Husky và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

Sư tôn, rốt cuộc ta là ai?


trước sau

Edit: LuBachPhong36

Mặc Nhiên lướt qua làn sóng thi thể cuồn cuộn, chạy thẳng đến dưới chân núi, tạo ra kết giới, ánh mắt hắn lập tức dừng trên người Nam Cung Tứ.

Lúc này trói buộc trên người Nam Cung Tứ đã được cởi bỏ, Diệp Vong Tích quỳ một gối ở bên cạnh, băng bó miệng vết thương cho hắn. Mà Mai Hàm Tuyết thì mặt mày lạnh lẽo, lẳng lặng ngồi trên mặt đất, ngồi giữa Giang Đông Đường và Nam Cung Tứ, trước mặt là một chiếc đàn Không*, đầu ngón tay nhẹ động, âm thanh như nước chảy.

(*箜篌: đàn Không, một loại đàn cổ, có ít nhất năm dây, nhiều nhất hai mươi lăm dây).

Phải biết rằng Mai Hàm Tuyết là chưởng giáo đại sư huynh của Côn Luân Đạp Tuyết cung, hơn nữa nghe nói người này xuất quỷ nhập thần, thân pháp cực kỳ quỷ quyệt, hành động cũng thường xuyên biến hóa, lúc thì đứng đắn đến không thể đứng đắn hơn, lúc thì công phu tà môn đến không thể hình dung được.

Nhờ phúc của hắn, đám người Giang Đông đường kia tuy rằng hận không thể đem Nam Cung Tứ xẻo sống, nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể ngoan ngoãn mà ngồi trên tảng đá bên cạnh giương mắt nhìn.

Thấy Mặc Nhiên lao xuống, tiếng đàn của Mai Hàm Tuyết đột nhiên ngừng lại, hắn thu đàn, đứng dậy, khẽ gật đầu. Mỗi động tác đều cực kỳ đoan trang đoan chính.

“Trên núi thế nào?”

Mặc Nhiên nói: “Đều là giả.”

“Giả?” Mai Hàm Tuyết hơi hơi nhíu mày, người phía Giang Đông đường nghe được, cũng sôi nổi vây lại đây, Hoàng Khiếu Nguyệt còn đang nằm ở đình bên cạnh hóng gió, bắt mấy tên đệ tử đấm chân xoa vai cho hắn, làm ra vẻ hấp hối suy yếu, nhưng nghe vậy cũng nhịn không được nheo cặp mắt lại thành khe, vểnh tai nghe.

Mặc Nhiên nói: “Từ Sương Lâm không ở trên núi này, chỉ sợ là ở Giao Sơn. Ta ——”

Hắn còn chưa nói xong, sắc mặt Nam Cung Tứ đã tái nhợt, đột nhiên nhìn thẳng Mặc Nhiên: “Từ Sương Lâm ở Giao Sơn?”

“Có lẽ, nhưng không hoàn toàn chắc chắn.”

Nam Cung Tứ sửng sốt trong chốc lát, lẩm bẩm nói: “…… Không có khả năng, Giao Sơn chỉ nghe theo mệnh lệnh gia tộc Nam Cung, Từ Sương Lâm hắn……”

Hắn nhớ tới cái gì, bỗng nhiên nghẹn lời, rồi sau đó chút huyết sắc cuối cùng trên mặt cũng phai hết, đôi mắt đen nhánh nhìn chăm chú Mặc Nhiên. Hắn nhất thời đã quên, Từ Sương Lâm, vốn dĩ cũng họ Nam Cung.

Nam Cung thế gia, một Liễu một Nhứ, đã từng được người người ca ngợi là thiếu niên anh kiệt, mọi người đều cảm thấy Nho Phong Môn có được hai huynh đệ này tương lai sẽ huy hoàng, sáng rọi như mặt trời ban trưa. Không ai ngờ được kết cục của hai huynh đệ này cùng Nho Phong Môn sẽ là cục diện như ngày hôm nay.

Nam Cung Tứ im lặng rũ mắt, không nói gì nữa.

Lúc này những người khác cũng lục tục chạy dưới chân núi tới, mấy ngàn người như bầy cá di trú, chen chúc đổ về trước núi.

Sở Vãn Ninh đã đi tới, Tiết Mông cùng Sư Muội đi theo phía sau, y nhìn về phía Nam Cung Tứ: “Tay tại sao lại bị thương?”

“Không đáng ngại, là tự ta quẹt trúng.” Nam Cung Tứ nói, “Cảm tạ đại ân của tông sư.”

Tiết Mông thở dài nói: “Gọi là sư tôn, gọi tông sư cái gì, thật là, sư tôn cho ngươi mặt mũi, ngươi còn không cần, ngươi……”

“Ta không có lạy qua sư phụ.” Đôi môi da khô nứt nẻ của Nam Cung Tứ hơi hơi khép mở: “Những điều đã được học, trước giờ không đến từ tông sư. Mong muốn của gia mẫu khi ta còn nhỏ, tông sư không cần để ở trong lòng.”

Sở Vãn Ninh: “……”

“Xin lỗi. Nhưng lễ tam bái năm đó, ta đều không nhớ rõ.”

Sở Vãn Ninh còn chưa nói chuyện, đã nhìn thấy Khương Hi cùng chưởng môn các phái khác đã đi đến, phía sau còn cả đám đệ tử thất thất bác bác theo sau. Y không quen ở trước mặt nhiều người nói chuyện riêng tư, nên liền mím môi, không nói tiếp nữa, chỉ lấy một lọ thuốc nhỏ từ túi càn khôn đưa cho hắn.

“Mỗi ngày thoa ngoài da, ba ngày sẽ khỏi.”

Y đơn giản mà nói xong câu này, những người khác cũng đã đuổi tới.

Hoàng Khiếu Nguyệt cũng được dìu từ đình hóng gió run rẩy mà đi tới, chuyện đến bước này, Giang Đông đường chắc chắn cũng không muốn bỏ qua.

Hiện giờ Cô Nguyệt Dạ là môn phái đứng đầu, đại sự trước mặt, lý ra mọi điều đều sẽ đợi Khương Hi nói trước. Nhưng Khương Hi nhìn thấy Nam Cung Tứ, nhất thời cũng không biết nên lấy thái độ gì đối với người này mới thích hợp. Nho Phong Môn ương ngạnh hoành hành nhiều năm như vậy, đã tích luỹ thù oán cùng rất nhiều môn phái khác, những thù oán đó không chỗ phát tiết, cuối cùng đều đổ hết lên một mình Nam Cung Tứ.

Nhưng Nam Cung Tứ có gì sai đâu? Kiếm phổ của Bích Đàm sơn trang không phải do hắn lấy đi, chào giá trên trời cũng không phải việc hắn làm, hắn thậm chí còn không kịp biết kiếm phổ đó đang ở chỗ nào… Phụ thân hắn Nam Cung Liễu tội ác chồng chất, bây giờ chết là xong việc, nghĩ cũng thoải mái. Hiện giờ ai ai cũng nói cha thiếu nợ thì con phải trả, nhưng thực sự nếu ai cũng là cha nợ con trả, thì những người đang ngồi đây có mấy ai thực sự sạch sẽ, thực sự thanh thanh bạch bạch?

Huống chi người thanh niên này, trước mắt vẫn là huyết mạch duy nhất của gia tộc Nam Cung, là chìa khóa mở ra cửa lớn của Giao Sơn.

“Ngươi……” Khương Hi châm chước mở miệng.

Mới chỉ nói một chữ “ngươi”, liền nghe được bên cạnh bỗng nhiên có người run rẩy mà nói: “Nam Cung thí chủ, ngươi theo chúng ta đi một chuyến, cái gọi là muốn tháo chuông phải tìm người buộc chuông, Nho Phong Môn rơi vào cục diện rối rắm, ngươi vạn lần không thể mặc kệ mà khoanh tay đứng nhìn.”

Người vừa nói chính là Huyền Kính đại sư, phương trượng của Vô Bi Tự. Khương Hi không khỏi cười lạnh trong lòng, thầm nghĩ lão lừa trọc này lục căn không tịnh, thực ra cũng chỉ muốn tìm đường sống thoát khỏi sườn núi này. Nhưng mà cũng đúng lúc, dù sao hắn cũng không giỏi nói mấy lời dư thừa xã giao, liền lười biếng mà ngậm miệng, đứng ở bên cạnh, xem Huyền Kính đại sư tay chống pháp trượng, A di đà phật mà cùng Nam Cung Tứ giảng đạo lý lớn.

Nam Cung Tứ nghe xong không vài câu liền nói: “Có thể, ta cùng với các ngươi đi đến Giao Sơn.”

Huyền Kính đại sư không nghĩ tới hắn sẽ thoải mái mà đồng ý trợ giúp mở ra kết giới Giao Sơn như vậy, sửng sốt trong chốc lát, mới tạo thành chữ thập nói: “A di đà phật, thí chủ có thể hiểu lý lẽ, thần phật có biết, tội nghiệt sẽ giảm.”

Trong nháy mắt Nam Cung Tứ dường như muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng cũng không nói, não bạch kim ở trong túi đựng tên kêu ô ô, muốn bò ra ngoài, lại bị hắn lặng lẽ ấn trở về.

“Ta đi Giao Sơn là không hy vọng anh kiệt mấy trăm năm của Nho Phong Môn trở thành con rối, tiếp tay cho giặc.” Nam Cung Tứ ẩn nhẫn nói, “Nhưng đa tạ đại sư có ý tốt, vì ta chỉ điểm đường sáng.”

Vậy là, chìa khóa mở ra Giao Sơn đã có.

Nhưng mà tứ đại tà sơn này, đặc điểm của mỗi một ngọn núi đều rất khác nhau. Giao Sơn không giống Hoàng Sơn, nếu muốn tiến vào Giao Sơn, bất kể là người của gia tộc Nam Cung hay là người nào khác, đều nhất định phải làm hai việc ——

Thứ nhất, trai giới mười ngày.

Thứ hai, khi đến dãy núi bàn long ở Giao Sơn phải đi bộ mà lên núi, không thể ngự kiếm, không thể cưỡi ngựa, bằng chính đôi chân mình vượt qua ba dãy núi, lấy lòng thành mà đi.

Tiết Chính Ung tính toán thời gian, nói: “Từ nơi này đến trước dãy núi bàn long, nếu cưỡi ngựa ước chừng phải mất mười ngày, vừa vặn trai giới hoàn thành. Ta nghĩ các vị nếu không có việc gì quan trọng, cũng không cần chạy về từng môn phái mà trai giới tích cốc, chúng ta cùng nhau đi thôi.”

Cung chủ Đạp Tuyết cung nói: “Cũng tốt, cùng nhau đi còn có thể thương nghị đối sách kế tiếp.”

Tiết Chính Ung nói: “Chỉ là chúng ta ở đây có ít nhất ba ngàn người, cũng khó tìm ngựa……”

Lúc này, từ trong đám người bỗng nhiên truyền đến một tiếng nói nhỏ, một bàn tay giơ lên, đó là một người đầu hoẵng mắt chuột, hình dáng thô tục, mặc áo gấm đỏ thẫm, hai bên áo gấm còn thêu hoa văn hình mèo đen: “Trong sơn trang ta có, hẳn là đủ dùng.”

“Mã trang chủ?” Khương Hi nhướn mày lên.

Người này chính Mã Vân, chưởng môn của Đào Bao sơn trang, một trong chín đại môn phái của Thượng Tu Giới. Lúc trước Tiết Mông đọc được trong cuốn sách bảng xếp hạng linh tinh, Mã Vân là người giàu có xếp hạng thứ ba, hiện nay Nam Cung Liễu đã đi đời, luận tài phú, hắn hẳn là có thể leo lên hạng nhì rồi.

So với Khương Hi, Mã Vân có vẻ bình dị hơn nhiều, có chút dáng vẻ của người làm ăn. Nhưng phương thức kiếm tiền của hai người này cũng rất khác nhau, Khương Hi hung ác, hành động ngang tàng, trân bảo thu thập nhiều, việc làm ăn chính là chợ đen.

Mã trang chủ thì thiết lập trạm dịch lớn bé tại Tu Chân giới, nhận vận chuyển đủ loại hàng hoá, cho thuê ngựa thuê thuyền thuê xe, sơn trang bọn họ chuyên chế tạo các loại thuyền xe linh hoạt, chăn nuôi rất nhiều ngựa tốt, bởi vậy Mã trang chủ mới có biệt hiệu, gọi là “Mã tiếp khách”.

Đối mặt với người mặt sắt lạnh lùng như Khương Hi, “Mã tiếp khách” có chút lúng túng, rụt rụt cổ, nói: “Vậy nếu không…… thì vẫn đi đảo Lâm Linh? Trong phủ Khương chưởng môn khẳng định có nhiều ngựa hơn so với tại hạ, hắc hắc hắc.”

Mọi người: “……”

Khương Hi nhìn gương mặt tươi cười đầy nếp nhăn của hắn, im lặng một lát, lại nói: “Ta chỉ là xúc động khi thấy Mã trang chủ khẳng khái tương trợ, cũng không có ý khác. Nơi đây cách Đào Bao sơn trang khá gần, Mã trang chủ đã nguyện ý cho mọi người mượn vật cưỡi, dĩ nhiên là không gì có thể tốt hơn.”

Mã trang chủ vừa nghe, nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Vậy mời chư vị dời bước đến tệ trang, sắc trời đã tối, không bằng ở lại sơn trang ngủ một đêm, ngày thứ hai lại cùng xuất phát.”

Đào Bao sơn trang tọa lạc bên hồ Tây Tử, nhìn ra đỉnh Cô Sơn. Cô Sơn này tuy gọi là núi nhưng bất quá chỉ

là một gò đồi, khi lên đến đỉnh cũng chỉ mất gần nửa canh giờ.

“Đến rồi!” Mã trang chủ hứng thú bừng bừng mà đứng ở trước cửa thành rộng lớn màu đỏ tươi, đưa tay tháo bỏ kết giới, “Chư vị mời vào, mời vào mời vào.”

Trước sự việc diễn ra ở Hoàng Sơn, trong lòng chư vị chưởng môn có nôn nóng có lo lắng, duy chỉ có Mã trang chủ là như không có việc gì, mà còn có thể nở nụ cười tươi rói. Mọi người hai mặt nhìn nhau, từng người cười khổ nhưng cũng không nói gì. Chưởng môn đi trước, trưởng lão đi kế tiếp, đệ tử thân truyền theo sau, nối đuôi là mênh mông cuồn cuộn đệ tử các môn các phái, theo thứ tự đi vào đại môn của Đào Bao sơn trang.

Tiết Mông cùng Mặc Nhiên nói thầm nói: “Cái tên Mã tiếp khách này làm cái quỷ gì? Cười đến ta nổi hết da gà, hắn không phải là cùng một phe với Từ Sương Lâm chứ, đây là muốn gậy ông đập lưng ông sao?”

“…… Không phải.”

“Sao ngươi chắc chắn như vậy?”

Mặc Nhiên nói: “Tôn chủ của chín đại môn phái cùng nhân tài kiệt xuất đều ở chỗ này, hiện giờ mọi người trông gà hoá cuốc, nếu hắn là đồng lõa của Từ Sương Lâm, cái gì cũng không làm được, ngược lại sẽ bại lộ chính mình.”

“Vậy sao hắn lại vui như vậy?”

Mặc Nhiên thở dài, nói: “Hắn vui là do hắn sắp phát tài.”

“Phát cái gì tài? Hắn rõ ràng là đang làm ăn lỗ vốn a.” Tiết Mông ngốc ngốc. Hắn cùng cha hắn giống nhau, không có đầu óc làm ăn, nghe nói khi hắn còn nhỏ, Vương phu nhân cho hắn một mảnh bạc Diệp Tử, bảo hắn qua bên chỗ người bán rong kia đổi tiền, kết quả hắn đổi trở về một con diều nhỏ và ba đồng tiền đầy dầu mỡ, bị hố cực thảm, còn cố tình cảm thấy chiếc diều kia đẹp, bản thân mình đã mua được vui vẻ, như vậy thực đáng giá.

Người như hắn, sao có thể hiểu được suy nghĩ của Mã tiếp khách.

Cho nên qua nửa ngày hắn vẫn ngơ ngác mà nói: “Ngươi có nghe lầm hay không. Vừa rồi hắn nói muốn cho chúng ta mượn ngựa, không phải cho chúng ta thuê ngựa. Hắn không lấy một xu, hắn ——”

Lúc này, đệ tử cấp thấp phụ trách tiếp khách và phân phòng trong sơn trang đi tới, Mặc Nhiên xua xua tay, ý bảo Tiết Mông đừng nói nữa, cả hai bước theo sau thị nữ đi đến biệt viện tạm ở trong đêm nay.

Một loạt biệt viện phía sau xây dựa vào sườn núi, mỗi viện ở được sáu người. Đúng lúc hoàng hôn, Mặc Nhiên đứng phía trước cửa sổ sương phòng của mình, nhìn ra dãy núi xa xa, mặt hồ Tây gợn sóng.

Từ lúc xuống núi cho đến giờ, Mặc Nhiên vẫn luôn bồn chồn và cực kỳ bất an, lúc này cửa phòng đã đóng lại, hắn mới đem hết tất cả những cảm xúc bực bội lo lắng bộc lộ ra ngoài. Một bàn tay hắn vuốt nhẹ song cửa sổ, tay khác thì vô thức vân vê đồ vật nằm trong lòng bàn tay.

Cảnh sắc vùng Giang Nam vẫn luôn xinh đẹp, nhưng giờ phút này hắn lại không có tâm trạng thưởng thức. Trong ánh hoàng hôn ảm đạm, nếu giờ phút này có người nhìn thấy nét mặt hắn, bất luận thế nào cũng sẽ không thể tin được đây là Mặc tông sư chín chắn cương trực.

Mà đây là một gương mặt thuộc về Đạp Tiên Đế Quân của kiếp trước.

Hung ác, nham hiểm.

Ánh tà dương đâm vào đôi mắt nâu nhạt của hắn.

Trong sắc trời chạng vạng, bộ mặt của Mặc Vi Vũ hóa sói.

Cái người trọng sinh phía sau lưng Từ Sương Lâm khiến hắn không rét mà run, hắn cảm thấy như có một cây đao đặt trên cổ mình, lưỡi đao đã dán vào da hắn, đâm thủng thịt hắn, máu hắn đã chảy ra.

Nhưng người kia cũng không cần dùng lực chặt đầu hắn đi, bởi chính hắn đã không thể quay đầu lại. Hắn căn bản không biết rõ là ai đứng sau lưng mình, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng mình.

Trong lòng hắn hỗn loạn, hắn bắt đầu cảm thấy việc mình trọng sinh sẽ giấu không được lâu nữa.

Nếu đến cái ngày phải quyết chiến đó, cái ngày mà chân tướng bị vạch trần đó, hắn nên làm cái gì bây giờ?

Bá phụ bá mẫu sẽ cảm thấy hắn thế nào? Sư Muội sẽ thấy hắn thế nào? Tiết Mông sẽ thấy hắn thế nào?

Và còn Sở Vãn Ninh.

Sở Vãn Ninh……

Nếu việc kiếp trước bị bại lộ, Sở Vãn Ninh sẽ hận hắn đến thế nào? Có phải từ đây về sau sẽ không thèm liếc nhìn hắn một cái?

Mặc Nhiên tâm loạn như ma, càng nghĩ càng cảm thấy lạnh, lạnh đến thấu xương ——

“…… Lạch cạch.”

Bỗng nhiên đồ vật hắn vẫn vân vê trong tay rơi xuống sàn nhà. Âm thanh vang lên lạch cạch. Hắn ngơ ngẩn hoảng hốt mà nhặt lên, nhàn nhạt liếc mắt nhìn xuống.

Vật nhỏ đó rơi xuống đất dính ít bụi, xem ra gian biệt việt ở Đào Bao sơn trang này đã thật lâu không có người ở qua, dọn dẹp cũng không thường xuyên, trên mặt đất đều có chút bụi……

Khoan đã…

Sắc mặt Mặc Nhiên đột nhiên trắng bệch.

Hắn bỗng nhiên ý thức được, nãy giờ mình đang vân vê cái gì ——

Nằm ở trong lòng bàn tay hắn, là một quân cờ đen nhánh trơn bóng.

Là Trân Lung cờ!!

Mặc Nhiên sợ hãi biến sắc!

Kiếp trước, hai năm cuối cùng trước khi chết hắn đã hình thành một thói quen. Mỗi lần tâm trạng cực kỳ phức tạp, cực kỳ bực bội, đều sẽ vô thức mà đem linh lực tụ trong lòng bàn tay, ngưng tụ thành một quân cờ nhỏ màu đen, vân vê ở trong tay mà chơi đùa.

Lúc ấy, thói quen này của hắn khiến hạ nhân trong cung đều kinh hồn bạt vía, Mặc Nhiên trong lúc vô ý thường nghe được đám hạ nhân nói chuyện, bọn họ đều cảm thấy hắn nhất định là đang phẫn nộ, phẫn nộ thì liền tạo ra một quân cờ, muốn giết người, muốn đem người luyện thành xác sống.

“Thật đáng sợ, bệ hạ lúc nào cũng có thể ném quân cờ đang cầm trong tay kia ra!”

“Nói thật, ta thà rằng nhìn thấy hắn chơi đùa với sọ người còn hơn.”

“Các ngươi thì có cái gì phải sợ, chính ta là người hầu hạ gần bệ hạ nhất, trời biết ta có bao nhiêu sợ hãi. Bệ hạ tạo ra quân cờ, phải hao phí bao nhiêu linh lực, cho nên hắn không thể chỉ là làm chơi đi? Khẳng định là hắn có mục đích, hoặc là muốn phát tiết a…… Lỡ như phát tiết trên người ta, ta nên làm cái gì bây giờ……”

Mặc Nhiên đối với những lời nói vô nghĩa này lại cảm thấy có chút buồn cười.

Hắn cũng không hiểu nỗi đám hạ nhân đó lải nha lải nhải nghĩ cái gì, dựa vào cái gì mà đoán được nội tâm của hắn một cách chắc chắn như vậy.

Kỳ thật hắn tạo ra đám quân cờ đó, cũng không có bất luận ý nghĩa gì, mà chỉ là đam mê cá nhân của Đạp Tiên Đế Quân, chỉ đơn giản như vậy thôi. Nhưng từ khi nghe được đám hạ nhân bàn tán, có lúc hắn thấy trong lòng đột nhiên nổi lên hứng thú, sẽ ra vẻ như muốn đánh quân cờ Trân Lung trong tay vào người đám nô tỳ, làm đám người đó sợ tới mức tay chân run rẩy, liên tục xin tha mạng. Lúc đó trên mặt hắn vẫn lạnh băng như cũ, nhưng trong lòng lại âm thầm cảm thấy buồn cười.

Đó là lạc thú duy nhất trong hai năm cuối cùng của sinh mệnh hắn.

Đã thật lâu hắn không có ngưng tụ ra Trân Lung cờ.

Tựa hồ là theo bản năng, hắn muốn tách rời với chính mình kiếp trước, tự trọng nổi lên, Mặc Nhiên không còn thi triển lại loại pháp thuật này nữa.

Đảo mắt đã qua bảy tám năm, hắn cho rằng chính mình cũng đã quên bộ tâm pháp kia, bộ khẩu quyết kia.

Nhưng hóa ra hắn căn bản trốn không thoát ——

Tội ác vẫn tồn tại ở sâu trong linh hồn hắn.

Mặc Nhiên nhìn chằm chằm quân cờ đen nhánh kia, bàn tay bất giác run rẩy……

Hắn bỗng nhiên cực kỳ tuyệt vọng——

Hắn bỗng nhiên không biết chính mình là ai. Là Đạp Tiên Quân? Hay là Mặc tông sư?

Hắn bỗng nhiên không biết chính mình đang ở nơi nào…… Là ở bên hồ Tây Tử? Hay là trước Vu Sơn điện?

Hắn bỗng nhiên lại không phân biệt được đâu là mộng cảnh, đâu là hiện thực.

Hắn đang phát run, không nhịn được mà phát run, quân cờ đen nhánh kia chiếu vào đôi mắt hắn, như một cơn ác mộng nặng nề, như một vết máu đen như mực, trong đầu hắn chợt nghe được một âm thanh đang điên cuồng gào rống: “Mặc Vi Vũ! Mặc Vi Vũ! Ngươi trốn không thoát! Ngươi trốn không thoát! Ngươi vĩnh viễn chỉ có thể làm người ác, ngươi chỉ có thể là lệ quỷ! Ngươi là tai họa! Là tai họa!!!”

Âm thanh ấy tràn ngập khắp nơi, cuộn xoáy trong đầu hắn…

….

“Cốc cốc cốc.” Cửa bỗng bị gõ vang.

Mặc Nhiên đột nhiên bừng tỉnh, mồ hôi lạnh ròng ròng. Hắn nắm chặt quân cờ trong tay, quay đầu lại lạnh lùng nói: “Ai?”

“Là ta.” Người bên ngoài trả lời, “Tiết Mông.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện