Edit: Tiêu
Beta: Shira + Chu
Sở Vãn Ninh là người thứ nhất ra khỏi đường, không nhỏ hẹp như dũng đạo, ý đứng ở chỗ bậc thềm lối ra, chiếu lên mắt là đài cao trống trải, đưa mắt nhìn khó thấy điểm cuối, giống như một cửu tiêu chìm nổi ở một phương trời ở trên vùng đất.
Lúc này ánh trăng lên cao, đài cao côi cút khắp nơi, không có một ngọn cỏ, đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy từng cơn gió rét, rặng mây mông lung, mà ở giữa nơi cao nhất, có một người ngồi.
Từ Sương Lâm.
Mọi người lục tục tới theo sau, đều nhìn Từ Sương Lâm bỗng giậc mình kinh ngạc, Tiết Chính Ung càng cả kinh nói: "Sao lại........ Đây là........ Đây là có chuyện gì?"
Có người khác hít ngược một hơi khí lạnh, nói nhỏ: "Trời ạ, sao lại như vậy?"
"Hắn rốt cuộc sống hay chết?"
Mặc Nhiên đi tới, đi đến càng gần, trước mắt là một màn khiến người ta dựng đứng lông tóc, xương trắng lộ ra—— Từ Sương Lâm ngồi xếp bằng trên mặt đất, mắt nhắm lại. Nửa bên thân thể của hắn đã thối rửa, căn băn nhìn không ra hình người, trên người không ngừng trào ra nào là máu với mủ nào là nước đen, tanh tưởi bức người. Mà chung quanh hắn, cắm mỗi loại hung khí thần võ cực nặng.
Đầu ngón tay Mặc Nhiên không ngừng co lại—— hắn thấy Bất Quy.
Bất Quy cắm sâu trong đất, trên mặt đất phát ra ánh sáng nhàn nhạt, cuối cùng tụ lại cùng bốn món vũ khí khác thành dòng, dũng mãnh vào trong tim của Từ Sương Lâm, khiến gương mặt Từ Sương Lâm gầy trơ xương bất ổn, minh ám lập lòe.
Mà phía sau Từ Sương Lâm, có một đoàn mây đen như mực vặn vẹo xoay quanh, tựa hồ giống như sắp tụ thành kết giới.
Những người khác lục tục theo tới đây.
Hoàng Khiếu Nguyệt không thể tin tưởng mà lẩm bẩm nói: "Cái này là........ cái này là võ hồn chi thuật?"
Tiết Mông không biết võ hồn chi thuật là cái gì, vừa định hỏi phụ thân, quay đầu một cái lại thấy sắc mặc trắng bệch của Tiết Chính Ung. Hiển nhiên, ông căn bản không biết có người dùng thuật pháp này.
"Này rốt cuộc là cái gì?"
Không biết võ hồn chi thuật không chỉ có mình Tiết Mông, lại có tiểu bối khác nhẹ giọng hỏi.
Sở Vãn Ninh nhìn mặt Từ Sương Lâm, nói: "Võ hồn chi thuật, chính là đem chính hồn phách của chính mình hiến cho thần võ dính đầy máu tươi, cùng võ thần định ra khế ước, sau khi chết linh hồn của chính mình bị vũ khí thần võ xé nát cắn nuốt, trở thành thế phẩm rèn luyện cho thần võ."
"Tế sống vũ khí?" Tiết Mông ngạc nhiên, "Vì sao muốn làm như vậy?"
"Bởi vì hắn không đủ linh lực." Sở Vãn Ninh nói, "Đây là phương pháp có thể tăng thực lực của chính mình nhanh chóng trên diện rộng. Hắn đem hồn phách hiến cho thần võ, mà thần võ, đem lực lượng của chính mình cho hắn."
Nhưng khi nói chuyện, bỗng nhiên nghe được tiếng thở dài sâu kín.
Tất cả mọi người cơ hồ không nhịn được mà lui về sau một bước, Tiết Mông rút Long Thành ra khỏi vỏ, gắt gao nhìn mặt Từ Sương Lâm.
Từ Sương Lâm thong thả mà mở mắt, dưới ánh trăng, hắn nâng mặt lên, một nửa còn là bình thường, nửa còn lại đã thối nát kỳ quặc.
"Sở tông sư............. Chư quân các ngươi là vẫn tìm tới à."
Một bàn tay hắn chống đỡ trên đất, lung lay mà đứng dậy, ánh mắt hắn đảo qua từng gương mặt hoặc là cảnh giác, hoặc là ghê tởm, hoặc là sợ hãi mặt hắn.
Hắn không thèm để ý, con mắt còn bình thường chuyển động, bên trong còn thậm chí lộ ra một loại ác ý trêu cợt cùng tà khí. Nhưng hắn quét một vòng, không có phát hiện người kia ở đây, cái loại cười ngâm ngâm ác ý trên mặt, liền như đông cứng biến mất.
Từ Sương Lâm lệ nhiên quát khẽ: "Diệp Vong Tích đâu?"
Tiết Mông cả giận nói: "Ngươi cũng xứng nói tên nàng?"
"Các ngươi làm gì nó rồi?!"
Tiết Mông càng giận: "Ngươi quản được à? Loại người như ngươi vô tâm vô phế, vô huyết vô tình thân, ngươi còn cái bộ mặt gì mà đi nhớ mong Diệp Vong Tích?"
"Nhớ mong?" Cái từ tựa hồ kích thích Từ Sương Lâm, đầu tiên là hắn sửng sốt, rồi sau đó nheo đôi mắt lại, tựa hồ chậm rãi bính tĩnh xuống: "Không, sao ta lại nhớ mong? Thật là buồn cười......."
Khương Hi lành lạnh nói: "Cùng hắn vô nghĩa nhiều làm gì? Giết hắn!"
Nói, tay phải nâng lên, bội kiếm Tuyết Hoàng hiện ở lòng bàn tay, liền hướng Từ Sương Lâm mà chém xuống, một hắc ảo nhanh như chớp, thế nhưng lại chặn đòn đánh của hắn.
Đỉnh mày Khương Hi nhấc lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mặc tông sư vì sao lại ngăn cản ta?"
"Ta có lời muốn hỏi hắn!" Mặc Nhiên vừa xoay người vừa nói, trong mắt ánh sáng phức tạp chớp động, hắn mím môi, tựa hồ như muốn nói thêm mấy câu, nhưng cuối cùng nói ra, chỉ có năm chữ: "Đồng lõa của ngươi đâu?"
Từ Sương Lâm chậm rì rì——– hắn thế mà đã như vậy, còn có thể chậm rì rì——- cọ cọ ngón chân của chính mình.
Vì thế Mặc Nhiên chú ý tới hắn không mang giày.
"Đều nói là đồng lõa của ta." Từ Sương Lâm lộ ra răng trắng dày đặc, nở nụ cười, nửa bên mặt tươi cười nhìn qua lại vẫn là thực sáng sủa, mang theo một tia trào phúng, "Như vậy các ngươi hẳn là biết ta tuyệt đối sẽ không nói. Từ chỗ ta, chút nghĩa khí giang hồ này vẫn hiểu, chư vị anh hùng hào kiệt, quân tử hảo hán, các ngươi đứng tốn nhiều tâm tư vào chuyện này."
Hắn cố ý nhìn Gặp Quỷ trong tay Mặc Nhiên, liếc mắt một cái, lại nói: "Các phương pháp thẩm vấn khác cũng không cần dùng, cùng lắm thì giơ tay chém xuống, cắt lưỡi củamình——- Ta luôn có cách không nói thật."
Tiết Mông có vẻ rất kinh ngạc: "Ngươi, người như ngươi, thế không biết xấu hổ mà nói gì mà nghĩa khí giang hồ......"
"Kỳ quái, vì sao mà ta không thể nói nghĩa khí giang hồ?" Từ Sương Lâm nói, "Bằng hữu giúp đỡ, huynh hữu đệ cung, sư từ đồ hiếu, thiện giả an hưởng thanh minh, ác giả được đến khiển trách, thế đạo vốn chính là dáng vẻ này. Ngươi cho rằng đạo lý này, cũng chỉ những người các ngươi có thể hiểu phải không."
Tiết Mông bị da mặt dày như tường thành của hắn làm nghẹn họng nhìn trân trối, chỉ vào hắn nói: "Huynh hữu đệ cung? Sư từ đồ hiếu?........ Ngươi?"
Từ Sương Lâm thong thả ung dung nói: "Đúng vậy, làm sao?"
"Ngươi còn có mặt mũi hả? Cùng huynh đệ tay chân tương tàn cũng là ngươi, xúi giục Nam Cung Liễu ăn luôn linh hạch La Phong Hoa cũng là ngươi, tất cả mọi chuyện xấu ngươi làm hết, ngươi thế mà........ Ngươi thế mà còn có thể hợp lý hợp tình mà nói——- đây là bộ dáng thế đạo nên có?"
Đối mặt với sự chất vấn liên tiếp của Tiết Mông, Từ Sương Lâm nhếch miệng cười cười, cũng không nổi giận, mà là bỗng nhiên nói một câu: "Tiểu huynh đệ năm nay bao nhiêu tuổi rồi "
"Ngươi hỏi cái này làm gì?"
"Ngươi không nói cho ta cũng thế." Từ Sương Lâm đánh giá cậu từ trên xuống dưới một lượt, nói: "Ta thấy ngươi cũng trên dưới hai mươi tuổi. Người hai mươi tuổi ấy à, luôn là một loại nhiệt huyết, mãn nhãn hồn nhiên, kiêu căng ngạo mạn mà đứng giữa trời đất, cảm thấy trên đời không có gì là mình không làm được."
Hắn dừng một chút, xán lạn cười nói: "Thật là độ tuổi không thể tốt hơn."
Trên mặt đất, võ quang thần huy, cuồn cuộn không ngừng mà chảy xuống, tiếp linh lực cường hãn cho hắn, hắn dùng loại linh lực duy trì thao túng của mình đối với hàng vạn Trân Lung quân cờ, đối kháng những nhóm cờ chết phản phệ, nhưng tuy là như vậy, da thịt trên người hắn vẫn là lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được từng chút từng chút thối rữa.
Từ Sương Lâm không để bụng, hắn tựa hồ không thấy mình đang bị sát khí cắn nuốt cơ thể, hắn dạo bước qua lại quanh kết giới sau mình kia: "Hai mươi tuổi........ Ngươi biết lúc ta tầm tuổi ngươi, đang làm cái gì không?"
"Ngươi còn có thể làm cái gì?" Tiết Mông lòng đầy căm phẫn nói: " Ngươi phá hoại ai chẳng biết? Ngươi cướp nhẫn chưởng môn, thay thế ca ca ngươi- làm chưởng môn Nho Phong Môn, trong vòng hai tháng ngắn ngủi, ngay cả hai vị tôn chủ Thượng Tu Giới mà ngươi cũng giết, sau đó có người tìm ngươi muốn nói lý, ngươi móc hết mắt họ ra———- ngươi là tên biến thái đáng chết, bất nghĩa, bất nhân, bế nút bịt tai nghe, ngươi chiếm hết! Nếu ta và ngươi giống nhau, lúc hai mươi tuổi đã làm ra chuyện này, ta đây thà chết bất đắc kỳ tử ở tuổi hai mươi."
Tiết Chính Ung thấy cậu kích động, sợ cậu chọc Từ Sương Lâm chú ý, ăn không hết gói đem đi, thấp giọng nói: "Mông Nhi, con nói ít vài câu đi."
"Đừng nha." Không nghĩ tới nhưng từ Từ Sương Lâm sẽ nghe được, hắn cười hì hì vẫy vẫy tay, "Nói tiếp đi, vì sao nói ít lại?"
Tiết Mông thấy hắn còn cười đương nhiên như vậy, biểu tình trên mặt cứ như con chim ngông nghênh đậu trên cây hót, tràn đầy nghiền ngẫm, đầy nhiệt huyết, thẹn quá hóa giận nói: "Ngươi, ngươi thật sự không biết xấu hổ! Không có thuốc nào cứu được!"
"Có cái gì mà chẳng biết xấu hổ, ngươi nói những cái đó, vốn cũng không là gì cả." Từ Sương Lâm nói, "Ngươi nói ta cướp nhẫn chưởng môn—— từ xưa có địa vị cao, thì có khả năng thôi. Ca ca kia của ta chính là phế vật, chẳng làm nổi gì, nhờ miệng lưỡi trơn chu, thế mà cũng có thể hô mưa gọi gió, người ta chưa từng đánh giá gã thật sự, đều cho rằng hắn là nhân vật số một số hai, gọi bọn ta là song công tử Nho Phong Môn—— linh lực thuật pháp gần ngang nhau———— các ngươi không cảm thấy thực nực cười à?"
"Ta, với gã?" Từ Sương Lâm vỗ cái trán cười nhạo, "Đừng đùa chứ, từ nhỏ ta có thể dùng một bàn tay địch địch lại gã dùng bốn chân, bảo ta ngang hắn ư? Khi ta suốt ngày khổ tu, gã chỉ biết nằm trong lòng mẹ già làm nũng bóc quýt ăn! Ta đông luyện tam cửu hạ luyện tam phục, mùa xuân gã không phải đọc sách cả ngày, ngày hè chói chang thì nằm sưởi! Sau ta cầu danh xưng thật ở linh sơn đại hội, gã lại ở sau lưng âm thầm ăn bát vàng! Sau đó thì sao? Các ngươi khổ luyện lại mang cái danh ăn cắp chiêu thức, lại cho gã———- danh tuấn kiệt đệ nhất thiên hạ, có công bằng không?"
Tiết Mông do dự một chút, nhưng vẫn kiên trì nói: "Vậy ngươi cũng không đến mức làm tới bước này chứ....."
"Vô nghĩa! Đứng nói chuyện eo không đau, miệng thì chỉ trích người ta quá dễ dàng, đến lượt mình, liền khiến tất cả há miệng, loại chuyện này ở linh sơn đại hội, nếu là ngươi ngươi có thể nhẫn nhịn à?!"
Tiết Mông bất thình lình bị hắn hỏi vặn lại, lại ngây người.
Nếu là cậu, cậu có thể nhịn không?
"Hội trường thường có mấy trăm người, từng người đều chỉ vào ngươi, nói ngươi không biết xấu hổ, tất cả vỗ tay là cho gã, để lại cho ngươi tội oan cả đời rửa không sạch, ngươi phải tu khổ luyện, lại tan binh trước mặt gã——- đây là công bằng?"
"Ta........."
Thấy Tiết Mông ngẩn ngơ không nói ra lời, Từ Sương Lâm cười lạnh: "Lại nói, chuyện hai chưởng môn kia. Hai người bọn họ, một người cả ngày gõ mõ, nam mô A di đà Phật dễ nghe hơn bất cứ ai, một kẻ khác dựa danh đệ đệ, thanh danh công tử cương trực công chính thiên hạ đều biết, nhưng bọn họ lại vì tư lợi bản thân, mặt vô biểu tình đẩy ta xuống vực sâu vạn trượng. Thử hỏi chư quân, dựa vào đâu bắt ta tha cho cái mạng chó ấy?"
Hai chưởng môn môn phái trước vừa nghe hắn nói, biểu tình trên mặt một tím tái, muốn cãi lại, nhưng không có cách gì nói lại, cuối cùng là Vô Bi Tự Huyền Kính đại sư than nhẹ, nhắm mắt tạo thành hình chữ thập nói: "Oan oan tương báo........ Từ khi nào......."
"Đúng vậy, luôn nói từ khi nào, hận cũng không thể hoá giải mối thù, nhưng dựa vào đâu lại là ta?" Từ Sương Lâm phẫn nộ nói từng câu từng chữ, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười như cũ, cười đến vân đạm phong khinh, thậm chí còn có chút chế giễu: "Ta cho ngươi một cái tát, sau đó nói oan oan tương báo khi nào dứt, không cho ngươi tát lại, ngươi đồng ý không, con lừa trọc?"
Có người tức giận nói: "Nam Cung Nhứ miệng ngươi sạch sẽ! Sao có thể nói tiền bối như vậy?"
"Ta mẹ nó cũng là tiến bối của ngươi đấy." Từ Sương Lâm cười nói: "Bé ngoan, miệng ngươi cũng sạch sẽ nhỉ!"
"............."
Hoàng Khiếu Nguyệt vuốt râu nói: "Nam Cung Nhứ......"
Lời còn chưa nói xong, đối phương đã cắt lời, cong nửa khoé miệng bình thường, nửa hư thối: "Lúc thương lượng, ngươi có thể gọi ta là Từ Sương Lâm không? Ta không thích cái tên Nam Cung Nhứ này."
Hoàng Khiếu Nguyệt phất tay áo: "Các hạ đòi công đạo, giết hai vị chưởng môn kia, thì không nói gì nữa, sau đó tại sao lại móc mắt rất nhiều người, còn có đạo lý gì chứ?"
Mặc Nhiên