Edit: Chu
(Vui lòng không mắng chửi nhân vật quá nặng lời.)
Sở Vãn Ninh nghe tới đây, đã rất giận, hận không thể lập tức thu dây liễu đánh hai vợ chồng Trần thị tàn nhẫn. Nhưng y không thể mở mắt mắng người, một khi mở mắt, ảo cảnh lập tức biến mất, kết giới chỉ có thể đưa quỷ hồn vào một lần, nếu gián đoạn, La Tiêm Tiêm tiếp theo nói gì, y cũng không nghe được.
Bởi vậy y chỉ có nhịn lửa giận ngút trời, tiếp tục nghe La Tiêm Tiêm kể.
Sau khi chết, linh hồn nàng vào địa phủ, ngu ngốc, chẳng biết gì.
Ấn tượng duy nhất, là một nữ nhân khoác lụa mỏng, mặt rất giống Quỷ Tư Nghi trong miếu thờ, Quỷ Tư Nghi kia đến trước mặt nàng, ôn tồn nhẹ giọng hỏi nàng: "Ngươi và Trần Bá Hoàn, sống không thể cùng giường, nhưng chết, có nguyện cùng huyệt?"
Nàng hốt hoảng đồng ý: "Ta đồng ý... Ta đồng ý!"
"Vậy để hắn tới đây cùng ngươi, được không?"
La Tiêm Tiêm cơ hồ bật thốt ra, muốn nói được, chợt nhớ ra cái gì, sửng sốt: "Ta chết rồi sao?"
"Đúng. Ngô là Quỷ Tư Nghi ở địa ngục, chờ ban lương duyên cho ngươi, lại chờ ngươi đồng ý."
La Tiêm Tiêm ngơ ngẩn: "Chàng tới đây với ta, chàng... cũng sẽ chết ư?"
"Đúng. Nhưng trời như có tình, sống chết là chuyện nhỏ, chỉ nhắm mắt lại mà thôi, khác nhau gì đâu?"
Sở Vãn Ninh nghe đến đây, trong lòng nói, quả nhiên Quỷ Tư Nghi này đồng ý thực hiện nguyện vọng để lấy mạng người khác, tiên này, là tà tiên.
La Tiêm Tiêm tuy chết oan ức, lúc này chưa hoá thành lệ quỷ, bởi vậy liên tục lắc đầu: "Không, không thể giết chàng, không phải chàng sai."
Quỷ Tư Nghi xót xa cười nói: "Ngươi nhân hậu như vậy, đổi lấy báo đáp ra sao?" Ả cũng không ép buộc La Tiêm Tiêm, làm tiên, đồng ý với tâm nguyện ác độc của người khác cũng được, nhưng không thể ép buộc, thân ảnh ả dần mờ đi, giọng cũng mơ hồ.
"Bảy ngày hồi hồn, ngươi sẽ quay về dương gian, tự xem tình cảnh nhà Trần gia, lúc ấy ngô sẽ lại hỏi ngươi, xem ngươi, có không hối hận hay không."
Bảy ngày sau, đến ngày hoàn hồn.
Hồn phách La Tiêm Tiêm quay lại, về dương gian.
Nàng đi dọc theo đường xưa, sốt ruột lo lắng đến nhà Trần trạch, nhìn trượng phu của mình lần cuối.
Ai ngờ trong nhà Trần trạch kết hoa giăng đèn, ngoài sân đèn đuốc sáng rỡ. Trang phục sính lễ bày đầy phòng khách, trước đại đường dán chỉ "Hỉ" rất lớn, Trần phu nhân nét mặt rạng rỡ, chẳng có nửa điểm giống có bệnh, cười khanh khách chỉ huy gia nhân, sai họ thêu sính lễ, phủ thêm hồng bạch.
Là ai... Muốn làm hỉ sự?
Là ai... Muốn đưa sính lễ?
Là ai... Tam môi lục sính*, phong quang vô hạn.
(Tam môi lục sính: theo lễ nghĩ Trung Quốc, khi kết hôn cần 3 lễ giới thiệu, 6 lễ sính.)
Là ai...
Nàng xuyên qua đám người bận rộn, nghe tiếng thì thầm nói cười ở dương gian.
"Chúc mừng Trần phu nhân, lệnh lang và Diêu thiên kim nhà huyện lệnh đính hôn rồi. Khi nào thì mời rượu?"
"Trần phu nhân đúng là có phúc khí tốt."
"Diêu thiên kim quả là phúc tinh* của Trần gia, vừa mới đính hôn, Trần phu nhân ngài đã chuẩn bị thật nhiều sính lễ."
(Phúc tinh: Ngôi sao ban phước lành.)
"Lệnh lang và Diêu thiên kim kim ngọc lương duyên, duyên trời tác hợp, thật làm người ta hâm mộ, ha ha ha ha."
Lệnh lang... Lệnh lang...
Là ai cơ?
Là ai muốn thành thân với Diêu thiên kim?
Nàng càng thêm điên cuồng xuyên qua tiền viện quen thuộc, tìm kiếm bóng hình nàng quen thuộc trong nhóm nói cười ồn ào.
Sau đó, nàng tìm thấy rồi.
Ở phía sau chậu mẫu đơn, Trần Bá Hoàn khoanh tay đứng, khuôn mặt tiều tuỵ, hai má hõm vào. Nhưng lại là một thân hồng y, tuy không phải cát phục, nhưng mà theo phong tục ở trấn Thải Điệp, con rể chuẩn bị đi cầu hôn, sẽ mặc hồng trang thêu hoa đỏ.
Chàng... Muốn đi cầu hôn...?
Lễ hỏi ở mãn đường kia, vàng bạc châu báu, đều là chàng... Đều là Trần Bá Hoàn, chồng của nàng, vì thiên kim tiểu thư Diêu gia, chuẩn bị sính lễ sao?
Nàng bỗng nhớ khi bọn họ thành thân.
Cái gì cũng thiếu, trừ hai người, một lòng, cái gì cũng không có.
Không có tư nghi, không có lễ xướng, không có lễ hỏi. Trần gia khi ấy chưa giàu, thậm chí không có một bộ trang sức, hắn đi trong viện, dưới gốc quýt hai người cùng nhau trồng, hái một đoá hoa trắng xinh đẹp, thật cẩn thận cài lên bên tóc nàng.
Nàng hỏi hắn: "Có đẹp không?"
Hắn nói nhìn rất đẹp, trầm mặc một lát, hơi khổ sở vuốt tóc nàng, nói với nàng: "Nàng phải chịu ấm ức rồi."
La Tiêm Tiêm mỉm cười, nói không sao cả.
Trần Bá Hoàn nói với nàng, ba năm sau khi hắn cưới nàng, nhất định sẽ tổ chức một tiệc cưới vô cùng náo nhiệt, muốn mời họ hàng khắp mười dặm, dùng kiệu tám người rước nàng, phải cho nàng đeo vàng đeo bạc, sính lễ đầy một phòng khách.
Lời thề năm đó vẫn còn bên tai, giờ hoa đẹp trăng tròn, khách quý đầy nhà.
Hắn muốn cưới, lại là người khác.
Giận ngập trời cùng bi ai mãnh liệt kéo đến, La Tiêm Tiêm kêu gào tê tâm liệt phế trong phòng, xé rách lụa đỏ gấm vóc.
Nhưng nàng là quỷ hồn, nàng không chạm vào gì được.
Trần Bá Hoàn mơ hồ cảm thấy cái gì, quay đầu, ngơ ngác nhìn lụa đỏ không gió mà động, ánh mắt mờ mịt trống rỗng.
Tiểu muội đã tới, nàng búi tóc lên, trên trâm cài một đoá bạch ngọc thoa, không biết là trộm để tang vì ai.
Nàng nói: "Đại ca. Huynh xuống bếp ăn gì đi, huynh mấy ngày không ăn rồi. Lát nữa còn phải lên đường, đến nhà huyện lệnh cầu hôn. Huynh như vậy, thân thể chịu không nổi đâu."
Trần Bá Hoàn bỗng không đầu không đuôi hỏi: "Tiểu muội. Muội nghe thấy có người khóc không?"
"... Cái gì? Không có, đại ca, muội thấy huynh..." Nàng cắn chặt răng, không nói tiếp. Trần Bá Hoàn vẫn cứ nhìn chằm chằm màn lụa phiêu động.
"Mẫu thân giờ sao rồi, vui không? Khỏi bệnh chưa?"
"... Đại ca."
"... Mẹ hết bệnh rồi, khoẻ rồi." Trần Bá Hoàn ngơ ngác đứng một lát, lẩm bẩm tự nói, "Ta đã không còn Tiêm Tiêm, không thể mất cả mẫu thân."
"Đại ca, đi ăn cơm đi..."
La Tiêm Tiêm khóc, kêu to, ôm đầu kêu thảm.
Đừng mà... Chàng đừng đi... Chàng đừng đi...
Trần Bá Hoàn nói: "... Được."
Thân ảnh mệt mỏi, biến mất ở ngã rẽ.
La Tiêm Tiêm ngơ ngác đứng tại chỗ, nước mắt trong veo rơi từng giọt lớn lăn xuống. Đột nhiên nghe thấy tiếng mấy huynh đệ Trần gia đã hại chết nàng, nhị ca và em út nhỏ giọng nói.
"Nương giờ vui rồi, ầy, cuối cùng cũng vứt được tảng đá đi."
"Còn không phải à? Giả bệnh hơn nữa năm, vứt được Tang Môn tinh kia đi rồi. Bà ấy có thể