm gì? Trên núi không biết đánh bao lâu, để chưởng môn nằm trên đất như vậy, thể diện quan tài cũng không có, chờ chắc?!"

Đệ tử Bích Đàm Trang nhìn nhau, cả đám cúi đầu, không hé răng.

Chân Minh Tông đến cạnh Mặc Nhiên, lúc sai vai qua chỗ Mặc Nhiên, hắn nói: "Mặc tông sư, ngươi nhớ rõ điều ngươi nói. Sau trận chiến này, chúng ta gặp ở Thiên Âm Các."

"Cũng được. Trên đời này còn Thiên Âm Các có thể chủ trì công đạo." Có người mắt đỏ rực, đúng là tên đệ tử phun nước miếng nhục mạ Sở Vãn Ninh kia, hắn đi theo sau sư huynh, không phải không hận sâu nặng, "Các chủ nhất định sẽ theo lẽ công bằng mà làm, làm cho sư tôn chúng ta nhắm mắt."

"Mặc Nhiên, Nam Cung Tứ... Kẻ ác nhân các ngươi, các ngươi cứ chờ xem! Tất cả các ngươi đều có báo ứng. Chờ chết đi!"

Từ chương 201 đến hết sẽ đăng ở [Edit từ chương 201] Husky và sư tôn mèo trắng của hắn [Nhất Diệp Chi Chu]


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện