Edit: LuBachPhong36
Mặc Nhiên đứng thất thần cừng đờ người mà nghe.
Hắn đã không la nữa, hắn ngồi ở chỗ cũ, ánh mắt thẳng đăm đăm mà nhìn về phía trước.
"Vốn dĩ tất cả đều rất suôn sẻ, nhưng có một hồi ở Hạ Tu Giới xảy ra thiên liệt nghiêm trọng, lưu dân tứ phía, xác chết đầy đồng."
Trước mắt một lần nữa sáng lên, là đầu đông, bầu trời xám ngắt rơi đầy tuyết mịn, một con đường núi chậm rãi hiện ra trước mắt Mặc Nhiên, trên mặt đường đã đóng một tầng sương trắng, dấu vết xe ngựa ngang dọc phủ trên tuyết mới.
"Ta không dự đoán được, có một ngày, khi ta cùng y đang trên đường vận chuyển linh thạch trở về, chúng ta gặp được một đứa bé sắp chết đói nằm bên đường."
Mặc Nhiên vẫn chết lặng mà nhìn.
Sở Vãn Ninh cùng Hoài Tội xuất hiện trên sơn đạo, sau lưng Sở Vãn Ninh có một cái giỏ tre, bên trong chứa đầy linh thạch, y khoác một chiếc áo choàng chống rét bằng vải bông, đi bên cạnh Hoài Tội.
"Sư tôn." Đột nhiên, Sở Vãn Ninh dừng bước chân, quay đầu nhìn về phía sườn núi đầy cỏ dại, "Nơi đó hình như có người?"
"Đi xem đi."
Hai người một đường đi qua, ngón tay thon dài trắng nõn của Sở Vãn Ninh đẩy đám cỏ ra, y lắp bắp kinh hãi, khẽ nhếch mắt phượng: "Là một đứa bé......"
Y lập tức quay đầu lại, nói với Hoài Tội: "Sư tôn, người mau tới đây, người mau nhìn hắn một cái, hắn bị làm sao vậy?"
Bị làm sao vậy?
Hoài Tội cũng thế, Mặc Nhiên cũng thế, liếc mắt nhìn một cái đã có thể nhìn ra.
Đứa bé ấy vừa dơ lại vừa hôi, quần áo lam lũ đơn bạc, y phục trên người hắn nếu cởi ra nhất định là không thể mặc lại được, khắp thân toàn là chỗ rách. Nói khó nghe một chút, một con chó ăn cơm thừa canh cặn trong chùa miếu còn sạch sẽ hơn đứa bé này.
Nếu không phải đứa bé đang rên rỉ, còn có hơi thở, thì đã không khác gì một đống thịt nát.
Bị làm sao vậy? Còn có thể bị làm sao chứ.
Mỗi lần đại tai xảy ra, con người đều nhỏ bé như thế, đừng nói là chết một đứa trẻ, đổi cả con mình để lấy miếng ăn cũng không phải là chuyện gì lạ.
Cũng chỉ có người từ nhỏ đến lớn đều ở trong chùa như Sở Vãn Ninh, mới có thể kinh ngạc mà thốt ra câu hỏi ngây ngốc đến vậy.
Hoài Tội nhíu nhíu mày, nói: "Ngươi đừng động vào, đi về trước đi. Ta đến xem hắn."
Sở Vãn Ninh tin tưởng sư tôn, cho nên lập tức nghe lời mà đứng dậy, đúng lúc y còn chưa kịp dời bước, vạt áo choàng đã bị bàn tay nhỏ dơ bẩn ấy túm lấy.
Bàn tay kia vô lực như thế, cho nên sức bám cũng nhỏ, giống như một chú chó con đang nhẹ nhàng mà cào cào.
Sở Vãn Ninh cúi đầu, nhìn vào gương mặt dơ bẩn đến không còn nhìn rõ ngũ quan.
Giọng nói đứa bé nhỏ như tiếng muỗi kêu, nhẹ như bông tuyết bay lạc giữa màn trời.
"Cơm......"
Sở Vãn Ninh ngẩn ra một chút, chưa kịp phản ứng gì: "Cái gì?"
"...... Cơm......" Đứa bé nức nở nói, trên mặt toàn một màu đen, chỉ có trong đôi mắt là còn chút ánh sáng, hắn run rẩy mà làm một động tác như là lùa cơm, đáng thương nói: "Ăn....."
Bên ngoài họa trục, Mặc Nhiên chớp chớp mắt một chút, nửa thần hồn quay về.
Nhưng đầu óc hắn vẫn chết lặng, hắn không thể phản ứng kịp, chỉ là ở trong lòng lờ mờ cảm thấy khung cảnh đó dường như rất quen thuộc, dường như đã nhìn thấy qua ở đâu đó.
Hắn nhìn chằm chằm.
Mà bên trong họa trục, Sở Vãn Ninh đã ngây ngẩn cả người.
Y hoảng sợ trợn tròn đôi mắt, cuối cùng hiểu ra ý của đứa bé, phản ứng đầu tiên của y là mờ mịt lúng túng, không thể tin nổi, rồi sau đó là luống cuống tay chân, lòng nóng như lửa đốt.
Y chỉ biết nhân gian có phong cảnh rất đẹp, từ trước đến nay đều chưa hề gặp qua một đứa trẻ chỉ còn da bọc xương, như một con chó con mèo nhỏ sắp chết đói, nằm co rúm giữa trời tuyết rơi, trên người thứ duy nhất để chống rét chỉ là một chiếc áo vải mỏng manh mặc giữa ngày hè còn không đủ che. Đứa bé ấy đang túm chặt y, trong miệng chỉ nói được hai chữ.
Cơm, ăn.
Hoài Tội nghiêm khắc nói: "Ngươi đi về trước đi."
Nhưng lần này Sở Vãn Ninh không nghe ông, y nhìn đứa bé dơ bẩn kia, đau lòng vô cùng, vội cởi áo choàng trên người mình khoác lên người hắn.
Trong lòng y nóng như lửa đốt, giống như không phải đứa bé chịu khổ mà là chính y, y nói: "Đói sao? Ngươi từ từ, ta ở đây có cháo, ta có cháo."
Y đi hỏi Hoài Tội lấy cháo, nhưng Hoài Tội lại nhíu mày.
"Ta kêu ngươi trở về, đây không phải chuyện ngươi nên quản."
"Tại sao không nên quản?" Sở Vãn Ninh mờ mịt, "Hắn...... Hắn đáng thương như vậy, sư tôn, người không thấy sao? Hắn chỉ muốn có chút đồ ăn, nếu còn như vậy hắn sẽ đói chết, lạnh chết."
Y nói tới đây, chính mình đều có chút không thể tưởng tượng, y lẩm bẩm: "Đã xảy ra chuyện gì? Không phải nói thế đạo thanh bình sao? Tại sao lại........"
"Trở về đi."
Sở Vãn Ninh kinh ngạc, y không biết vì sao Hoài Tội bỗng nhiên như thế, cuối cùng y cắn cắn môi, vẫn nói: "Con muốn đút hắn chút cháo........"
"Ta không lay chuyển được y, nên vẫn đồng ý với y." Trong giọng nói âm u của Hoài Tội mang theo tiếng thở dài, hòa vào mênh mang gió tuyết, phiêu tán bên tai Mặc Nhiên, "Ta đưa cho y chiếc ấm đất chứa cháo trong hành trang, cho phép y tự đi cứu đứa bé không mời mà đến kia. Lúc đó ta không biết, chuyện này khiến Sở Vãn Ninh cảm nhận được gì, cũng không biết sau này sẽ khiến y làm ra lựa chọn như thế nào. Ta lúc đó, cái gì cũng không biết."
Mặc Nhiên ngơ ngác nhìn Sở Vãn Ninh lấy chiếc ấm ra từ hành trang, đưa đến bên miệng đứa bé kia.
Đứa bé như chết đói mà lết đến gần, nhưng mút không được.
Hắn đã sắp chết đói, không còn chút sức lực dư thừa nào.
Hầu kết Mặc Nhiên khẽ động.
Bỗng nhiên, hắn cảm thấy trong đầu như có một hạt giống vừa đâm chồi, đẩy bùn mọc thẳng lên.
Bỗng nhiên, hắn cảm thấy tất cả những chuyện trước mắt này sao lại quen thuộc như vậy......
Hắn nhìn.
Hắn hoàn hồn.
Rồi sau đó, tại một chi tiết mấu chốt nào đó, giao long rẽ sóng, mây nước cuồn cuộn.
Hắn bỗng chốc đứng lên, ngón tay nắm thành quyền ——
Hắn nhớ ra!
"Là ngươi?" Hắn vội vàng mà chạy về phía Sở Vãn Ninh đang ở trong bức họa, đồng tử kịch liệt co rút, "Ngươi là hắn? Là hắn? Ngươi thế nhưng...... Ngươi thế nhưng......"
Hắn nói không được nữa, hắn bỗng dưng lấy cánh tay che khuất hai mắt.
Trong cổ họng toàn là đau khổ.
Sao hắn lại không nghĩ tới.
Người đó thế mà lại là Sở Vãn Ninh.
—— đứa bé sắp chết cóng trong đống cỏ khô kia, là năm đó sau khi mai táng mẫu thân xong, đã một đường bò từ bãi tha ma ra, không còn chỗ để về, đi khắp nơi ăn xin, đó chính là mình!!!
Ảo cảnh cùng ký ức đan xen, từ trước đến giờ Mặc Nhiên đều không thể quên ngày trời tuyết đổ năm đó, người thiếu niên cởi chiếc áo choàng ra khoác lên cho mình.
Sở Vãn Ninh lo lắng sốt ruột hỏi: "Làm sao vậy? Uống không được sao?"
Tiểu Mặc Nhiên đã nói không nổi nữa, chỉ có tiếng nức nở mỏng manh phát ra từ trong cổ họng, nheo lại đôi mắt đen nhánh, không còn sức lực mà nhìn y.
"Để ta đổ ra cho ngươi, ngươi đừng lo."
Mở nắp ấm ra, thiếu niên đổ cháo trong lòng bàn tay, y lo lắng cẩn thận mà nâng tay qua, thái độ y có chút do dự, đại khái là cảm thấy như vậy có chút dơ, có lẽ đứa bé này sẽ không chịu uống.
Chỉ là, rốt cuộc y đã suy nghĩ nhiều rồi.
Dơ ư?
Từ Lâm Nghi đến Vô Bi Tự, dọc đường đi Mặc Nhiên đã uống qua nước sông, nước mưa, thậm chí cả nước bùn. Hắn đã ăn qua trái dại, cơm thừa, lúc bất lực nhất, hắn thậm chí còn nuốt luôn con giun, liếm qua con kiến, ăn luôn bùn đất.
Hắn nằm sấp trên mặt đất, thò đầu lại gần mà uống cháo, khi đó hắn cảm thấy thứ đang chảy qua cổ họng hắn chính là dương chi cam lộ, còn người đang nâng tay cho hắn uống cháo kia chính là thần tiên đến từ nơi chín tầng trời.
"Chậm một chút, chậm một chút, không đủ vẫn còn." Sở Vãn Ninh vừa hoảng hốt lại vừa khó chịu, y nhìn cái đầu nhỏ dơ bẩn đang chôn ở hai lòng bàn tay mình, vừa thê thảm vừa chật vật, vừa đáng thương lại vừa tham lam mà liếm cháo, đầu lưỡi cuộn tròn, giống như bộ dáng của con thú nhỏ đang uống nước.
"Ngươi từ đâu tới vậy......" Y không nhịn được mà hỏi như thế.
Nhưng Mặc Nhiên chỉ nức nở một tiếng, không có trả lời, uống cháo xong rồi, trong đôi bàn tay chắp lại chỉ còn sót một ít, hắn vẫn không chịu từ bỏ, không ngừng liếm lên lòng bàn tay tiểu ca ca này, liếm đến Sở Vãn Ninh vừa ngứa lại vừa đau.
Ngứa là ở tay.
Đau là ở trong lòng.
"Không sao, vẫn còn, ta lại đổ cho ngươi một chút nữa."
Sở Vãn Ninh lại vốc một bụm tay cháo, trong suốt quá trình ánh mắt Mặc Nhiên vẫn luôn trông mong mà nhìn, chờ bàn tay ấy nâng qua đây, hắn lại lập tức vùi đầu vào, gấp gáp mà tiếp tục bẹp bẹp liếm cháo.
Trong chiếc ấm đầy cháo ấy, Sở Vãn Ninh một vốc lại một vốc, cứ như vậy mà ngồi xổm xuống đút hắn ăn xong.
Mặc Nhiên chưa bao giờ quên.
Kỳ thật trong suốt quãng đời thăng trầm sau này của hắn, hắn đã từng vô số lần suy nghĩ —— nếu lúc ấy không gặp được người này, bản thân mình sẽ thế nào.
Hắn suy đoán qua rất nhiều khả năng, từng có rất nhiều loại giả thuyết, nhiều loại tưởng tượng, nhưng cuối cùng đều không trốn thoát một chữ.
Chết.
Đói chết, lạnh chết, bị sói hoang chó hoang tha đi, xé bụng mà ăn luôn tim gan tì vị của hắn.
Nếu không gặp được ca ca này, mình đã sớm xuống hoàng tuyền đoàn tụ cùng mẫu thân.
Cho nên sau này khi Mặc Nhiên lên làm Đạp Tiên Quân, hắn từng cố ý quay lại Vô Bi Tự tìm kiếm vị ân nhân ngày trước này, nhưng vì thời gian đã qua quá lâu, hắn cũng không nhớ rõ mặt ân nhân, đối diện với cả đám đầu trọc bóng lưỡng đầy chùa hắn chỉ cảm thấy bực bội không nói nên lời, cuối cùng xua xua tay rồi đi.
Lúc ấy phương trượng kinh hồn bạt vía, không biết Vô Bi Tự chỗ nào đắc tội với Đạp Tiên Quân, vẫn luôn lo sợ bất an mà chờ bị xử lý. Nhưng ngày thứ hai, Đế quân lại sai người khiêng sang hàng trăm hàng ngàn tráp quà, vừa mở ra, lưu quang lộng lẫy, hoàng kim đầy tráp.
"Bệ hạ không biết cố nhân là ai, vì thế đối xử như nhau, thưởng tăng lữ Vô Bi Tự mỗi người vạn kim, để báo ân cứu mạng."
Hóa ra, người ân nhân mà hắn vòng đến vòng lui thế nào cũng tìm không thấy được, lúc ấy lại đang chịu khổ ở Tử Sinh Đỉnh, suốt ngày bị hắn giam lỏng, bị hắn ức hiếp sao?
Người lạ năm ấy, vị tiểu ca ca cởi xuống áo choàng ấm áp, khoác lên thân thể gầy gò của hắn.
Vận mệnh trêu đùa, hắn lại mỗi đêm thô bạo suồng sã mà xé rách áo quần của tiểu ca ca kia, đè hắn giữa nơi giường chiếu u ám, rèm buông màn rũ mà điên uyên đảo phượng.
Một bên, hắn đi khắp thiên hạ tìm ân nhân.
Một bên, lại không hề biết mà cưỡng bách ân nhân quỳ gối giữa hai chân của mình, chịu nhục đủ kiểu, cúi đầu khom lưng.
Mặc Nhiên nhìn tình cảnh trước mắt, tơ máu từng chút che kín hốc mắt.
"Tại sao......