Edit: Cải trắng nấu lẩu
Giao sơn to như vậy khôi phục yên bình, huyết đằng biến mất, thi thể bị Trân Lung kì lục điều khiển đều chìm sâu vào lòng đất. Cuối cùng Nam Cung Trường Anh đối giao long chi linh chính là tử lệnh. Cho dù đời sau của hắn cũng không thể sửa đổi nữa.
Trăng thanh gió mát, soi rọi mặt đất hỗn loạn.
Mặc Vân Cung trong tay Nam Cung Tứ đã bắn ra một tiễn, bời vì mất đi linh lực của Nam Cung Trường Anh mà dần dần trở nên ảm đạm không có ánh sáng, cuối cùng phong trầm. Hắn lấy máu tế đất, suýt nữa kết giới đã mở ra trong nháy mắt. Diệp Vong Tích liền chạy vội qua, quỳ gối bên cạnh hắn: "Ngươi không nên cử động, chớ nên làm loạn." Tiếng nói của nàng run rẩy: "Ta giúp ngươi chữa thương..."
"Coi như xong, vốn đang có thể sống binh loạn khiêu, bị ngươi trì hoãn một chút. Đại khái ta sẽ đi gặp đại chưởng môn." Nam Cung Tứ nhẹ nhàng ho khan, đẩy Diệp Vong Tích ra, con ngươi đen nhìn Khương Hi: "Khương chưởng môn, vẫn là làm phiền ngươi...."
Khương Hi vuốt cằm, nói: "Để ta."
Hắn là dược tông đứng đầu, hắn nguyện ý ra tay cứu giúp, đương nhiên người khác không thể so kịp.
Ngón tay ngọc bạch của Khương Hi khoát lên cổ tay của Nam Cung Tứ, vừa mới đụng tới con ngươi của hắn liền hơi hơi thu nhỏ. Rồi sau đó một tiếng cũng không phát ra, cùng Nam Cung Tứ đối diện.
Hắn rõ ràng có thể cảm giác được linh hạch của Nam Cung Tứ đã muốn dập nát. Từ nay về sau, cùng với người bình thường sẽ không có cái gì khác nhau, không bao giờ..... có thể thi triển pháp thuật nữa, vận dụng linh lực nữa.
Chuyện này chính bản thân Nam Cung Tứ không rõ ràng lắm nhưng Diệp Vong Tích ở ngay bên cạnh, vì thế hắn nhìn Khương Hi, nhẹ nhàng lắc đầu.
"Thế nào? Khương chưởng môn, A Tứ hắn thế nào?"
"......"
Khương Hi trầm mặt thu tay lại, rồi sau đó lấy trong túi Càn Khôn ra một bình sứ Thiển Giáng, giao vào tay Diệp Vong Tích: "Không có nhiều trở ngại. Không bị thương ở chỗ quan trọng, cô nương có thể yên tâm. Ngươi nhận thuốc bột này, mỗi ngày thoa lên chỗ đau, nhiều nhất mười ngày sẽ liền khỏi hắn."
Khương Hi nói xong đem linh lực ngưng tụ tại ngón tay, liên tiếp điểm lên mấy chỗ huyệt vị trên người Nam Cung Tứ, cuối cùng lòng bàn tay bao trùm vu kiếm sang chỗ, huyết chỉ chốc lát sau liền ngừng. Làm xong hết thảy, Khương Hi đứng dậy nói với mọi người: "Nơi này không nên ở lâu, e rằng phát sinh biến cố, lên núi đi."
Hắn xoay người rời đi, phía sau đối thoại của Nam Cung Tứ cùng Diệp Vong Tích lại như trước bay vào tai hắn.
Hắn nghe được Nam Cung Tứ nói khẽ với Diệp Vong Tích: "Đã nói không có việc gì, qua vài ngày thì ổn thôi, ngươi còn khóc cái gì? Ai, như thế nào liền trở nên vô dụng như vậy. Được rồi, được rồi, không phải chỉ là một ít vết thương nhỏ sao...."
Khương Hi nhắm mắt lại.
Hắn nghĩ đến vừa rồi ở trong kết giới, Nam Cung Tứ nghĩ đến chính mình mệnh huyền một đường, đối chính mình nói vài câu thần ngữ. Hắn thở dài, đem người bước đi trên thềm bạch ngọc thật dài đến từ đường thiên cung.
Từ chân núi đến đỉnh núi còn trải qua bao đạo trạm kiểm soát, đều cần máu tươi của Nam Cung gia tộc vẽ loạn mới có thể thông qua. Chẳng qua Nam Cung Tứ giờ phút này không cần lại cắt ngón tay lấy máu. Hắn một thân thương tích, tùy tiện điểm một chút đều có thể xua tan kết giới mê chướng.
Một đường đi về phía trước, chưa từng quay lại.
Nam Cung Tứ đem máu tươi lau chùi ở bạch ngọc điêu long trên cây long nhãn, cuối cùng một đạo cánh cửa phong thạch nặng nề chầm chậm mà trang trọng chìm vào đất, thiên cung giao sơn Sơn Điên liền hiện rõ ràng trước mặt mọi người.
Đó là một tòa thần cung lượn lờ tiên khí, ngoài cửa cung có một mảnh rừng rậm rạp. Bọn họ giờ phút này đứng ở ngoài rừng, hoa đằng ở phía xa rực rỡ, nước chảy róc rác. Nhìn về phía trước có thể nhìn thấy bậc thềm của tòa thông thiên phía xa xa, cỡ chừng chín ngàn chín trăm chín mươi bậc. Bậc thang cao như vậy thế nên từ đường cung điện thoáng như nằm trong đám mây, chỉ có thể thấy hư ảnh mờ mịt, dưới ánh trăng chiếu sáng óng ánh hào quang như cung Quảng Hàn, giống như điện Lăng Tiêu, không biết bầu trời nhân gian.
Gần như mọi người liếc mắt một cái nhìn thấy chỗ ngồi từ đường này đều bị nó bao la hùng vĩ cùng với điêu luyện sắc sảo làm cho rung động, rồi sau đó là phẫn nộ, ghen tị, tham lam, thèm muốn... Các loại cảm thụ khác nhau nảy lên trong lòng.
Trong đó kẻ duy nhất không nói gì chính là Mã trang chủ.
Hắn vỗ cái trán, kêu một tiếng: "Mẹ của ta ơi, bậc thang dài như vậy, trên núi lại không thể ngự kiếm, dùng chân thì phải đi đến khi nào? Đây là cả một ngọn núi!"
Hoàng Khiếu Nguyệt lại cười nói: "Lão phu không có ác ý, chính là chỉ đùa một chút nhưng mà xem ra tiên trưởng Nam Cung Trường Anhquar nhiên không cần phi thăng, hắn liền có thể làm ra một cái thiên cung như vậy. Ở nhân gian với ở trên trời có cái gì khác nhau đâu?"
Chợt nghe có người lạnh lùng nói: "Nho Phong Môn hiến tế thiên cung, thủy kiến vu đời thứ ba chưởng môn Nam Cung Dự, trải qua hai đời. Làm xong vu thứ năm chưởng môn Nam Cung Hiền. Thiên cung chỗ này, cùng Nam Cung Trường Anh không liên quan đến nhau."
Hoàng Khiếu Nguyệt: "......."
Hắn quay đầu lại, nhìn thấy là khuôn mặt cực kì lạnh lùng của Sở Vãn Ninh. Mặc Nhiên vừa thấy khuôn mặt này liền biết Sở Vãn Ninh đã muốn nhẫn đến cực điểm. Chỉ cần thêm một chút chỉ sợ có thể đem chuyện năm xưa ở trấn Thái Điệp dùng Thiên Vấn đánh người tái diễn một lần nữa.
Sở Vãn Ninh lạnh như băng nói: "Như Hoàng tiên trưởng giống nhau, ta cũng không có ác ý gì chỉ xin khuyên một câu, sách còn chưa đọc thông suốt, hiểu rõ, tốt nhất trước học được thận trọng từ lời nói đến việc làm." Hoàng Khiếu Nguyệt xưa này muốn thể diện. Nay làm trò cười cho các vị vãn bối, bị Sở Vãn Ninh không nể mặt như vậy làm mất mặt. Nhất thời cực kì lúng túng, môi ngập ngừng định nói lời phản kích, chợt nghe Khương Hi nói: "Hoàng Khiếu Nguyệt, danh dự của Nam Cung tiên trưởng há lại để cho ngươi lấy làm vui đùa?"
Khương Hi lên tiếng, địa vị cùng lập trường tất nhiên không cần nói cũng biết. Trong phút chốc Hoàng Khiếu Nguyệt mặt như màu đất, nhưng vẫn cố gắng trấn định cười gượng hai tiếng: "Khương chưởng môn hà tất tưởng thật. Lão phu đã nói rồi, không có ác ý...."
"Ta chẳng lẽ vì ngươi nói không có ác ý liền dung túng ngươi ác ý sao?" Khương Hi lạnh lùng chuyển động con ngươi, liếc Hoàng Khiếu Nguyệt, ngay cả một ánh mắt cũng không muốn dành cho hắn: "Ta chẳng lẽ vì ngươi già cả liền chịu đựng ngươi ngu muội không hiểu biết sao?"
"........." Sở tông sư nói đến cùng chỉ là tông sư, có thể nói đến cũng chỉ là bộn sự, không có thực quyền. Nhưng Khương Hi không giống như vậy. Hiện giờ hắn ho khan một tiếng cả Tu Chân Giới đều run rẩy, đổ mồ hôi lạnh nhất thời không không dám nhiều lời nữa.
Khương Hi phất ống tay áo một cái, lạnh lùng đi vào rừng cây, hướng tới phía cuối rừng mà bước đi. Còn lại các chưởng môn hoặc là hèn mọn hoặc là đồng tình nhìn Hoàng Khiếu Nguyệt, đương nhiên cũng có ngươi không thèm nhìn đến hắn, đuổi theo. Phương trượng của Vô Bi Tự còn niệm câu: "A Di Đà Phật." Nếu không phải tình huống bức bách, ước chừng Mặc Nhiên có thể cười ra tiếng.
Bọn họ đi trong rừng nhưng chưa được mấy bước. Nam Cung Tứ liền "Hả?" một tiếng.
Khương Hi hỏi: "Làm sao vậy?"
"Cây quýt....." Nam Cung Tứ nhìn chung quanh, nơi nơi đều là cây quýt, một cây quýt hoa trắng nõn "Tại sao lại là cây quýt? Nơi này vốn dĩ là trồng Long Nữ linh mộc."
"Xem bên kia." Lời còn chưa dứt chợt có tiểu tu mắt sắt chỉ vào con suối xa xa thấp giọng nói: "Đằng kia có người."
Mọi người nhìn theo hắn chỉ, quả nhiên thấy sơn tuyền bên cạnh leng keng, thùng thùng. Một tàng gốc cây quýt nhánh xum xuê, một người nam nhân ngồi đưa lưng về phía bọn họ, vùi đầu đang buôn bán cái gì.
Tiết Chính Ung nhíu mày nói: "Là người hay quỷ?"
Mặc Nhiên nói: "Ta đi nhìn xem."
Khinh công của hắn vô cùng tốt, xẹt qua trong giây lát, không tiếng động liền ẩn nấp gần khu rừng đó, rồi sau đó cẩn thận núp lại, nấp ngay bên cạnh.
Hắn giật mình.
Bởi vì hắn thấy rõ người nam nhân trước mặt.
Đó là phụ thân của Nam Cung Tứ, mạt đại chưởng môn Nho Phong Mông – Nam Cung Liễu.
Sao lại thế này? Nam Cung Liễu không phải bị uy hạ lăng trì quả rồi sao? Vốn dĩ hắn đã trải qua ba trăm sáu mươi lăm ngày khổ hình mà chết, hắn sao có thể giờ phút này da thịt đầy đủ, lão thần khắp nơi, thậm chí là tâm tình tốt lắm, đang ngồi ở con suối bên cạnh.... rửa một sọt quýt.
Con suối xanh xao động một vòng lại một vòng ba quang, ánh trăng sáng màu bạc chiếu xuống mài nhỏ trong nước suối. Chiếu lên khuôn mặt của Nam Cung Liễu, hắn mang một vẻ mặt như nằm mơ, khẽ ngâm nga một đoạn nhạc, đem quýt rửa qua một lượt, sau đó đem bỏ vào sọt.
"Nhược quán niên hoa tối thị hảo, khinh đề khoái mã, khán tẫn thiên nhai hoa."
Nam Cung Liễu nhẹ nhàng mà ngâm nga, ống tay áo cuốn lên, hai đoạn cánh tay đều ngâm trong nước. Cánh tay hoàn hảo không có bị thương, cũng không có loang lỗ vết sẹo bị cắn nuốt do lăng trì quả.
Ấn đường Mặc Nhiên nhăn thành ba gạch, hắn có thể tinh tường cảm giác được trên người Nam Cung Liễu có điểm không thích hợp. Người này hiển nhiên đã biến thành cờ Trân Lung, hơn nữa xác chết trong mồ không giống nhau. Nam Cung Liễu hiển nhiên giữa lại rất lớn ý thức về thân phận của mình, nhìn hành động cử