Edit: Chu
Beta: Shira
Lúc nửa đêm, Sở Vãn Ninh mơ màng tỉnh dậy, Mặc Nhiên đã rời giường, y phục cũng mặc lại đoan chính. Hắn ngồi trước bàn, thắp một ngọn nến, đang cúi đầu nghịch một đống đồ.
Những bất an cùng bất lực trước đó, đều trở nên nhạt dưới ánh đèn và dư vị triền miên như vậy, Sở Vãn Ninh cơ hồ là lười biếng nhìn hắn một lát, sau đó mới nói: "Đang làm gì thế?"
"Sư tôn tỉnh rồi? Có phải đèn chói quá..."
"Không phải." Sở Vãn Ninh hỏi lại một lần nữa, "Ngươi đang làm gì thế?"
Mặc Nhiên mím môi, có hơi ngượng ngùng mà cười.
Sở Vãn Ninh đứng dậy, khoác y phục, để chân trần, đi tới bên cạnh hắn, dựa vào cạnh bàn nhìn. Hoá ra trên bàn trải là khăn tay hải đường của mình, Mặc Nhiên cầm ba chiếc khăn trắng khác, đang bắt chước hoa văn trên kia.
"Ngươi đang thêu khăn tay?"
"... Ta muốn sư tôn làm, chỉ cho một mình ta thôi." Mặc Nhiên bỏ kim chỉ xuống, một tay ôm lấy eo Sở Vãn Ninh, dán sát, hôn lên ngực y.
Trên ngực Sở Vãn Ninh có một vết sẹo.
Sở Vãn Ninh chưa từng nói lý do có vết sẹo này, Mặc Nhiên cũng không hỏi nhiều.
Chỉ là lúc da thịt thân cận, sẽ theo bản năng, thường thương tiếc mà hôn lên nó.
Mặc Nhiên nói: "Khăn tay của những người khác, ta làm là được rồi. Dù sao họ cũng chẳng biết tột cùng là ai làm đâu..." Hắn nói, cầm một chiếc khăn tay khác lên, cười hỏi, "Sư tôn xem, so sánh thử, có giống với cái của người không?"
Sở Vãn Ninh thở dài: "Không cần xem cũng biết là giống rồi."
Dục vọng chiếm hữu của người này sao lại mãnh liệt như vậy?
Sở Vãn Ninh xoa xoa đầu Mặc Nhiên, Mặc Nhiên liền ngửa đầu cười nhìn y.
Đèn quá tối, làm mắt Mặc Nhiên có hơi đau, lúc nâng mắt lên, bên trong còn có ít tơ máu, nhưng khuôn mặt cùng y cười vẫn ôn nhu mà sáng lạn.
Sở Vãn Ninh hỏi: "Có còn nghĩ tới mấy thứ kia nữa không?"
Mặc Nhiên sửng sốt một lát, sau đó nhẹ giọng nói: "Không nghĩ nữa."
"Ừ." Sở Vãn Ninh nói, "Vậy là tốt rồi."
"Đều thuận theo tự nhiên đi..." Những lời này, Mặc Nhiên như tự nói với mình, cũng như đang nói với Sở Vãn Ninh.
Đều thuận theo tự nhiên đi.
Ngày tháng như vậy quá ít quá ít.
Mặc Vi Vũ hắn không phải thần, hắn chỉ là một hạt cát trong hồng trần rộng lớn, cực kỳ nhỏ bé. Con người đều có tâm tư, cho kẻ khát sắp chết một chén nước, mới nhấp một ngụm, lại bắt người kia đổ đi, tự mình chọn khát tới chết—— Đó thật sự quá khó khăn, trên đời cơ hồ không ai có thể làm được.
Mặc Nhiên nghĩ, nếu uống nhiều nước hơn nữa.
Sau này nếu lại rơi vào Luyện Ngục, cũng sẽ không đau tới như vậy.
Có một loạt chuyện cũ thanh triệt, cũng đủ để an ủi một bình cạn khô.
Ngày thứ hai, mọi người tập trung ngoài sơn trang, cùng xuất phát tới Giao Sơn trước.
Mã trang chủ đều cho cấp dưới của mình một con ngựa béo, yên ngựa hắc kim còn treo một túi Càn Khôn thêu hoa văn Dạ Miêu (mèo đêm), Tiết Mông cưỡi trên lưng ngựa, nhìn thoáng qua túi Càn Khôn kia, không khỏi nhăn mũi.
Chợt nghe thấy có người ở bên cạnh cười khẽ: "Phẩm vị của Mã trang chủ đúng là không dám khen ngợi, túi Càn Khôn thêu hoa văn Dạ Miêu còn chưa nói, thế mà mặt trái còn thêu chữ "Mã", thú vị."
Tiết Mông quay đầu lại, thấy là Mai Hàm Tuyết cưỡi trên lưng một con ngựa trắng, có lẽ cũng lấy túi này chơi. Hắn nâng đôi mắt màu ngọc bích, cười như không cười liếc Tiết Mông một cái, tinh thạch hình giọt nước giữa trán tản ra ánh sáng ôn nhuận, lắc qua lắc lại, tôn lên gương mặt này càng thêm mê người.
Tiết Mông trừng hắn một cái, nhỏ giọng mắng: "Tên xấu xa." (Tiết Mông mắng "Nhân tra" cũng có nghĩa là "Phản diện" =)))
Tên xấu xa chỉ hơi mỉm cười, nheo mắt, lại không chút tức giận, ngược lại nói: "Hôm nay gặp Tiết công tử, khí sắc có vẻ không ổn lắm, có phải ăn không no ngủ không đủ không?"
"..."
"Đáy mắt khó chịu, ấn đường biến thành màu đen, ta có cao thảo dược an thần giúp ngủ dễ..."
"Mai Hàm Tuyết ngươi rảnh lắm à?" Tiết Mông nhịn một lát, phát hiện mình không nhịn được, giận dữ quay đầu lại, "Đạp Tuyết Cung trục xuất ngươi khỏi sư môn à? Ngươi sang Tử Sinh Đỉnh lắc lư làm gì?"
"Sư tôn bảo ta qua đây." Nụ cười của Mai Hàm Tuyết vẫn không đổi, "Đưa ám khí mà hôm qua cha ngươi muốn cho ông ấy."
"Vậy ngươi đưa xong rồi thì mau cút đi."
Mai Hàm Tuyết thế mà không giận, cười ngâm ngâm nói: "Ừa, cút liền nè."
"???"
Tiết Mông cảm thấy người này quả thực có bệnh, mấy lần gặp hắn, không phải giống đàn bà con gái mềm như bông, thì chính là lạnh lùng như tảng băng, lần trước gặp hắn ở Nho Phong Môn, hắn còn khen chê chèn ép mình còn chưa nói, hôm nay đã biến thành gương mặt người tốt kiểu "Ngươi đánh má trái ta, ta liền đưa má phải cho ngươi", Tiết Mông có chút không nhịn được, cậu kéo dây cương, nhìn chằm chằm nam nhân tuấn mỹ đến cực điểm trên lưng ngựa kia.
"Không phải, Mai Hàm Tuyết, ta với ngươi không có thù đấy chứ?"
"Không có."
"Ta với ngươi biết nhau rõ lắm à?"
Mai Hàm Tuyết cười, nhưng không có trả lời ngay, chỉ là đôi mắt sắc ngọc ngưng ánh sáng nhỏ vụn, gió thổi qua, tóc dài kim sắc dưới mũ tung bay, ánh mặt trời chiếu lên, màu sắc càng ôn nhu hơn.
Tiết Mông cũng không thực sự muốn nghe đáp án của hắn, cau mày nói: "Đưa ám khí xong thì mau cút đi, ngươi muốn đi thông đồng với môn phái kẻ khác, ta không quản được, chứ đừng nghĩ tạo quan hệ tốt với ta để đục nước béo cò, làm bẩn nhóm tiếu sư muội Tử Sinh Đỉnh ta."
"... Phì." Mai Hàm Tuyết không nhịn nổi, cười thành tiếng, nhưng ngay sau đó cuộn tay lại, đưa lên miệng ho nhẹ, cảm thấy rất thú vị mà đáng giá Tiết Mông một lát, nói, "Được."
Hắn kéo cương ngựa, cổ tay trắng nõn có đeo chuông bạc, gió thổi qua, kêu leng keng.
Hắn liếc mắt qua cười: "Đi ngay."
Tiết Mông trừng hắn: "Mau đi đi? Chả lẽ còn muốn ta bắn pháo tiễn ngươi à?"
Mai