Edit: Thiên Di
Beta: Shira
"........."
Như ngũ lôi oanh đỉnh, cứng đờ tại chỗ.
Không thể tin nổi... Không thể tin nổi... Sư Muội đang làm gì? Sư Muội đang nói gì?! Chuyện này đến tột cùng là thế nào?
Mặc Nhiên nhất thời không nuốt trôi nổi kinh biến này, hắn thậm chí không cảm thấy vừa rồi Sư Muội hôn Sở Vãn Ninh, hình ảnh này quá đáng sợ, chính mắt hắn thấy hắn cũng cho rằng mình sinh ra ảo giác.
Hắn dùng tay đỡ trán, huyệt thái dương nảy lên thình thịch, trong đầu là hình ảnh thiếu niên Sư Muội cười ấm áp, ôn nhu gọi: "A Nhiên."
Người trước mắt này... Y thế mà... Thế mà...
Quả thực khiến lông tóc dựng đứng.
Sư Muội thích... Sư tôn?
Sao có thể?!!!
Sư Muội chưa từng biểu hiện bất cứ cảm xúc yêu sư tôn bao giờ, nếu nói Tiết Mông thích Sở Vãn Ninh, còn thuyết phục người khác hơn Sư Muội thích Sở Vãn Ninh. Sư Muội sao có thể thích chứ? Y vẫn luôn cung kính cẩn thận, cũng rất ít nói, thậm chí không dính theo sư tôn.
Sau khi lên lớp, sau khi xong việc, đã quy quy củ củ rời đi...
Sao có thể.
Sư Muội đứng dậy, nheo mắt, nhìn Mặc Nhiên doanh doanh, cười thành tiếng: "Hình như ở đây có kẻ bị ta doạ rồi?"
"Huynh... Quả thực... Hoang đường..."
"Hoang đường?" Sư Muội dù bận vẫn ung dung, "Tiểu sư đệ của ta ơi, rốt cuộc là ai hoang đường ấy nhỉ? Khi dễ sư tôn thảm như vậy, chẳng lẽ là ta à?"
Mặc Nhiên bỗng đỏ mặt, trong mắt vừa phẫn nộ vừa mờ mịt.
Cho dù là bất cứ kẻ nào xuất hiện ở đây, hắn đều có thể đằng đằng sát khí mắng ngược lại, nhưng mà kẻ ở đây không phải ai khác, mà là Sư Minh Tịnh mà hắn yêu nhầm hai đời.
Hắn thế mà nhất thời nghẹn họng không nói nên lời.
Nhưng quả nhiên da mặt Sư Muội rất dày, y nhàn nhạt bảo: "Có điều, nói ta làm chuyện hoang đường, cũng không phải không có. Ví dụ như giả vờ thích người, đối đãi tốt với ngươi nhiều năm như vậy, thậm chí dưới thẩm vấn của Gặp Quỷ, cứng đờ lại đau đớn, nói dối ngươi... Ta thích ngươi."
Dừng một chút, trong ánh mắt y hiện lên một tia trào phúng: "Đừng làm loạn, nếu ta mà thích ngươi thì ngoài việc là kẻ chẳng ra gì thì, đúng là nên tự chọc mù hai mắt chết luôn đi."
Mặc Nhiên: "........."
"Sao lại không nói gì thế, không phục?" Sư Muội dung mạo khuynh thành, dù là cười lạnh, cũng cực kỳ mĩ mạo, y nghiêng mắt liếc Mặc Nhiên một cái, lại vuốt cằm Sở Vãn Ninh.
Mặc Nhiên quả thực trong cơn giận dữ, đã muốn triệu hoán Gặp Quỷ.
Nhưng ánh đỏ vừa loé lên trong tay, linh lực đã lập tức tan biến.
Sư Muội đến mí mắt cũng lười nâng, nói: "Đừng phí sức, kiếp trước Vãn Ninh bày ra cục diện này, dùng nửa địa hồn của y, rốt cục có thể giúp ngươi nhổ cổ hoa ra, giờ ngươi sẽ không bao giờ chịu khống chế nữa, nhưng thân thể lại cần mất mười ngày mới có thể khôi phục linh lực. Giờ có muốn đấu với ta, là lấy trứng chọi đá."
"Ngươi gọi ai là Vãn Ninh!!"
"Ngươi đúng là kẻ không biết nói đạo lý mà, chẳng lẽ lại chỉ cho phép ngươi khi sư diệt tổ, không cho phép ta yêu thương sư tôn?"
"Ngươi——!"
"Ngươi thượng cũng thượng rồi, không biết nếm tư vị bao nhiêu lần." Sư Muội khẽ cười, "Cũng nên tới lượt ta chứ? Làm người ngươi từng làm, ta thực sự cũng hơi ấm ức. Nhưng nhìn y bị thượng rồi, ta cũng đành phải nhịn thôi."
Mặc Nhiên gần như cuồng nộ tới cực điểm, không có thần võ, cũng không thể tới gần kẻ kia.
"Ầy... Nên ta mới nói, ta ghét nhất loại người chỉ biết đánh đánh giết giết như ngươi." Sư Muội bỗng buông Sở Vãn Ninh ra, đánh với Mặc Nhiên trong động đá.
Thạch động âm u, hai thân ảnh nam nhân cao lớn phá chiêu vọt lên vách đá, như song long vén mây chém giết giao triền, toé lửa mãnh liệt.
Sư Muội không giỏi công kích, về mặt cận chiến dù thế nào cũng không phải đối thủ của Mặc Nhiên, mắt thấy không ổn, y vung tay áo lên, linh xà ầm ầm vọt ra từ ống tay áo, lao về phía Mặc Nhiên. Mà mình thì nhân cơ hội này, bế Sở Vãn Ninh lên, bay vụt ra khỏi động đá.
"SƯ TÔN——!!"
Mặc Nhiên ném những hoạt xà ướt dính lành lạnh đi, đuổi sát theo sau, nhưng thấy Sư Muội đứng trên một ngọn cây, ánh trăng tròn sáng rực chiếu rọi sau y.
Sư Muội cười nói: "Đừng đuổi theo nữa, ngươi vừa mới khôi phục, đừng nói cược cả tính mạng, cũng không đuổi kịp ta đâu."
"Sư Minh Tịnh ngươi vì sao...... Ngươi vì sao như thế?!"
"A Nhiên." Sư Muội mỉm cười nói, "Sư ca ta có từng nói với ngươi, ta thực ghét hai cách xưng hô, Sư Muội, Sư Minh Tịnh chưa?"
"......"
"Nên nếu ngươi không ngại, từ nay về sau, có thể gọi tên thật của ta."
"...... Cái gì."
"Tại hạ họ Hoa, không có tự, tên Bích Nam."
Hoa Bích Nam!!!?
Thấy Mặc Nhiên bỗng mở to mắt, Sư Muội cười càng sáng lạn cong mày nói: "Đúng rồi, niệm tình ngươi với ta từng là sư huynh đệ, để cho ngươi biết một tin quan trọng này —— đừng tới Cô Nguyệt Dạ nhá, giờ ngươi tới Cô Nguyệt Dạ, sẽ bị Khương Hi xé thành mảnh nhỏ đấy. Cũng đừng có ý định đuổi theo ta, ngoan một chút, sớm quay về Tử Sinh Đỉnh đi."
Mặc Nhiên sửng sốt một chút, ngay sau đó sắc mặt trắng bệch: "Ngươi muốn làm gì Tử Sinh Đỉnh?!"
"Đời này ngươi cũng không ngu ngốc." Sư Muội cười cười, "Sư ca ngươi một kinh hỉ nhỏ, ngươi tới là biết ngay."
Trong cổ Mặc Nhiên tanh ngọt, mắt toé lửa, hắn giờ phút này thậm chí thậm chí không biết mình bi thương hơn hay là phẫn nộ hơn, hắn lạnh giọng quát: "Sư Muội, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?! Ngươi rốt cuộc tính toán cái gì?!! Không phải ngươi nói với ta, Tử Sinh Đỉnh là nhà của ngươi à? Không phải ngươi nói với ta...... Ngươi được bá phụ cứu từ đám lưu dân về...... Không phải ngươi nói với ta, đối với ngươi mà nói người quan trọng nhất chính là bọn ta ư?!"
Giọng hắn tới cuối run rẩy, tay siết thành quyền, móng tay cắm sâu.
"...... Chẳng lẽ những thứ đó ngươi đều lừa ta? Chẳng lẽ nhiều năm như vậy, hai đời ——" Mặc Nhiên nói tới đây, bỗng dưng dừng lại.
Hàn ý lạnh thấu xương ——
"Chẳng lẽ hai đời...... Ngươi đều tính kế ư?!"
Sư Muội không lên tiếng, áo rộng tay dài, phiêu nhiên đứng trên ngọn cây, mỉm cười nhìn hắn. Mắt đào hoa cong lên, cằm nhòn nhọn, giữa sương mù dày trong núi, như con cáo giữa đêm.
"Ngươi......" Mỗi chữ mỗi câu đều run rẩy giữa răng.
Đầu Mặc Nhiên hỗn loạn, ánh mắt hắn điên cuồng.
"Sư Muội, ngươi nói đi......"
Từ năm ôn nhu khuyên bảo bên giá nến, đến sau này làm bạn đồng hành, như hình với bóng.
"Ngươi nói chuyện đi!"
Từ thiếu niên tinh tế như khối ngọc, đến sau khi Thiên Liệt xảy ra, giữa trời tuyết lớn nằm trong lòng mình, nói với mình, đừng hận, đừng trách cứ sư tôn.
Mặc Nhiên cơ hồ sắp tan vỡ: "Ngươi rõ ràng đã chết...... Là ta tận mắt nhìn thấy...... Là ta mang thi thể ngươi về Tử Sinh Đỉnh...... Ngươi không có khả năng là Sư Muội...... Ngươi...... Sao có thể......"
"Vì ngươi ngu."
Giọng thanh nhã vang lên, Sư Muội rốt cuộc cũng mở miệng, nhưng lại không phải không có phúng trào.
"Thứ mãng phu như ngươi, vĩnh viễn chỉ biết tu luyện linh hạch, coi thường dược tông. Ngươi cũng được, tôn chủ cũng thế...... Thậm chí sư tôn anh minh của chúng ta." Y nói tới đây,