Edit: Thiên Di
Beta:
Hai người bọn họ đang trò chuyên gì đó rất vui, trên mặt đều có ý cười thanh thoát, Tiết Mông thậm chí giơ tay cài một bông hoa vàng nhạt lên tóc mai Sư Muội, bị Sư Muội dở khóc dở cười gỡ xuống, cậu liền cười ha ha thành tiếng.
"A, sư tôn?"
Muốn trốn đã không kịp, lúc Tiết Mông quay đầu thoáng thấy y, đầu tiên sửng sốt, sau đó vui vẻ nói: "Hiếm khi trễ thế này rồi vẫn gặp được sư tôn." Vừa nói, vừa đi lên phía trước.
Sư Muội cũng cười cùng đi tới, ôn nhu hiểu lễ nói: "Vấn an sư tôn."
Sở Vãn Ninh nhất thời không nói nên lời, y muốn thong thả đáp lời, nhưng chưa mở miệng, hốc mắt đã đỏ, may mà đêm đã khuya, bóng đêm đủ để che khuất giúp y.
Tiết Mông có hơi giống mèo nhỏ tò mò: "Sư tôn muốn đi đâu?"
"Tùy......" Tiếng nói ra khỏi miệng, lại là khàn khàn đến kỳ cục, y vội ngừng lợi, ho khan một tiếng, dừng một lát mới nói, "Tùy tiện đi thôi."
Một lát sau, lại nhịn không được hỏi thêm một câu.
"Các ngươi thì sao?"
"Ta và Sư Muội vừa quay về từ Vô Thường Trấn. Mua rất nhiều món ngon." Nhắc chuyện này, Tiết Mông có vẻ thật cao hứng, "Hôm nay có hội chùa đó ạ, thật sự náo nhiệt."
Nếu là Sở Vãn Ninh ở đây, cuộc đối thoại này hẳn sẽ dừng ở đây.
Sở Vãn Ninh sẽ không hứng thú tìm hiểu thiếu niên thích náo nhiệt nào, mua món gì, vì sao vui vẻ như vậy.
Y khi đó nhàn nhạt, với ai cũng như gần như xa, không thích để ý việc riêng của người khác.
Nhưng Sở Vãn Ninh bây giờ, lại cảm thấy Tiết Mông cũng được, Sư Muội cũng thế, bọn họ mỗi một chữ, mỗi một biểu tình, thậm chí từng ánh sáng trong mắt cũng thật trân quý.
Y muốn thấy nhiều hơn, được nghe thêm mấy câu.
Đây là hồng trần mà y, không thể có được.
Vì thế y hỏi: "Mua gì vậy?"
"Sư tôn muốn xem ạ?" Tiết Mông cao hứng phấn chấn mà lấy túi Càn Khôn của mình, như dâng vật quý, "Mứt vỏ hồng, hạt thông, hoa quế đường......"
Lải nhải đếm, chợt lấy hoa quế đường, đưa hết vào tay Sở Vãn Ninh.
"Mua nhiều, mấy thứ này cho sư tôn đó ạ."
Sư Muội cũng mở túi mình ra, nhưng tựa hồ y không mua nhiều, lục đi lục lại, không tìm được cái gì, bên tai liền có hơi hồng.
"......"
Sở Vãn Ninh nói: "Không cần cho ta nữa." Y nhặt hai ba viên kẹo, trả phần còn lại cho Tiết Mông. Dưới ánh trăng, ánh mắt y cơ hồ ướt át lại ôn nhu.
"Đã đủ rồi."
Y biết Thời Không Sinh Tử Môn có thể đóng lại bất cứ lúc nào, y đã tiêu hao sức của Cửu Ca quá mức, muốn mở lần nữa không dễ. Huống chi bên kia cũng chỉ có mỗi đêm, về muộn, sợ bị Đạp Tiên Quân phát hiện.
Nhịn lại nỗi lòng khó yên, y hỏi: "Mặc Nhiên đâu? Không đi với các ngươi à?"
Hai người hai mặt nhìn nhau, Tiết Mông nói: "Sau bữa trưa đã không thấy hắn rồi."
Sư Muội cũng nói: "Mấy hôm nay đệ ấy không ở cùng bọn ta, có lẽ có việc riêng phải làm."
Sở Vãn Ninh vì thế tới phòng đệ tử, nhưng trong phòng không có ai, lại đến hội chùa tìm, cũng không nhìn thấy. Mắt thấy canh giờ không còn sớm, càng thêm nóng lòng.
Nhíu lại mi suy tử nửa ngày, đột nhiên, y nhớ ra một chuyện.
Y nhớ ra.
Mặc Nhiên không phải là tới......
Nghĩ một nửa lại không nghĩ nữa, loại ý niệm chợt cháy lên như lửa này làm y không thể thoải mái, sắc mặt y chậm rãi trầm xuống, đốt ngón tay cũng không tự chủ siết lại.
——
Y nhớ ra khi Mặc Nhiên mới lạc lối thường xuyên tới một nơi.
Non nửa canh giờ sau, Sở Vãn Ninh đứng ngoài lâu gỗ đan xen tím tím đỏ đỏ, biển lâu gỗ đỏ, bên trên viết bốn chữ thượng thư Đào Tiên Mời Quân to đùng.
Đây là tiên lâu Lê Viên Đào có chút danh tiếng ở phụ cận, giờ đêm đã khuya, nhưng tiên lâu lộng lấy thơ văn hoa mỹ chỉ vừa mới mở. Trái phải khách ùa vào, phần lớn là mấy nam tử mập mạp, tiểu sinh tô son điểm phấn, mà vẻ mặt Sở Vãn Ninh thanh lãnh, eo thẳng tắp, đứng trong đám đông có vẻ không hợp nhau.
"Khách quan, mời vào trong."
"Vừa đi vừa xem nha, hôm nay Giác nhi nổi tiếng hoá trang, nổi danh khắp Tương Đàm, hát không thua Tương Phong Nhược năm đó, vũ vô lễ của Đoạn Y Hàn ngày xưa. Tám mươi văn một hồi, lên hàng đầu mười văn——"
Ở cửa, gã sai vặt gân cổ lên gào lớn, bên cạnh có công tử nhã nhặn phe phẩy quạt, trào phúng bảo: "Thật dõng dạc, nổi danh cái gì, cũng dám so sánh với hai vị nhạc tiên Đoạn Tuân năm đó à."
"Đúng vậy, tám mươi văn một hồi còn không thấy mặt Tuân Nhược Phong có tiếng, một vở kịch của Tuân Nhược Phong tám trăm kim còn chưa đủ đâu."
"Rạp hát rách nát này lại lừa tiền rồi." Có canh phu đi ngang qua, gãi nách cười khặc khặc.
Sở Vãn Ninh nghe không hiểu, nghe cũng rất đau đầu. Y dứt khoát giơ tay vén mành, vào trong lâu. Bên tường treo lụa đăng cao kết, ồn ồn ào ào. Có người đang nghe diễn, có kẻ uống say, có người dính phấn trên mặt đang chìm nổi trong ánh sáng mị diễm ôn nhu.
Con hát kim thanh ngọc chấn, tiểu thanh ngọc cơ sinh xuân.
Trên sân khấu kịch lầu một, Quý phi đang say rượu, hoa đoàn cẩm thốc. Con hát kia giơ tay nhấc chân đều mềm mại bi thương, làm quần chúng phía dưới cảm động thổn thức vô tận.
"Hay——! Hay——!"
"Thêm một đoạn nữa!!"
Sở Vãn Ninh bị mùi son phấn ngọt ngào làm gay mũi nhíu chặt mày kiếm, sắc mặt âm trầm. Mắt phượng liếc qua, tìm kiếm một vòng, không thấy thân ảnh thiếu niên kia.
Y nghĩ, chẳng lẽ đoán nhầm nơi rồi?
Lúc này bảo nhi vội tránh đi để ý tới y, một con bươm bướm diễm lệ rực rỡ đậu xuống, nhanh nhẹn đi tới phía y, miệng tô son đỏ chói nở một nụ cười, mời chào:
"Vị công tử này, nếu nghe diễn thì mời ngồi, tìm hoan vào trong phòng."
Sở Vãn Ninh nhìn ả ta một cái: "Tìm người."
"Tìm..." Bảo nhi ngừng lại, nụ cười vụt tắt, ánh mắt lạnh đi ba phần, "Tìm người thì tùy ý."
Sở Vãn Ninh thở dài, tháo ngọc bội bên hông ra, đó là mỹ ngọc Đạp Tiên Quân tặng y, xúc cảm ôn nhuận. Y đưa ngọc bội cho bảo nhi, nói lại: "Tìm người."
Bảo nhi nhận lấy, vừa thấy ánh sáng tản ra, làm đôi mắt ả càng sáng ngời.
Ả cất ngọc bội cẩn thận, nở nụ cười lần nữa, càng phong phú tươi tắn hơn lúc nãy: "Công tử muốn tìm ai?"
"Một người trẻ tuổi thoạt nhìn mười lăm mười sau tuổi." Sở Vãn Ninh nói, "Họ Mặc."
Lầu ba trải thảm treo hoa, hoa văn trang sức ung dung. Cũng khó trách nhiều người nguyện ý mua say tại đây suốt đêm, chỉ cần đưa đủ tiền mặt, con hát liền bịa ra một giấc mộng hoa anh túc đẹp, có chi tiết anh hùng hoá cốt. Nếu đêm dài mà tiêu ma như vậy, bị ôn nhu gông cổ, ai nguyện ý đối mặt với nhân gian đầy sẹo, hiện thực đau thương?
"Chính là phòng này." Bảo nhi nâng ngón tay nhuộm hồng thon dài, lật thẻ gỗ khắc hai chữ "Dung Cửu" lại.
Ả nâng mắt lên, tâm tư lả lướt, như suy tư gì mà đánh giá Sở Vãn Ninh, dò xét nói, "Công tử đừng vội, chờ nô gia gọi Cửu Nhi ra ngoài, rồi mời công tử vào phòng trò chuyện với bạn."
"..."
Bảo nương nhìn ra ngay y để ý tới hắn.
Sở Vãn Ninh nhắm mắt: "Làm phiền bà rồi."
Ả đi vào, trong phòng hình như có tiếng người, vỡ vụn không rõ.
Một lát sau, ả đi ra, một tiểu quan đi theo sau, Sở Vãn Ninh liếc mắt một cái, gương mặt quan nhi Dung Cửu kia vẫn còn đà hồng, sườn mặt tựa hồ cực kỳ giống người quen nào đó. Dung Cửu thấp thấp hành lễ với y, liền theo bảo nhi rời đi. Sở Vãn Ninh đẩy cửa vào, trong phòng là một mảnh màu tím tím hồng hồng, người xem tê dại da đầu. Trong phòng không có huân hương, nhưng có mùi rượu. Gương mặt Mặc Nhiên, nằm nghiêng trên giường, ngón tay thon dài vẫn còn đang thưởng thức bầu rượu buộc tua đỏ. Giường cũng màu đỏ, thực hỗn độn. Tốt nhất đừng nghĩ trên đó đã xảy ra chuyện gì.
Y đến đó, như sương tuyết, đứng ở nơi xuân tình không hợp với mình.
"Ừm... Sư tôn tới rồi?"
"..."
"Ngồi xuống uống một chén lê rượu không? Lê Hoa Bạch, rượu ngon. Đảm bảo chưa từng nếm đâu."
Sở Vãn Ninh nói: "Ngươi say rồi."
Mặc Nhiên cười hì hì, thấy nam tử bạch y kia đến trước giường mình. Hắn thật sự say rồi, đột nhiên duỗi tay, to gan lớn mật, ôm lấy eo Sở Vãn Ninh.
"Say không tốt ư, say không sợ trời chẳng sợ đất, đến đến đến, đêm dài chậm rãi, chi bằng cùng làm loạn một hồi."
Sở Vãn Ninh không lên tiếng, chỉ kéo Mặc Nhiên từ bể dục chìm nổi như đệm giường đỏ chói mềm mại lên, gân xanh trên tay nổi lên. Y là người có phong độ tông sư, loại thời điểm này đoan trọng túc mục, chỉ có ngón tay run rẩy là bán đứng nội tâm y.
Y nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: "Mặc Nhiên."
Thiếu niên say rượu "Ưm" một tiếng, vẫn chẳng rõ nguyên do, thậm chíang theo ý cười vô tâm vô phế.
Sở Vãn Ninh khàn khàn nói: "Ta đến chậm rồi."
Y ghé đầu lại gần, đầu ngón tay khẽ động, nháy mắt đau cực kỳ——
Cảm giác huyết nhục bị xé rách thống khổ này, thần võ dần hiện ra, gỗ hải đường, đuôi cong lên, bảy dây sáng ngời. Một đàn cổ thần mộc tốt.
Sở Vãn Ninh cắn răng, dùng loại linh lực tạm bợ này của thần võ độ linh lực hùng hậu đối kháng của Đạp Tiên Đế Quân quả đáng nực cười, nhưng cũng đủ để y thi triển rất nhiều pháp thuật.
Y dựa lên trán Mặc Nhiên, nhắm mắt lại.
Sau đó y cảm nhận được... Trong cơ thể Mặc Nhiên quả thực có hơi thở của Bát Khổ Trường Hận Hoa, trước mắt tựa hồ thấy được một đoá hoa cánh đen, rễ cắm vào tim, chôn sâu dọc theo mạch máu bên trong.
Chính là đoá Trường Hận Hoa này.
Là ngọn nguồn của hết thảy tội ác.
Sở Vãn Ninh hít sâu một hơi, y niệm chú quyết theo sách cổ ghi lại, sau đó gằn từng chữ, cơ hồ dùng hết toàn lực hét lên:
"Tách hồn!"
Sở Vãn Ninh bỗng mở mắt, đáy mắt chợt hiện một tia hàn quang.
Trường Hận Hoa chỉ có thể dùng sức lực của hồn phách ức chế, y liền làm y như lời trong sách cổ, sống sờ sờ tách đi nửa địa hồn của mình, từ