Husky và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Sư tôn thả nhầm lệ quỷ


trước sau

Edit: Thiên Di

Beta: Shira

Nhưng Sở Vãn Ninh không dừng bước, cũng không quay đầu lại.

Y không quay đầu lại được.

Y cắn răng nhẫn nhịn, nhưng nước mắt vẫn chảy xuống.

Thật sự quá ấm ức.

Nhưng cho dù có ấm ức, thì cũng có thể làm sao?

Biện giải?

Giận dữ mắng?

Cũng đã đến nước này, y làm sao còn mặt mũi để nói cho Mặc Nhiên biết sự thật nữa. Chẳng lẽ muốn y sau khi bị Mặc Nhiên oán ghét mà châm chọc, còn đau khổ giải thích ư? Hay là muốn sau khi nhận câu “Bắt chước bừa”, còn nhận thêm câu “Tu hú cướp tổ”?

Y bỏ đi.

Đêm đó tại cầu Nại Hà, bên nước Hoàng Tuyền, cuộc nói chuyện của hai người, không biết có phải cuốn theo con sóng cuồn cuộn mãnh liệt, đập vào bờ sông, đập vào bờ sông, đập vào âm tào địa phủ.

Mà thiếu niên ôn nhu như hoa sen kia, nếu dưới suối vàng biết được, nếu nghe thấy cuộc đối thoại như vậy, không biết có thể vì sư môn bất hoà như vậy, cảm thấy đau lòng hay không.

Mặc Nhiên một mình đứng bên bờ sông một lát, hắn nghĩ, có lẽ đây là vận mệnh an bài như vậy.

—— Sở Vãn Ninh nghi ngờ người khác, lại chỉ không nghi ngờ duy nhất một mình hắn.

Lại nói tới trùng hợp ngày hôm đó, Sở Vãn Ninh cầm Thiên Vấn tuần tra sau núi, đúng lúc gặp một con tiểu quỷ, triệu ra sử dụng, cũng không thu về, chỉ cuốn lại để bên hông.

Thiên Vấn toả kim sắc rạng rỡ trên bạch y của Sở Vãn Ninh, thứ có thể ép hắn nói thật, roi liễu bóp chết Đạp Tiên Đế Quân sau này, vẫn luôn toả sáng rực rỡ.

Nhưng Sở Vãn Ninh lại không mang xuống, không hề thẩm vấn hắn.

Mặc Nhiên tránh được Thiên Vấn, một mình chậm rãi bỏ đi, vào trong rừng trúc lạnh lẽo xào xạc, vào nơi tối đen nhất, cuối cùng bị bóng đêm, nuốt chửng.

Từ sau lúc ấy, hắn bắt đâu mang âm mưu bí mật chế tạo quân cờ, hai quân, bốn quân, mười quân.

Càng ngày càng nhiều.

Hắn đưa chúng vào một loạt cơ thể đệ tử Tử Sinh Đỉnh, biến họ trở thành tai mắt của mình, nanh vuốt, ám khí.

Vui mừng ban đầu biến mất, Mặc Nhiên dần dần bắt đầu buồn bực, u ám, hắn trở nên ngày càng dễ giận, ngày càng dễ bạo phát, ngày càng không biết thoả mãn.

Quá chậm.

Hắn sợ không đủ.

Hắn sợ Sở Vãn Ninh nhận ra động tĩnh gì đó, cho nên không dám như lần đầu, dùng hết linh lực tạo ra quân cờ Trân Lung. Hắn chỉ làm mỗi lần một quân, giữ lại một nửa linh lực, hắn cũng không giương cung bạt kiếm, cuối cùng hắn thu nanh vuốt lại, quay về dưới toà Sở Vãn Ninh, đi theo Sở Vãn Ninh tu hành.

Hắn tính kế, thầm nghĩ Sở Vãn Ninh có thể giúp hắn nâng cao tu vi nhanh nhất, vì bước đầu để hắn dẫm lên hết thảy xương trắng ở nhân gian, thì vì sao không làm?

Hôm ấy, hắn tu hành quá sức, sức cùng lực kiệt, không cẩn thận mất không chế ngã từ ngọn cây nhỏ, rơi thẳng xuống.

Chỉ trong nháy mắt ấy, bạch y của Sở Vãn Ninh lướt qua, y ôm lấy Mặc Nhiên, lại nhất thời không có tay để triệu hoán kết giới, hay người đều ngã lên tàng cây. Sở Vãn Ninh bị Mặc Nhiên đè lên, rên đau một tiếng, Mặc Nhiên mở mắt ra, thấy tay Sở Vãn Ninh bị cắt trúng, máu chảy đầm đìa, rách vào thịt.

Mặc Nhiên nhìn chằm chằm vết cắt kia, kỳ thật trong lòng cảm thấy vừa tàn nhẫn vừa hưng phấn, tâm tính hắn khi ấy đã bắt đầu vặn vẹo, thế mà không cảm thấy biết ơn và áy náy, chỉ cảm thấy máu trông thật đẹp, không bằng, giữ lại nhiều một chút.

Nhưng hắn biết giờ không phải lúc, mình không thể lộ ra sắc mặt âm trầm dữ tợn vào lúc này, cho nên hắn giúp Sở Vãn Ninh lau vết thương, giúp Sở Vãn Ninh băng bó.

Hai người đều không ai nói gì, ôm tâm sự riêng, băng gạc trắng tinh cuốn lại rất nhiều lời nói.

Cuối cùng, Mặc Nhiên ý vị thâm trường mà nói: “Sư tôn, cảm ơn người.”

Chợt nhận được một tiếng cảm ơn này, Sở Vãn Ninh thấy thật ngoài ý muốn, y nâng đôi mắt lên, nhìn mặt Mặc Nhiên, dưới ánh mặt trời, chiếu lên gương mặt Mặc Nhiên, màu nâu thực sự nhạt nhẽo.

Lúc ấy Mặc Nhiên thực sự tò mò, khi ấy Sở Vãn Ninh nhận được một câu cảm ơn của mình, sẽ có cái nhìn thế nào?

Là lãng tử hồi đầu?

Hay là bắt đầu hoà hoãn?

Nhưng Sở Vãn Ninh không nói gì, chỉ rủ mi, buông tay áo xuống.

Gió nổi lên, hoàng hôn vừa hạ.

Kiếp trước, hắn không hiểu được sư tôn hắn, cũng như sư tôn hắn đã nhìn lầm hắn.

Về sau, pháp lực của Mặc Nhiên càng ngày càng mạnh, hắn có thiên phú làm người giật mình, từ một nửa linh lực chỉ tụ được một quân cờ, biến thành hai quân, sau đó thành bốn quân.

Nhưng vẫn chưa đủ, hắn muốn trăm vạn hùng binh, có thể tóm gọn Tử Sinh Đỉnh một lần, đạp Sở Vãn Ninh linh lực cường hãn dưới chân.

Mặc Nhiên không giỏi tính toán, người sắp trở thành Đạp Tiên Đế Quân này, ôm bàn tính, ngồi trước bàn đá mà tính từng viên một.

Lúc Tiết Mông gặp hắn, đúng lúc thấy màn này, tò mò lại gần hỏi: “Ủa, ngươi đang làm gì thế?”

“Tính sổ.”

“Tính gì cơ?”

Mặc Nhiên ngừng một lúc, ánh mắt u ám, sau đó cười nói: “Ngươi đoán xem.”

“Không đoán.” Tiết Mông đi tới, xem sổ ghi chép của hắn, vừa xem vừa lẩm bẩm, “Một viên… 365 ngày… Bốn viên… 365 ngày… Cái gì vớ vẩn thế này?” Mặc Nhiên bất động thanh sắc nói: “Ta muốn mua kẹo.”

“Kẹo á?”

“Một viên kẹo ngon nhất, cần một văn tiền, mỗi ngày tích một đồng, 365 ngày có thể mua 365 viên kẹo rồi. Nếu mỗi ngày tích được bốn đồng, thì được…” Hắn cúi đầu, bẻ bẻ ngón tay, tính không được, lại lắc đầu, lạch cạch gẩy bàn tính, “Thì được một ngàn…”

Tiết Mông tính nhẩm nhanh hơn hắn, lưu loát nói: “Một ngàn bốn trăm sáu mươi viên kẹo.”

Mặc Nhiên ngẩng đầu, yên lặng một lát, tươi sáng nói: “Ngươi tính nhanh ghê.”

Tiết Mông hiếm khi được hắn khen, sửng sốt một lát, sau đó ha ha cười nói: “Cũng đúng thôi, ta giúp mẹ cân thuốc từ nhỏ mà.”

Mặc Nhiên hơi trầm ngâm, cười nói: “Như vậy thì cũng không rõ, chi bằng ngươi thương xót, giúp ta tính thử xem?”

Sau khi Sư Muội ly thế, Mặc Nhiên chưa từng tâm bình khí hoà như vậy, Tiết Mông đứng nghịch sáng nhìn hắn, trong lòng có chút thương hại.

Vì thế cậu gật đầu, kéo ghế dựa ra, ngồi xuống bên cạnh Mặc Nhiên.

“Đến, nói đi.”

Mặc Nhiên ôn thanh nói: “Một ngày mười viên kẹo, một năm có thể tích được bao nhiêu?”

“Ba ngàn sáu trăm năm mươi, cái này không cần tính, quá đơn giản.”

Mặc Nhiên liền thở dài, nói: “Một ngày mười lăm…” Nghĩ nghĩ, cảm thấy làm ra số quân cờ như vậy đã vượt cực hạn, liền hỏi: “Một ngày mười hai viên. Bao nhiêu?”

“Bốn ngàn… Bốn ngàn ba trăm tám mươi.”

“Ta cần năm ngàn viên, thì phải chờ bao nhiêu ngày?”

“Còn phải đợi…” Tiết Mông gãi gãi đầu, có hơi cố sức, vì thế hỏi, “Ngươi cần nhiều kẹo thế làm gì? Ăn không hết.”

Mặc Nhiên rủ mi, che khuất âm trầm trong đáy mắt, nói: “Sang năm Tử Sinh Đỉnh kỷ niệm ba mươi năm lập môn, ta muốn tặng mỗi người một viên kẹo, định bắt đầu từ hôm nay.”

Tiết Mông ngây ngẩn cả người: “Ngươi lại có tâm tư như vậy…”

“Ừ.” Mặc Nhiên cười cười, “Ngạc nhiên không? Ngươi cũng có phần đấy.”

“Ta không cần.” Tiết Mông xua xua tay, “Ta đâu có thiếu kẹo mà lấy của ngươi, đến, ta giúp ngươi tính tiếp, để xem phải tích bao lâu, ngươi mới đủ mua năm ngàn viên kẹo.”

Cậu nói, liền lấy bàn tính qua, dưới khung cửa sổ gỗ hoa nổi bật, nghiêm túc giúp Mặc Nhiên tính toán. Mặc Nhiên vừa nhìn chăm chú, đáy mắt có ánh sáng chảy xuôi, sau một lúc, khẽ cười một tiếng, nói: “Đa tạ.”

Tiết Mông hừ một tiếng, có thể rất chuyên chú, cũng chẳng để ý nhiều tới hắn.

Trong mắt cậu chỉ có những viên tính đen, một viên, hai viên, như màu đen của quân cờ, từng hàng chồng lên, tăng dần từng chút.

Khi ấy Tiết Mông, đại khái không thể nghĩ tới, mình căn bản không phải là tính kẹo, mà là tính từng mạng người, mạng người lật đổ cả Tử Sinh Đỉnh.

Cậu cũng không biết, vì dáng vẻ mình giúp đỡ bên cửa sổ, mơ hồ xúc động một ý niệm thiện lương nhàn nhạt trong lòng Mặc Nhiên.

Cho nên năm ngàn hắc tử, Mặc Nhiên vì quan tâm chút tình cũ, cuối cùng cũng không cho cậu một viên nào.

“Phải đợi lâu như vậy?” Cuối cùng nhìn con số Tiết Mông viết xuống kia, Mặc Nhiên lắc đầu, “Lâu lắm.”

Tiết Mông nói: “Nếu không thì ta cho ngươi mượn ít tiền nhé?”

Mặc Nhiên cười cười: “Không cần đâu.”

Sau khi Tiết Mông rời đi, hắn vẫn suy tư mãi, thất thất bát bát mà lôi quyển trục ra, trong lòng dần dần tự có tính toán—— mà quyết định này, về sau trở thành hình thức ban đầu của “Cộng Tâm Chi Trận” mà Đạp Tiên Quân tự nghĩ ra.

Tối đó, Mặc Nhiên luyện mười quân cờ, nhưng những quân cờ ấy đều khiếm khuyết không hoàn chỉnh, không thể dụng hết toàn lực, không điều khiển nổi người sống, thậm chí còn không điều khiển được thi thể tương đối cường đại.

Hắn cầm mười quân cờ này, xuống núi rồi tới trấn Vô Thường, ngâm tiểu khúc, đến một nơi giao với trấn:

Quy Hạc Sơn.

Người chết cưỡi hạc đi, quay về với cửu thiên. Đó là tưởng tượng tốt đẹp lại chất phác của phàm nhân, nói trắng ra ngọn núi này chính là nghĩa địa. Nhà ai có người chết ở trấn Vô Thường, đều tới ngọn núi này an táng, đây là nơi chôn cất và thờ cúng người chết. Mặc Nhiên không dừng lại lâu, hắn đi qua từng hàng mộ san sát nhau, mắt nhìn lướt qua chữ khắc trên bia đá, rất nhanh, hắn dừng trước một phần mộ có bia còn mới, trước mộ còn để màn thầu và hoa quả tươi nguyên, hắn nâng tay lên, năm ngón không hề siết lại, mộ chợt tách ra, lộ ra quan tài đơn sơ dưới lớp đất đá.

Bởi vì chuyện hồi nhỏ từng trải qua,

Mặc Nhiên không hề sợ xác chết, đối với xác chết hoàn toàn không thấy kinh sợ, hắn nhảy xuống đống đất gồ lên, triệu mạch đao ra, dùng sức cạy quan tài, sau đó dùng chân đá văng vách quan tài hơi mỏng.

Ánh trăng chiếu lên mặt thi thể. Mặc Nhiên ghé đầu vào nhìn, như cân thịt heo, nhìn thi thể già nằm bên trong.

Là một lão đông tây, vừa mới hạ táng, mặc áo liệm, mặt teo tóp, má hõm vào, bởi vì hoàn cảnh an táng không tốt, cũng không có tài sản gì để tránh phân hủy, nên trong quan tài đầy mùi tanh hôi, có chỗ bắt đầu thối rữa, có ròi sống.

Mặc Nhiên cau mày, cố chịu mùi tanh tưởi, lưu loát đeo găng tay, bóp cổ lão già kia, nhấc lão từ quan tài lên. Đầu lão già kia cứng đờ gục xuống, ánh mắt Mặc Nhiên lạnh như băng, ánh sáng trong tay chợt loé lên, nhét quân cờ đen vào trong ngực lão.

“Ngoan nào ngoan nào.” Mặc Nhiên làm như thân mật lắm mà xoa xoa mặt xác chết, bỗng trở tay vỗ lên thi thể một cái, cười nói, “Ngươi buồn bã ỉu xìu như thế làm gì? Đứng thẳng lên, cháu trai bảo bối ngoan của ta.”

Quân cờ đen khiếm khuyết tuy không điều khiển được xác chết cường hãn, nhưng điều khiển một quỷ xác chết chân tay gầy tong teo như lão già này, vẫn còn dư sức.

Xác chết già kia khực khực di chuyển, đôi mắt nhắm chặt, đột nhiên mở ra, lộ ra trong mắt đã tụ mủ.

Mặc Nhiên nói: “Hãy xưng tên đi.”

“Tên ta không đổi.”

“Người ở đâu?”

“Chỗ ở ta không đổi.”

“Nay bao nhiêu tuổi?”

“Tuổi ta không đổi.”

Mặc Nhiên nheo mắt lại, trong tay có tầm chín quân cờ đen khiếm khuyết như vậy, quả nhiên… Nếu chỉ điều khiển dạng xác chết trình độ này, căn bản không cần tốn nhiều linh lực như vậy, để làm quân cờ đen thuần túy như thế.

Hắn nhếch miệng, má lúm đồng tiền cực sâu, lộ ra nụ cười cực kỳ anh tuấn. Hắn chậm rãi, hỏi một câu cuối cùng:

“Mục đích là gì?”

“Mục đích, vì chủ quân cờ, tan xương nát thịt, cũng không hối tiếc.”

Mặc Nhiên cười ha ha, hắn rất hài lòng với kết quả này, rồi hắn lại đem chín quân cờ đen còn lại, nhét vào chín thi thể khác, đều chọn xác chết còn mới, vừa hạ táng, ít nhất là còn da thịt hoàn chỉnh, chưa bị dòi ăn. Những thi thể đó, là những lão già ốm yếu, gió thổi qua đã ngã, căn bản chả có tí sức mạnh gì, nhưng Mặc Nhiên nhìn họ, trong mắt loé lên ánh sáng điên cuồng nhảy nhót. Hắn lấy mười cái hộp nhỏ từ túi càn khôn ra, mở một trong số đó, chỉ thấy bên trong có hai con sâu nhỏ đỏ như máu, đực cái nối đuôi nhau, khó xá khó phân.

“Được rồi, sướng cũng sướng đủ rồi, phiền hai vị một vừa hai phải thôi, có tác dụng với ta một chút.” Mặc Nhiên lười biếng nói, gảy tay, tách hai con sâu đang giao phối kia ra, lấy trùng đực ra, sau đó nói với lão già bị biến thành quân cờ đầu tiên, “Huynh đệ, làm phiền rồi, mở cái miệng hôi thối của ngươi ra đi.”

Lão già nghe lời mở miệng ra, lộ ra chiếc lưỡi đã thối rữa bên trong, Mặc Nhiên ném trùng đực vào miệng lão, nói: “Nuốt xuống đi.”

Không hề phản kháng, không hề do dự.

Thi thể kia ngoan ngoãn nuốt trùng phệ hồn xuống bụng.

Mặc Nhiên làm đúng cách, ném hết trùng đực có trong hộp vào miệng các thi thể kia, sau đó liền nói: “Được rồi, nằm lại đi, tất cả nghỉ ngơi đã.”

Ngày thứ hai, Mặc Nhiên lại luyện thêm mười quân cờ đen nữa, cũng đều bị hỏng, không tốn quá nhiều linh lực. Sau khi luyện xong, hắn lại thi pháp gắn những con trùng phệ hồn cái còn dư lại lên quân cờ, rồi lén lút đưa vào cơ thể các đệ tử cấp thấp. Những đệ tử ấy ban đầu chỉ cảm thấy sau lưng có hơi ngứa, nhưng cũng chả có cảm nhận đặc biệt gì, Mặc Nhiên cũng không nóng lòng, hắn đang đợi——

Chờ trùng phệ hồn cái đẻ trứng, ở trong tim những đệ tử đó, lưu lại ấu trùng hô ứng với những trùng đực kia.

Kể từ đó, hai quân cờ vốn chẳng có chút liên quan, nhờ trùng đực và ấu trùng, trở thành con rối mẹ con nhất nhất đối ứng.

Chuyện này cũng giống như thả diều, những con rối yếu ớt đó là dây diều, Mặc Nhiên giữ một đầu, một đầu là Trân Lung Kỳ Lục cường hãn giữ lấy. Mặc Nhiên chỉ cần ra lệnh cho những thi thể có trùng, hai thi thể có trùng mẹ con đối ứng, sẽ đều làm ra cùng một hành động giống như đúc.

Gọi là cộng tâm.

Tuyệt chiêu này Mặc Nhiên tự mình nghĩ ra, trước hắn, được tiếp xúc với Trân Lung Kỳ Lục đều là đại tông sư, những kẻ đó căn bản không thiếu linh lực, cũng không phát rồ tới mức muốn tạo ra mấy ngàn vạn, thậm chí là chục vạn quân cờ Trân Lung, cho nên họ cũng chẳng nghĩ tới cách trục lợi như thế này.

Mà Mặc Nhiên say mê với tà thuật lúc ấy, căn bản cũng không hề nghĩ tới, hắn đã làm một chuyện đáng sợ mà mấy vạn năm qua, căn bản không có ai ở Tu Chân giới có thể làm được——

Biến một tà thuật có thể hủy thiên diệt địa, trở thành chuyện mà bất kỳ ai cũng có thể làm được.

Ai cũng có thể làm được điều này.

“Ca!”

Đột nhiên bên tai vang lên một tiếng hô lớn.

Mặc Nhiên đột nhiên thanh tỉnh, trước mắt đã bắn lên một vệt máu.

Giữa núi Hoàng Sơn chôn dấu ác linh phượng hoàng, đã hoá thành nhiều dây liễu hơn, ác liệt mà vọt tới, phượng hoàng vốn là loài nhanh nhẹn, tốc độ cực nhanh, Mặc Nhiên không tránh kịp, bả vai bỗng nhiên bị đâm xuyên, máu tươi nháy mắt tí tách nhỏ xuống, Tiết Mông cả kinh: “Ngươi sao rồi?!”

“Đừng qua đây!” Mặc Nhiên hé miệng thở hổn hển, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn chằm chằm dây leo nằm trên mặt đất, lúc nào cũng có thể bất ngờ đánh ra đòn lấy máu thứ hai, lạnh giọng ngăn Tiết Mông lại, “Nhanh, qua bên sư tôn đi! Nói với y, dừng lại! Bảo tất cả mọi người dừng lại!”

Máu tí tách nhỏ xuống, hắn gắt gao siết chặt trái tim, kèm quân cờ trong tay kia.

Đầu óc quay cuồng, vô vàn ý niệm nảy lên trong đầu.

Đây chính xác là cộng tâm chi thuật, thậm chí còn dùng tốt hơn cả hắn kiếp trước. Nhưng dù có cải tiến đến thế nào, nguyên lý vẫn là như vậy, vẫn phải có quân cờ mẹ bên này duy trì được, thì cơ thể con mới có thể hoạt động.

Mặc Nhiên siết chặt quân cờ trong tay, cả người run lên nhè nhẹ, không phải vì cơn đau ở bả vai, mà là bởi vì hàn ý cùng sợ hãi từ chân lan tràn lên.

Không thể nghi ngờ có người cũng trọng sinh.

Vậy người trọng sinh kia, có phải cũng biết hắn từng là lệ quỷ một đời? Nếu biết, vậy thì…

Sau lưng đột nhiên phát lạnh, Mặc Nhiên bỗng vô cùng tuyệt vọng.

Trước mắt tựa hồ hiện lên gương mặt tái nhợt kia của Đạp Tiên Quân, mũ miện cửu lưu lách cách, gương mặt hung ác nham hiểm, nhếch miệng cười lạnh.

Hắn cao cao tại thượng, ngả người ngồi dựa trên long ỷ, hắn lạnh lùng trầm ngâm mà thấy tức cười——

“Mặc tông sư, ngươi trốn đi, ngươi thì có thể chạy tới đâu mà trốn đây?”

Quỷ ảnh nghiêng ngả tiến lên, như sóng nước, đều là người kiếp trước hắn từng giết, là người mà kiếp trước hắn nợ.

Hắn nhìn thấy Sư Muội máu tươi đầm đìa, thấy gương mặt Sở Vãn Ninh không có chút huyết sắc, thấy nữ nhân dùng lụa trắng ba thước treo cổ thấy nam nhân bị mổ bụng ruột rơi đầy đất.

Đều tới đòi mạng hắn.

“Ngươi sớm muộn gì cũng không trốn nổi.”

“Đã có người biết trong thân xác ngươi chứa đựng chính là linh hồn xấu xa, ngươi vĩnh viễn không được siêu sinh.”

Mặc Nhiên nhắm mắt lại.

Nếu kẻ sau màn, thực sự biết mình cũng là người trọng sinh, nếu người kia vạch trần quá khứ của hắn, vậy thì… Hắn biết phải làm gì bây giờ?

Hắn căn bản không dám tiếp tục nghĩ tới nữa.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện