Edit: LuBachPhong36
Tay Mặc Nhiên ở nơi tăm tối lặng lẽ siết chặt, tim đập như trống trận, gân mạch ở huyệt thái dương thoáng trừu động, hắn nhìn chằm chằm tình cảnh giương cung bạt kiếm trước mắt,trong lòng có một ý niệm đang điên cuồng gào rống —— Nam Cung Trường Anh bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng Nam Cung Tứ. Mà hắn thật sự chỉ đứng nhìn như vậy sao? Hắn thật sự có thểyên tâm thoải mái mà đứngnhư vậy sao?!
Hắn đang run, hắn đang chịu dày vò, nhưng may mắn không ai nhìn thấy sự khác thường của hắn, sinh tử chiếnbên trong kết giới đã như cát mịn hút nước, thu hút tất cả mọi ánh nhìn của mọi người.
Lưỡi kiếm lúc nào cũng có thể nhuốm máu.
Núi rừng vắng lặng, Mặc Nhiên cầm ám tiễn trong tay áo, lòng bàn tay vuốt nhẹ lên đầu tiễn sắc nhọn, hắn muốn làm một việc, nhưng việc này cũng khiến hắn sợ hãi như cỏ dại mọc trước gió to...
Đột nhiên, thân hình Nam Cung Trường Anh run một cái.
Động tác run này quá rõ ràng, ai cũng đều nhìn thấy.
Tiết Chính Ung cả kinh nói: "Làm sao vậy?!"
Nam Cung Trường Anh không nhìn thấy chính xác vị trí của Nam Cung Tứ, mũi kiếm của hắn giơ lên kỳ thực có chút lệch. Nhưng Nam Cung Tứ không thể lên tiếng, chỉ cần một chút thanh âm, một chút khí tức lưu động khác thường đều có thể dẫn đến phản ứng của Nam Cung Trường Anh.
Hắn tái nhợt mà quật cường nhìn chằm chằmkhuôn mặt tổ tiên, mím môi, khóe môi vẫn còn vương vết máu chưa khô.
"Ngươi là...... Nam Cung...... Tứ?"
"!!!"
Lúc này đừng nói Tiết Chính Ung, đa số những người đứng ở gần kết giới nghe được câu nói này đều rùng mình.
—— Nam Cung Trường Anh có ý thức?!?
Sắc mặtMặc Nhiên cũng đột nhiên thay đổi, hàn quang chợt loé trong tay áo hắn, ám tiễn sắp sửa phóng ra bị hắn thu trở về. Lưnghắn đã đổ mồ hôi lạnh ướt sũng, tim đập bang bang cuồng loạn.
Nguy hiểm thật...... Thiếu chút nữa chính mình đã bị bại lộ......
Hắn đang thấy may mắn vì chính mình không cần ra tay, nhưng ngay sau đó lại vì chính cái ý nghĩ thấy bản thân may mắn này mà cảm thấy bất an cùng ghê tởm.
Tại toà Giao Sơn này, hai phần hồn của hắn kiếp trước cùng kiếp này đang long tranh hổ đấu, không ngừng mà cắn xé lẫn nhau, xé đến máu tươi đầm đìa, cắn đến huyết nhục mơ hồ.
Hắn không biết bản thân mình còn có thể chống đỡ bao lâu.
"Nam Cung...... Tứ...... Thứ bảy......"
Trong kết giới, thanh kiếm đang giơ lên cao của Nam Cung Trường Anh đã chếch đi một chút.
Từng chút từng chút... từng tấc từng tấc...
Tiết Chính Ung kinh ngạc đến cực điểm: "Hắn thật sự có ý thức?"
Không, không phải có ý thức.
Là đang khôi phục dần dần ý thức, khôi phục ý thức cuối cùng còn sót lại của khối thi thể này.
Mặc Nhiên biết, Từ Sương Lâm đang trốn ở một góc nào đó trong Giao Sơn, hắn như một nghệ nhân múa rối vụng về, chưa bao giờ điều khiển qua một con búp bê vảikhổng lồ phức tạp đến vậy, hắn sắp chịu đựng không nổi rồi.
Nam Cung Trường Anh sắp thoát khỏi sự khống chế của hắn ——
"Xoát!"
Mặc Nhiên còn chưa kịp suy nghĩ xong, âm thanhtrầm đục đâm xuyên thấu da thịt này đã làm da đầu hắn tê dại, đồng tử co rút.
Trong phút chốc.
Máu tươi điên cuồng tuôn ra!
Mấy phần yên tĩnh, đột nhiên một âm thanh vặn vẹo đến cực điểm vang lên như tiếng sấm nổ bên tai, như một lưỡi kiếm lạnh lẽo đâm thẳng vào màn sương —— "A Tứ!!!"
"Diệp cô nương!"
"Diệp Vong Tích!!"
Mọi người xung quanh ra sức giữ lấy Diệp Vong Tích đang gần như điên cuồng, hai mắt đỏ ngầu, sợ nàng làm ra việc quá kích, nhưng mọi người cũng rất nhanh phát hiện mình đã làm việc thừa, bởi nàng còn có thể làm ra việc gì đây? Nàng không phải người của gia tộc Nam Cung, dù là phụ tá đắc lực đến thế nào, thì trên Giao Sơn này nàng cũng là người ngoài mà thôi.
Nàng căn bản không vào được.
Lưỡi kiếm vô tình của Nam Cung Trường Anh đã xuyên qua vai Nam Cung Tứ, nếu hai mắt hắn còn có thể nhìn thấy, chỉ sợ lúc này sẽ thấy được trước ngực Nam Cung Tứ đã bị khoé một lỗ thủng.
Nam Cung Tứ cứng đờ một chút, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng ngay sau đó Trường Anh rút kiếm ra, máu tươi phun lên tung toé, Nam Cung Tứ ngã trên mặt đất, hộc ra đầy một miệng máu to, hắn đến chống đỡ thân thể cũng khó làm được, giãy giụa vài lần, cuối cùng suy sụp ngã xuống bùn đất.
Không biết Từ Sương Lâm đã làm gì, có lẽ là gia tăng lực của linh hạch, cũng có lẽ đã dùng toàn bộ ý thức để liều chết khống chế cho được Nam Cung Trường Anh.
Khối thi thể này vốn dĩ sắp khôi phục thần thức, bỗng nhiên lại biến thành người gỗ sát phạt quyết đoán, hắn cầm theo kiếm, lưỡi kiếm tinh tế giờ dính đầy máu tươi,nhiễu trên mặt đất tí tách, ánh trăng mênh mang tụ lại trên những vết máu loang lổ, tạo thành một mảng tối sáng bất phân.
Nam Cung Tứ một lần nữa định từ trên mặt đất bò lên, nhưng thất bại, hắn nằm trong vũng lầy, chỉ miễn cưỡng nâng lên được khuôn mặt.
Lông mi Mặc Nhiên run rẩy, nhắm hai mắt lại.
Hắn ước gì Nam Cung Tứ đừng để người khác nhìn thấy gương mặt này. Vốn dĩ gương mặt kia kiêu ngạo, phấn chấn, luôn luôn sạch sẽ anh tuấn, giờ phút này lại chỉ toàn máu và bùn, dường như không còn thấy rõ ngũ quan, chật vật đến độ khiến bất cứ người nào nhìn vào cũng cảm thấy bi thương.
Nhưng là, trong mắt Nam Cung Tứ lại không có bi thương!
Trong mắt hắn vẫn cólửa, vẫn có ánh sáng.
Nam Cung Trường Anh lại định chém xuống một nhát kiếm nữa, nhưng bỗng một luồng ánh sáng trắng lao đến quấn lấy hắn, Não Bạch Kim khàn giọng gào rống, đằng đằng sát khí, liều mạng xông lên.
"A Tứ......"
Diệp Vong Tích đã sắpsụp đổ, mà Nam Cung Tứ cũng không nhìn nàng, hắn chỉ nhìn chằm chằm Khương Hi không dời mắt, môi răng máu chảy đầm đìa mà liên tục mấp máy.
Giờ phút này hắn cũng không thể phát ra âm thanh gì lớn, nhưng Khương Hi biết đọc khẩu hình, hai con ngươi nâu đậm đang nhìn chằm chằm vào đôi môi đang mấp máy của Nam Cung Tứ.
Nam Cung Tứ nói xong.
Khương Hi nói: "...... Được. Ta đã biết."
"Ô ô ô......"
"Rầm" một tiếng, một âm thanh ầm ĩ vang lên, Não Bạch Kim bị Nam Cung Trường Anh một tay đánh văng ra, nó ngã xuống tạo ra âm thanh còn lớn hơn chủ nhân, thân hình to lớn với bộ lông trắng muốt bị quăng ngã trên đống lá cây, làm sụp hẳn một mảng cành lá to. Ngay sau đó, nó không duy trì được linh lực nữa, "phốc" một tiếng mà biến thành một luồng khói trắng, sương khói còn chưa tan hết, bên trong liền hiện ra một con chó nhỏ màu trắng lông xù, còn không to bằng bàn tay người, đang điên cuồng dốc sức mà cắn chặt vạt áo Nam Cung Trường Anh.
Đó là nguyên hình khi bé của Não Bạch Kim.
Nam Cung Tứ quay đầu, thấp giọng khụ nói: "Đi, đi mau."
"Ngao ngao ô ô ô!!" Não Bạch Kim không chịu đi.
Nhưng sức lực nhỏ bé này của nó cắn trên người Nam Cung Trường Anh, liền tựa như trâu đất xuống biển, một đi không trở lại,