Husky và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn

[Long Huyết sơn] Viên tịch


trước sau

Edit: Chu

Beta:

Từ sau khi ra khỏi Giao Sơn, Mặc Nhiên cứ như tượng đất, ánh mắt đăm chiêu, một mình đi phía trước.

Đứng trước ngã rẽ, hắn đứng đơ ra xuất thần.

Đại chiến đã qua, mặt trời lúc này dần ló rạng ở phía Đông, ánh bình minh xua hết bóng tối, chỉ còn hơi thở vương lại trên cây cỏ trong rừng, như mùi son phấn, trôi nổi trong nắng ban mai.

Hắn quay đầu lại, nhìn núi non nguy nga cao ngất, sau đó nhìn đường phía trước. Thẳng tới Lâm Linh Đảo, ở đó Tiết Mông và bá phụ đều chờ một lời giải thích, một đáp án của hắn. Nhưng hắn không thể tới, hắn muốn đến Long Huyết Sơn.

Trong lòng Mặc Nhiên mơ hồ hiểu được, thứ Hoài Tội đại sư biết kỳ thực vượt xa tưởng tượng của hắn nhiều, bằng không lúc thấy Đạp Tiên Đế Quân sẽ không trấn định tới vậy được. Có lẽ vì nguyên nhân như thế, hắn càng không biết nên theo ai, không biết phía trước tột cùng có gì đang chờ mình.

Kỳ thật giờ phút này trong đầu hắn đã loạn hết cả lên, cũng không có tâm tình để tự hỏi, đến cuối cùng hắn chỉ chết lặng mà rõ ràng——

Hắn nhất định phải đi, bởi vì sư tôn ở đó.

Long Huyết Sơn gần phụ cận Vô Bi Tự, mấy năm trước thỉnh thoảng hay có tăng nhân lên đả toạ, ngồi thiền, nhưng trên ngọn núi này thường xuất hiện mê chướng, rất nhiều người nói trên núi gặp quỷ chặn đường, vào rồi không ra được, nên dần dần, nó hoá thành một ngọn núi hoang.

Mặc Nhiên ngự kiếm lên đường, đi suốt một ngày, rốt cuộc lúc mặt trời lặn đã tới chân Long Huyết Sơn. Hắn cả ngày chưa ăn chưa uống, đã thập phần mệt mỏi, nên lúc hắn thấy một dòng nước chảy ra từ khe gỗ, hắn qua đó, vốc một vốc nước lên rửa mặt.

Đầu tiên là rửa bụi đất, sau đó rửa sạch máu, cuối cùng khuôn mặt hắn mới lộ ra, phản chiếu liễm diễm trên mặt nước.

Khuôn mặt ấy cũng không có gì đáng ghê tởm, nhưng Mặc Nhiên nhìn chằm chằm trong chốc lát, chỉ cảm thấy chán ghét và ghê tởm không nói nên lời, hắn đột nhiên đánh lên nước, xua tan bóng phản chiếu, sau đó khép mắt lại, cơ hồ có chút thống khổ mà vùi mặt vào trong tay chà xát.

Trên đời này không có pháp vạn toàn nào, có thể xé vụn quá khứ và hiện tại của một người hoàn toàn? Có vũ khí sắc bén nào, có thể cắt bỏ ký ức hôi hám trong đầu ra không.

Có ai có thể cứu hắn, có thể nói với hắn, ngươi không phải Đạp Tiên Quân, ngươi chỉ là Mặc Nhiên, ngươi chỉ là Mặc Vi Vũ mà thôi.

Nhưng khi mở mắt ra, gợn sóng đã an tĩnh lại, nam nhân trong đó vẫn oán ghét tuyệt vọng nhìn chằm chằm vào cổ hắn như vậy.

Hắn biết mình không còn đường lui nữa.

Đứng dậy, lên núi.

Lúc tới giữa sườn núi, sương mù chợt hiện lên, sương mù tới không dấu hiệu báo trước, giơ tay không thấy năm ngón.

Mặc Nhiên lúc đầu cho rằng lén lút, nhưng trong cảm giác, lại không có một chút tà khí.

Giờ đã không còn sớm, trong rừng thỉnh thoảng vang lên tiếng chim vẫy cánh, xung quanh lạnh lẽo, ánh mặt trời từ từ biến mất, mọi nơi tối dần.

"Đại sư?"

Giọng hắn hơi khàn, vừa mò mẫm, vừa đi lên trước.

"Hoài Tội đại sư?"

Không ai đáp lại hắn.

Nhưng kỳ quái là, hắn đi suốt một đường, cơ hồ là mò mẫm, nhưng lại không có gì cản trở hắn, con đường này dễ đi tới mức làm người ta sởn tóc gáy, như thể sâu trong sương mù có một thay đao đã được người ta sắp xếp cẩn thận từ lâu, chờ lọt lưới.

"Có ai không?"

Sương mù dần tan đi.

Cảnh trước mắt ngày càng rõ ràng, hiện lên từng nét, núi đá thân gỗ đều hiện lên trước mặt hắn.

Hắn nhận ra mình bất tri bất giác đã tới một nơi rộng rãi, quay đầu lại, con đường đi qua vẫn bị sương mù che khuất, nhưng chỉ có ở đây là cây cỏ thư lãng, trăng sáng sao thưa.

Hắn dẫm lên cỏ còn đọng nước, đi lên phía trước, sau đó hắn thấy bóng dáng một người.

Mặc Nhiên ngẩn ra một lát, ngay sau đó lo sợ không yên lao lên, vội gọi: "Sư tôn?!"

Sở Vãn Ninh đưa lưng về phía hắn, đang quỳ trước một sơn động bị cỏ cây che khuất, trước mặt y, Hoài Tội đại sư ngồi xếp bằng rủ mắt, biểu tình tư lự, ngậm miệng không nói.

"Sư tôn! Người——"

Bỗng dưng im bặt, bởi vì hắn thấy Sở Vãn Ninh quay đầu lại, lông mi ướt át, trên mặt còn vương nước mắt.

Mặc Nhiên ngạc nhiên: "Người làm sao vậy?"

Sở Vãn Ninh không nói gì, y vẫn luôn ép mình nhẫn nhịn, từ rất lâu trước kia, y luôn cao cao tại thượng, uy nghiêm nghiêm nghị. Như khi vừa sinh ra, y đã là một trưởng giả, một Tiên Tôn, chưa bao giờ còn nhỏ và mềm yếu.

"Mặc Nhiên..."

Nhưng lần này, y hao hết toàn bộ sức lực, lại chỉ mở miệng nói được hai chữ, nghẹn ngào rốt cuộc không nhịn xuống được nữa, tràn tới bên môi.

Mặc Nhiên lẩm bẩm tiến lên, tới bên cạnh y, cúi người quỳ xuống, ôm chặt lấy y: "... Sao vậy? Sao lại khóc rồi?"

Hắn vừa nói, vừa cúi đầu, vuốt tóc Sở Vãn Ninh. Người Sở Vãn Ninh rất lạnh, nhưng giờ phút này tìm thấy y rồi, ôm y vào trong lòng, Mặc Nhiên cảm lấy lòng thực nóng.

Từng thời khắc an ổn hắn đều trộm tới, nói với Sở Vãn Ninh một câu, dù thành sai lầm trời cao bố thí cho, dù chỉ nhiều hơn một chút, hắn cũng coi như trân bảo, không dám coi nhẹ.

"Được rồi, được rồi." Rõ ràng chính mình cũng bất lực như vậy, hắn vẫn ôm Sở Vãn Ninh trong vùng ngực rộng ấm áp, trấn an, "Không sao đâu, có ta đây, ta tới rồi, ta ở đây."

Mặc Nhiên nói, hôn lên trán Sở Vãn Ninh. Mà giờ khắc này, hắn bỗng phát hiện người nằm trong lòng luôn cố gắng nhẫn nhịn, vẫn nằm trong mình run rẩy rơi nước mắt, ngón tay Sở Vãn Ninh siết chặt vạt áo, cực kỳ giống tiểu sư đệ ở chốn Đào Nguyên sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.

Không có ai từ nhỏ đã là người kiên cường, Sở Vãn Ninh cũng từng có dáng vẻ thiếu niên.

Mặc Nhiên rùng mình, mơ hồ hiểu ra gì đó, hắn vừa ôm Sở Vãn Ninh run lên rất nhẹ, không nhịn được hôn y, vuốt tóc y, vừa nhìn về phía Hoài Tội đại sư.

Lão tăng kia ngồi trên khối đá lớn lạnh băng, ấn đường nhíu lại, lông mi rủ xuống, mắt ông nửa nhắm nửa mở, trong mắt không có sự sống, tay cầm một nhánh hải đường, tựa hồ muốn tặng ai đó. Nhưng hẳn là người kia đã từ chối ý tốt của ông, hoa đã tàn, chỉ còn mấy bông nhỏ ở đầu cành chưa héo.

Hoài Tội viên tịch.

Người cất giấu rất nhiều thần thoại, rất nhiều bí mật, đến phút cuối, trên mặt vẫn không có lấy một chút thoải mái.

Biểu tình của ông thống khổ.

Càng làm người khác khó chịu chính là, sau khi ông chết, gương mặt không còn dừng lại ở dáng vẻ hơn ba mươi tuổi, ông hoàn toàn biến thành lão tăng da nhăn nheo, hơn nữa không biết vì lí do gì, có thể thấy được tốc độ gương mặt ông bị một con trùng kim sắc nhỏ như tằm ăn dần.

"Con trùng này..."

"Là nghĩa trùng." Rốt cuộc Sở Vãn Ninh cũng mở miệng, giọng khàn khàn tới đáng sợ, "Có người ghét dáng vẻ của mình, định ra huyết khế với loại trùng này. Nghĩa trùng sửa lại dung nhan cho ký chủ, để báo đáp, ngày ký chủ ly thế, nghĩa trùng sẽ cắn nuốt toàn bộ thân thể của ký chủ."

Nghe y cố hết sức giữ ngữ điệu vững vàng, chậm rãi nói, Mặc Nhiên không khỏi ôm y vào sâu trong lòng hơn. Có lẽ người trong lòng đã quỳ ở đây rất lâu, tay chân đều lạnh buốt.

Từ kiếp trước tới kiếp này, Sở Vãn

Ninh vẫn luôn là ngọn đèn dẫn đường của hắn, là ngọn lửa của hắn, xua tan bóng đêm cho hắn ấm áp.

Nhưng giờ phút này Mặc Nhiên ôm y, chỉ cảm thấy người trong lòng lạnh như băng.

Thật lạnh.

Làm hắn đau lòng.

"Ta ở đây, ta ở đây."

"Ông ấy đã bảo ta tới Long Huyết Sơn từ lâu." Sở Vãn Ninh có vẻ đã mệt mỏi tới cực điểm, như có kẻ rút hết toàn bộ ấm áp trong máu y, ném vào trong thống khổ dày vò vô biên vô hạn.

"Ông ấy biết ta không muốn gặp mặt nói chuyện cùng ông ấy, không muốn nghe ông ấy giải thích bất cứ thứ gì, nên từng để lại cho ta một phong thư, nội dung đều là những lời khẩn thiết, nhưng ta bảo thủ, ta không chịu tin ông ấy... Ta nghi ngờ ông ấy."

Mặc Nhiên vuốt ve gương mặt y, hắn chưa từng thấy Sở Vãn Ninh như vậy.

Hơn nữa kiếp trước cũng không hề có.

Chuyện này làm hắn không khỏi lo sợ không yên, hắn nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Nhưng Sở Vãn Ninh chỉ trống rỗng mà đáp lại: "Là ta nghi ngờ ông ấy..."

Người vẫn luôn bình tĩnh, vẫn luôn lý trí, rốt cuộc vỡ thành từng mảnh nhỏ.

Y như một cây cung khảm sừng, dây cung căng đến cực hạn bỗng gãy. Y ở trong lòng Mặc Nhiên run lên, không nhịn được mà run lên, tuyệt vọng như vậy, đáng thương như vậy.

Sở Vãn Ninh co người cuộn lại, người luôn cố gắng cứng rắn suốt nửa đời một khi tuyệt vọng, mọi cảm xúc cực kỳ bi ai nhẫn nhịn bao lâu sẽ tràn đê: "Ta nên tới đây sớm hơn... Nếu nghe ông ấy nói xong, rất nhiều chuyện sẽ không xảy ra, Nam Cung Tứ sẽ không chết, Sư Muội sẽ không mù, vốn đều sẽ kịp... Đều sẽ kịp mà."

"Sư tôn."

"Nếu ta chịu nghe theo lá thư kia nói, sẽ không như vậy."

Mặc Nhiên im lặng rất lâu, làm hắn hơi trấn an, rất lâu sau, Sở Vãn Ninh không khóc nữa, nhưng ánh mắt y đã mất tiêu điểm, Mặc Nhiên nắm lấy tay y, nhận ra dù có ủ ấm như thế nào, chút run rẩy rất nhỏ kia, cũng không dừng lại được.

"Vì sao ta không chịu tin ông ấy một lần..."

Mặc Nhiên yên lặng mà nghe. Kỳ thật một đường tới đây, vì Đạp Tiên Đế Quân, Mặc Nhiên đã dự đoán vô số cảnh tượng khi gặp lại Sở Vãn Ninh, nghĩ ra rất nhiều lời giải thích cùng năn nỉ.

Nhưng hắn nhận ra đều không thể dùng được.

"Ông ấy... Còn để lại một quyển trục hồi ức..." Cuối cùng, Sở Vãn Ninh rốt cuộc chậm rãi bình tĩnh lại, Mặc Nhiên vuốt ve gương mặt y, gương mặt y rất lạnh, "... Trước khi ông ấy đi, vẫn luôn hy vọng ngươi có thể tới, tự tay đưa cho ngươi."

Nghe thấy mình cũng liên quan, đầu ngón tay Mặc Nhiên cứng đờ.

Quyển trục hồi ức?

Nó sẽ viết cái gì? Hoài Tội đại sư biết được những gì?

Mặc Nhiên cảm thấy tay mình cũng bắt đầu lạnh, lông tóc dựng ngược, hắn lạnh thấu xương.

Sở Vãn Ninh khàn khàn nói: "Nhưng mà ông ấy không đợi được, tuổi thọ của ông ấy đã hết." Y nói xong, tựa hồ bị chạm tới vết sẹo cực kỳ đau đớn, ấn đường nhíu lại, không nói thêm nữa.

Y sợ nói thêm một câu nữa, sẽ lại hỏng mất.

Sở Vãn Ninh lấy tay che mắt, y bình ổn lại mình, chậm rãi thu hồi trấn định rơi đầy đất, bình thản, thanh lãnh, đáng tin. Y nhặt lại từng mảnh nhỏ, thong thả mặc lên người mình.

Y chung quy vẫn không quen làm kẻ yếu.

Cuối cùng, Sở Vãn Ninh nâng mi mắt lên, lấy quyển trục trong lòng ra, đưa cho Mặc Nhiên.

"Đây là những bí mật ông ấy biết được."

Giọng Mặc Nhiên có run rẩy rất nhỏ đến không thể phát hiện: "... Ông ấy cũng cho người xem rồi ư?"

"Xem rồi."

Lòng Mặc Nhiên run lên.

Hắn nhìn vào mắt Sở Vãn Ninh, trong nháy mắt hắn có một ý niệm cực kỳ đáng sợ.

Hắn cảm thấy, Sở Vãn Ninh tựa hồ đã biết hết tất cả.

Nhận lấy thanh ngọc mang bức hoạ cuộn tròn lại.

Hắn bỗng nhiên lại bất an, vì thế nắm lấy tay Sở Vãn Ninh, vuốt ve.

"Vãn Ninh..."

"..."

"Nếu ở Giao Sơn, người kia... Nói với người đều là sự thật, người sẽ hận ta ư?"

Sắc mặt Sở Vãn Ninh vốn đã rất tái nhợt, giờ huyết sắc lại biến mất hoàn toàn, môi cũng hơi tái xanh.

"Người sẽ hận ta ư?"

Mặc Nhiên nắm tay y, sức lớn như vậy, cố chấp, thậm chí là dã man. Nhưng trái ngược lại hoàn toàn với sức lực kia, dưới lông mi mềm mại của hắn có đau khổ cầu xin.Sở Vãn Ninh lắc đầu, không trả lời, y nhắm mắt lại: "... Xem quyển trục đi."

Quyển trục Hoài Tội đại sư để lại âm khí rất nặng, không giống pháp chú thế gian, giống với ảo cảnh của Vũ Dân từng gặp ở Chốn Đào Nguyên.

Mặc Nhiên âm thầm liếc Sở Vãn Ninh, sau đó mở hoạ trục ra, ánh sáng như ngọc tản ra từ bức hoạ chiếu lên ấn đường.

Cảnh tượng ở Long Huyết Sơn biến mất, ấp tới đầu tiên là bóng đêm dài vô tận, trong bóng đêm, giọng Hoài Tội vang lên, mang theo mấy phần than thở, quanh quẩn bên tai Mặc Nhiên.

"Sở tông sư, Mặc thí chủ, lão tăng tự biết thời gian không còn nhiều, nhưng giờ thiên hạ xảy ra chuyện, đại hoạ giáng xuống, nếu không dốc hết sức lực, đem một vài chuyện, nói cho hai vị, giúp đỡ hồi hoàn, lão tăng trong luyện ngục, cũng sẽ hổ thẹn."

Tiếng ấy dừng một chút, tiếp tục chậm rãi nói.

"Trong quyển trục này, có một số chuyện cũ, không thể tưởng tượng nổi, nhiều sai lầm của lão tăng khi xưa, không thể giấu diếm. Ta nửa đời làm việc vội vã, khi xưa tội nặng, lại thêm tội ngu dốt nông cạn, lòng dạ hẹp hòi, tính ra sống tạm bợ suốt hai trăm năm, khi thanh tỉnh, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, số việc thiện đã làm, cũng ít tới đáng thương. Cả đời Hoài Tội ta, không thể chuộc lại, sau khi chết bị đày vào Địa Ngục Vô Gian, vĩnh viễn không được siêu sinh. Chỉ là, trong lòng ta vẫn có hy vọng xa vời, hy vọng sau khi hai vị xem xong, xin đừng ghét bỏ lão tăng, cảm thấy lão tăng... Không bằng cầm thú."

Trước mắt Mặc Nhiên hiện lên ánh sáng nhạt, hắn chớp mắt, nơi có thể thấy, là khung cảnh bi thương u ám, cây già quạ đậu, chim mổ tròng mắt, móc ruột ăn.

Hắn hơi giật mình, cảm thấy khung cảnh này rất quen, nhưng không nghĩ ra ngay được.

Cho tới tận khi cửa thành bụi đất phi dương, một đám người phi tới, mặc giáp cứng, đeo tên, cưỡi ngựa gầy. Trong đó một người có gương mặt trẻ tuổi đột nhiên siết chặt dây cương, ngã khỏi ngựa, lao tới bên một thi thể bên cửa thành, gào thét la hét: "Cha! Cha ơi!"

Mặc Nhiên kinh ngạc, cảm thấy từng cơn lạnh sống lưng lan ra cả người.

Đây là...

Ảo cảnh của Vũ Dân ở Chốn Đào Nguyên?

Đây là chiến hoả trong Lâm An cổ?!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện