Edit: Thiên Di
Beta:
Sở Vãn Ninh không bị thương, trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, Mặc Nhiên đã nhanh chóng phản ứng lại, chắn trước thân ảnh khoác áo choàng màu xanh lá. Chủy thủ của kẻ nọ đã đâm gần hết vào vai hắn, chỉ còn lại một hoa văn rắn bạc dư ra. Nháy mắt y phục tại vai Mặc Nhiên đã nhuộm đỏ, hắn hạ thấp mày, cắn chặt răng, trong mắt chớp động làn gió sắc nhọn.
Đó là ánh mắt tàn nhẫn khi chim ưng trực bắt thỏ.
"Hoa tông sư." Hắn bỗng dưng siết chặt tay Hoa Bích Nam đang cầm chủy thủ, nhịn đau, rút lưỡi đao ra khỏi máu thịt mình, trên trán hắn rịn mồ hôi lạnh, lại cắn răng cười nhạo nói, "Ngươi đánh lén sau lưng sư tôn ta, cho rằng ta chết rồi à?"
Gió đêm thổi qua, lay động tấm lụa xanh mỏng của Hoa Bích Nam, che đi dung mạo xấu xí của mình, Hoa Bích Nam trầm mặc một lát, nói: "Mặc tông sư nghi ngờ ta bao lâu rồi?"
"Bắt đầu từ lúc ngươi trúng độc xà, ở lại sườn núi."
Hoa Bích Nam khẽ cười: "À... Chuyện đó cũng hết cách rồi, rốt cuộc, ta vốn trông cậy vào đám đông tiến vào đại điện."
Mặc Nhiên cắn răng nói: "Lúc trước ngươi ngăn cản Từ Sương Lâm, là vì sao?"
"Nếu không thì sao, từ biến hoá trận pháp, làm hắn nhận ra trọng sinh trận mình vất vả làm là giả à? Đó không phải phiền toái lớn à?"
Sở Vãn Ninh lúc này đã hạ Thiên Vấn xuống, đánh thẳng vào giữa trận pháp, nhưng khi đáp xuống, y kinh giác nhận ra trận pháp cường hãn này, thế mà không có khả năng ngăn chặn dễ dàng. Quay đầu thấy Mặc Nhiên chắn sau mình, vai bị chủy thủ của Hoa Bích Nam đâm thương, không khỏi nóng lòng: "Mặc Nhiên——"
"Đừng lo cho ta." Mặc Nhiên nói, "Phá hủy trận pháp quan trọng hơn, ở đây có ta thủ rồi."
Sở Vãn Ninh hết cách, bí trận kia chảy xuôi một loại linh lưu hung ác mà y chưa từng thấy, ngay cả thiên liệt ở Trấn Thải Điệp cũng không theo kịp, y đem linh lực dồi dào của mình truyền vào Thiên Vấn, chỉ có thể ngăn cản trận pháp này tiếp tục hình thành, lại không có cách nào để nó vỡ nát biến mất.
Bên kia, Khương Hi giờ cũng bỗng dưng hiểu ra, nhưng nói thế nào y cũng không dám tin đệ nhất thánh thủ của môn hạ mình lại mang trên lưng ý đồ khác, sắc mặt không khỏi u ám, một lúc lâu sau mới nói: "Hoa Bích Nam, ngươi..."
Tay Hoa Bích Nam giờ đang bị Mặc Nhiên giữ chặt, hắn không quay đầu lại, nghe thấy giọng Khương Hi, cũng chỉ hơi mỉm cười: "Chưởng môn, đừng hành động thiếu suy nghĩ. Cô Nguyệt Dạ có một môn huấn—— mọi việc đều phải để tâm, ta đương nhiên cũng khắc vào lòng rồi, ta tìm cơ hội trên người khác rất nhiều lần, đều bị ta hạ một con Toản Tâm Trùng ta nuôi nhiều năm."
"!"
Mọi người sợ tới biến sắc, lặng im một lát, trong phút chốc lại ầm ầm nháo loạn.
Hàn Lân Thánh Thủ hạ trùng trên người bọn họ?
Rõ ràng không đau cũng chẳng ngứa, thậm chí chút cảm giác đều không có, thế mà trong nháy mắt họ cảm thấy toàn thân ngứa ngáy lợi hại, tựa như trong mỗi góc đều có một con Toản Tâm Trùng có thể cướp mạng người.
"Hoa Bích Nam, kẻ điên nhà ngươi!"
"Ngươi đúng là tâm tư ác độc!"
Có người khóc lóc, mò mẫm khắp người: "Ở đâu? Ở đâu cơ? Ta có trúng ư? Ta căn bản còn không tiếp xúc với hắn, trên người ta hẳn là không có chứ..."
Có người tính cách cương trực, không quen với thủ đoạn hèn hạ của Hoa Bích Nam, phẫn nộ quát lên: "Họ Hoa! Ngươi đừng có yêu ngôn hoặc chúng, ăn nói vớ vẩn ở đây! Ở đây nhiều tu sĩ như vậy, đều là anh tài của các môn phái, ngươi cho rằng sẽ sợ loại uy hiếp này của ngươi à?!"
Lời chưa dứt, Hoa Bích Nam nhẹ nhàng phẩy tay.
Thân hình nam tử mở miệng khiêu khích kia đột nhiên cứng đờ, hai mắt mở lớn, ngã quỵ tự bóp cổ mình, không ngừng lăn lộn, miệng la hét: "A——! A——!"
Máu nhanh chóng chảy ra từ mũi, từ mắt, hắn trợn trắng mắt, kịch liệt co rút run rẩy, nước tiểu và phân mất khống chế chảy đầy xuống chân, tản ra mùi tanh tưởi, hắn rất nhanh đã bất động, xụi lơ trên đất, da thịt nhanh chóng khô héo, miệng còn mở lớn dữ tợn, từ trong chui ra một con trùng hút no máu đỏ chót, trông như con nhện, nhưng hai bên có tới mười chân.
Tình huống bất ngờ kiểu này, làm nhiều người vốn còn căm phẫn trong lòng, muốn công khai lên án Hoa Bích Nam, đều biến sắc, mặt tái mét, không tiếng động mà trừng mắt nhìn tất cả.
"Trùng tuy nhỏ, nhưng nháy mắt đã có thể cướp mạng người." Hoa Bích Nam giọng điệu ôn tồn nói, "Các vị nếu không muốn dẫm vào vết xe đổ thảm án của Nho Phong Môn, tốt nhất là đứng yên, đừng gấp, cũng đừng làm loạn, ngoan ngoãn nghe ta phân phó là được rồi. Đặc biệt là người Cô Nguyệt Dạ."
Tầm mắt hắn dừng trên người Khương Hi, lại nhìn đám tu sĩ dược tông mặc trang phục bích sắc nhạt sau Khương Hi một vòng, mỉm cười nói: "Niệm tình cảm đồng môn với các ngươi, Hoa mỗ làm việc, tuyệt sẽ không làm thương các ngươi."
Mặt Khương Hi xanh mét: "Hoa Bích Nam! Ngươi sao lại có lòng muông dạ thú như thế?"
"Không dám nhận lòng muông dạ thú" Hoa Bích Nam như bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nói với Khương Hi, "Đúng rồi, chưởng môn, trên người ngươi cũngbị hạ một con Toản Tâm Trùng đấy, những tu vi những kẻ khác yếu kém, trùng lấy mạng chỉ trong nháy mắt, nhưng chưởng môn tu vi thâm hậu, ta nghĩ cũng phải mất mười ngày nửa tháng."
Khương Hi cười nhạo nói: "Cô Nguyệt Dạ này hơn mười năm chưa từng bạc đãi ngươi, ngươi tột cùng có mục đích gì!"
"Ta đương nhiên là có mục đích của ta, nhưng ta chưa chắc phải nói cho chư vị."
Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua Sở Vãn Ninh, lại nhìn thoáng qua Mặc Nhiên giằng co với mình, rồi sau đó quay mặt đi lần nữa.
"Được rồi, giờ chư vị có loạn cũng không biết trên người ai có trùng, trên người ai không có trùng, nhưng có nửa khả năng, chuyện liên quan sống chết. Ta nghĩ các ngươi nếu đủ thông minh, cũng biết rõ nên đứng bên ai."
Tĩnh mịch.
Sau đó trong đám người bỗng nhiên vang lên một giọng nói ôn nhuận lạnh lùng.
Sư Muội đứng bên Tiết Mông, nói: "Toản Tâm Trùng sợ lửa, chỉ cần trong tay chư vị nổi lửa hoặc đốt hoả phù, có thể nhìn thấy dưới da thịt có một thứ nhô lên, đó là trúng trùng chú, còn không thì người đó là an toàn."
"......" Hàn Lân Thánh Thủ bỗng dưng nheo mắt lại, "Sư Minh Tịnh, ngươi đọc trộm kinh thư của ta?"
Mặt Sư Muội tựa hồ có hơi đỏ, nhưng ửng đỏ kia cũng không rõ ràng, y là người không quen trở thành tiêu điểm chú ý, giờ bị nhiều người nhìn chăm chú vào như vậy, biểu tình có chút cứng nhắc.
"Tại hạ từng xin trong năm năm sư tôn bế quan kia, cầu học tại Cô Nguyệt Dạ, cũng không đọc kinh thư của tiền, mà là trong lúc vô ý phát hiện loại trùng này, nên...... Nên làm chút thử nghiệm......"
Hoa Bích Nam cả giận nói: "Trộm đồ của người khác, ngươi thật không biết xấu hổ!"
Tiết Mông dựng mày đen, lập tức nói đỡ cho Sư Muội: "So với kẻ hai mặt như ngươi, có mặt mũi để nói à?" Nói xong lập tức làm theo Sư Muội, thấy dưới da thịt mình cũng không khác thường, nét mặt vui mừng liền lộ rõ, kéo Sư Muội nói: "Thật tốt quá, theo huynh nói, huynh xem, trên người ta không có trùng!"
Những người khác thấy thế cũng ầm ầm làm theo, trong lúc nhất thời trên đài Chiêu Hồn hết đợt này đến đợt khác đều là: "Ta không có!" Hoặc là "Làm sao giờ, trên người ta có Toản Tâm Trùng!".
Hoa Bích Nam nhắm mắt, sau đó cười lạnh một tiếng: "Dù tìm ra được người nào có, người nào không có, thì đã làm sao? Những kẻ trúng trùng cổ người đều nghe rõ cho ta! Tất cả đến bên ta, giúp ta bắt Sở Vãn Ninh, đánh bại Mặc Vi Vũ. Ta đương nhiên sẽ không bạc đãi các ngươi, nếu không ——"
Hắn chỉ thuật sĩ bị Toản Tâm Trùng phệ cắn chết trên đất.
"Sẽ như kẻ này."
Dưới uy hiếp, kẻ đầu tiên phản chiến chính là một nữ tu Cô Nguyệt Dạ, ả bước đến bên Hoa Bích Nam khi mọi người trừng mắt nhìn, hơi ngẩng đầu lên, biểu tình dường như có chút ngạo khí.
Mặc Nhiên cũng kinh ngạc cảm thán, làm kẻ phản đồ, thế mà còn có mặt mũi mà ngạo khí.
"Xin lỗi Khương chưởng môn." Ả nói, "Ta đứng về phía thánh thủ, cũng không phải tất cả vì tự bảo vệ mình, là ta xưa nay ngưỡng mộ thánh thủ hiền năng, sở dĩ cầu học ở Cô Nguyệt Dạ, cũng vì ngưỡng mộ danh tiếng của hắn. Hôm nay không nói đến trúng hay không trúng cổ trùng, cho dù không trúng, ta cũng nguyện làm tay sai vì thánh thủ."
Ả nói, liếc mắt nhìn biểu tình Hoa Bích Nam một cái, thấy Hoa Bích Nam tuy đang giao chiến cùng Mặc Nhiên, trên mặt lại cười tủm tỉm, hiển nhiên rất vừa lòng với lời của ả, không khỏi an lòng, càng nịnh nọt nói: "Thánh thủ tiền bối cũng đã nói, niệm tình là đồng môn cùng thầy, hắn sẽ không làm chúng ta khó xử, chư vị hẳn là biết rõ nên lựa chọn thế nào."
Ả đợi trong chốc lát, Cô Nguyệt Dạ lại có thêm ba tu sĩ, đứng bên cạnh ả.
Những người khác giận dữ căm tức lườm họ, lạnh lùng trừng mắt.
Ba cái tu sĩ kia cũng hùa theo nói: "Mấy năm nay Khương chưởng môn xử lý chuyện ở Cô Nguyệt Dạ càng ngày càng kém, nước sông ngày một rút xuống, nếu không phải là vì Hàn Lân Thánh Thủ, ta đã bỏ đi từ lâu."
"Thánh thủ có bản lĩnh, chúng ta chỉ đi theo có người bản lĩnh."
Có người Cô Nguyệt Dạ chịu không nổi, tức giận nói: "Phản đồ! Các ngươi thế mà cũng nói khỏi miệng được!"
"Đúng vậy! Phản đồ!"
"Không có chút khí tiết, cút khỏi Cô Nguyệt Dạ!"
Không nghĩ tới sẽ có nhiều người mặc dù trúng Toản Tâm Trùng cũng không chịu đi vào khuôn khổ như vậy, ả kia trong lúc nhất thời sắc mặt cực kỳ xấu hổ,