Edit: Chu
Beta: Shira
"Cái gì!?"
Cả sảnh biến sắc!
Chỉ có một mình Mặc Nhiên nhắm mắt, bình tĩnh như nước.
Mọi người loạn hết cả lên: "Chuyện này rốt cuộc thế nào?"
"Bản án Tương Đàm cũ thế nào?"
"Vì sao hắn lại giết người..."
Mộc Yên Ly nói: "Chuyện này nói ra thì rất dài, chuyện khi nhỏ của kẻ khác, rất nhiều người biết rõ nội tình đã không còn nữa. Có điều nếu không muốn người ta biết thì đừng làm, Thiên Âm Các điều tra nhiều lần, vẫn tìm được chứng cứ."
Trong lời kinh ngạc và giật mình của mọi người chồng chéo thành khói thuốc súng, Mộc Yên Ly bình tĩnh quay đầu lại: "Mấy nhân chứng tìm thấy ở Tương Đàm, các ngươi đã đưa tới chưa?"
Tùy hầu ngoài cửa liếc mắt, trả lời: "Hồi các chủ, đều đang ở ngoài điện đợi."
"Mời nhân chứng đầu tiên vào đi."
Nhân chứng đầu tiên vào điện là một nghệ nhân lâu đời, tuổi rất lớn, dáng vẻ bối rối, lão nhìn tiên quân trong điện, phản ứng đầu tiên thế mà là bộp một tiếng quỳ xuống đất, liên tục dập đầu, trong miệng vội lẩm bẩm: "Lạy các vị tiên quân đại gia... Lạy các vị tiên quân đại gia..."
Ngữ khí Mộc Yên Ly chậm rãi: "Lão tiên sinh trên đường mệt nhọc, đường tới nhiều vất vả. Ông đừng gấp, ta hổ mấy chuyện, có một đáp một, có hai đáp hai là được rồi."
Ông lão run run không đứng dậy nổi, hoà thượng Vô Bi Tự đến gần, cho lão một cái ghế, để lão ngồi xuống, nhưng lão rất sợ, mới đặt mông xuống một nửa, đã co lại rất nhỏ.
Mộc Yên Ly mở miệng nói: "Hai câu hỏi đầu tiên. Tiên sinh là người ở đâu? Làm nghề gì?"
Răng ông lão run lên, vừa mở miệng, tiếng đã run rẩy: "Ta... Ta từ Tương tới, làm... Làm đèn lồng ven đường..."
Mọi người cực kỳ tò mò mà xem xét lão, tóc bạc thưa thớt, tới đôi giày nát. Bọn họ không biết ông lão bán đèn lồng ven đường này có thể vạch trần ra chuyện gì.
Mộc Yên Ly hỏi: "Tiên sinh đã bán đèn lồng, bán bao năm rồi?"
"Hơn nửa đời... Trên năm mươi năm, không nhớ rõ..."
"Đủ lâu rồi, ta không hỏi ông chuyện xa tới năm mươi năm đâu."
Ông lão ngẩng đầu nhìn qua Mặc Nhiên, thấy người này cao lớn anh đĩnh, khí hoa thần lưu, không dám nhìn nhiều, lập tức rời mắt đi. Qua hồi lâu, mới do dự trộm ngó hắn, ngó ngó lại ngập ngừng nói: "Không có quen."
Mộc Yên Ly nói: "Không quen cũng chẳng lạ, ta đây lại hỏi ông, khi ông bán đèn ở Tương Đàm Túy Ngọc xưa, có phải luôn có một đứa trẻ, thích đứng bên sạp ông ngắm đèn lồng không?"
"A..." Hai mắt ông lão vẩn đục, nói chuyện lại rõ ràng, ông thở dài gật đầu, "Đúng vậy, có đứa trẻ như vậy, cơ hồ tối nào cũng đến ngắm, nó thích lồng đèn ta làm, nhưng mà nghèo, không mua nổi... Khi đó ta còn mắng nó mấy câu, nó cũng không hé răng, lá gan rất nhỏ."
"Tiên sinh còn nhớ tên nó không?"
"Ừm... Hình như là Mặc... Mặc Nhiên Nhi?"
Mọi người nãy còn ngưng thần nghe ông lão kể chuyện, lúc này, tầm mắt đều đặt hết lên người Mặc Nhiên.
Ông lão đang chìm vào hồi ức xưa, lẩm bẩm nói: "Không biết có "Nhi" không, ta cũng không nhớ rõ lắm. Chỉ biết nó là người của Túy Ngọc Lâu..."
Tiết Chính Ung đen mặt ngắt lời: "Nhiên nhi vốn là con nối dõi của huynh ta và mama Túy Lâu, Mộc các chủ mời vị tiên sinh này tới làm chứng lần nữa, là có ý gì?"
"Mama?" Ông lão sửng sốt, xua tay, "Ối chà, không phải. Con trai mama kia tuy rằng cũng họ Mặc, nhưng gọi là Mặc Niệm, khi ấy là tiểu bá vương nổi dang đầu đường cuối ngõ." Ông lão nói, cúi đầu xuống, chỉ vết sẹo trên ót mình.
"Năm đó ta còn bị nó ném gạch cơ, đứa bé kia hung ác lắm, vừa hoang dại vừa lì."
Sắc mặt Tiết Chính Ung đã thay đổi: "Mặc... Niệm?"
Vương phu nhân nôn nóng nói: "Lão tiên sinh nhớ nhầm chăng? Dù sao cũng chỉ khác một chữ, con trai của mama kia, rốt cuộc gọi là Mặc Nhiên, hay là Mặc Niệm?"
"... Là Mặc Niệm." Ông lão kia nghĩ nghĩ, lại gật đầu, "Không sai đâu, sao nhớ nhầm được, gọi là Mặc Niệm."
Thân mình Tiết Chính Ung vốn hơi nghiêng về phía trước, nghe lời này của lão, ngã xuống ghế, ánh mắt sững sờ.
"Mặc Niệm..."
Mộc Yên Ly tiếp tục nói: "Đứa nhỏ ngắm đèn lồng của ông, nó ở Túy Ngọc Lâu, là làm gì, ông biết không?"
"Ầy, cụ thể ta không nhớ rõ lắm, hình như là làm phụ bếp giúp đun củi." Ông lão nói, "Thanh danh không tốt, nghe nói tay chân không sạch sẽ, luôn trộm vặt của khách." Lão cố gắng nghĩ, sau đó tựa hồ nhớ ra cái gì, sắc mặt thay đổi, "À, nhớ ra rồi, đứa nhỏ kia không tốt, sau này lớn ngày càng tệ, còn cưỡng bức một hoàng hoa khuê nữ, khuê nữ kia không chịu nổi, cuối cùng tự sát."
"Cái gì?!"
Nếu nói li miêu thế thái tử đã rợn người, vậy Mặc Nhiên khi xưa còn vấy bẩn thiếu nữ đàng hoàng, làm không ít người phẫn nộ giận sôi.
Có không ít tu sĩ làm cha làm mẹ đang ngồi, lập tức sùi bọt mép, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không thể tin nổi... Đường đường là Mặc tông sư, lại là cầm thú đội lốt người!"
"Quá ghê tởm rồi!"
"Chết không đủ xá!"
Mặc Nhiên không hé răng, chỉ lẳng lặng nhìn lão nghệ nhân này.
Kiếp trước, mình dấy lên gió tanh mưa máu ở Tu Chân giới, Thiên Âm Các cũng từng định ngăn cản, khi đó ông lão này cũng được Mộc Yên Ly đưa tới đây, chỉ và nhận ra hắn.
Lúc ấy hắn làm thế nào?
Không ngừng cười lớn, bình yên chịu tội.
Còn quay đầu lại nhìn Tiết Chính Ung và Vương phu nhân, nụ cười vặn vẹo lại trào phúng nói: "Làm sao? Oán ghét con à? Ghét bỏ con ư? Có phải lại muốn như vị sư tôn tốt kia của con, nói con—— phẩm tính kém, chất khó mài?"
Khi đó, chuyện Mặc Nhiên trộm học Trân Lung Kỳ Cục, đã không khác gì bị lộ, nhưng ban đầu Tiết Chính Ung vẫn chọn tin hắn. Cho tới tận khi ấy, Tiết Chính Ung mới bật dậy, giận tới ho ra máu, trợn đôi mắt hổ báo lên quát: "Nghiệt súc! Đúng là nghiệt súc!!"
Mặc Nhiên nghe hai chữ này, cười ha ha, cười tới càng tùy ý càng thống khoái.
Cười đến khoé mắt cũng ươn ướt.
Cưỡng bức khuê nữ?
Tiết Chính Ung tin.
Tiết Chính Ung thế mà lại tin.
Ha ha ha ha—— tiếng cười của Mặc Nhiên bỗng im bặt, dứt khoát tự sa ngã, lòng nguội lạnh, khuôn mặt anh tuấn bị ép vặn vẹo sôi sục.
"Đúng vậy, ngày đó ta làm chuyện tội nghiệp ngập trời, ta giết cháu trai ông, giết nữ hài đáng thương kia—— Làm sao, bá phụ muốn thay trời hành đạo, giết ta để——"
Lời còn chưa nói xong, ngực đã đau xót.
Tính tình Tiết Chính Ung dữ dằn, Mặc Nhiên chưa kịp nói xong, đã gào lên đánh úp, trong mắt có hận cũng có nước mắt, gai nhọn trên quạt đâm vào ngực Mặc Nhiên.
Mặc Nhiên hơi sửng sốt, sau đó khoé miệng nhếch lên cười khẽ. Hắn cúi đầu, nhìn tay mình dần thấm ra máu tươi, nhỏ xuống đất.
"Bá phụ, gọi ông là bá phụ nhiều năm như vậy. Nhưng kết quả, ông vẫn không tin ta."
"Câm miệng!!"
Mặc Nhiên cười, bả vai run nhè nhẹ: "Đúng rồi, nói đến cùng, trong thân thể chúng ta cũng không chảy chung dòng máu. Nên gia đình giả này, Tử Sinh Đỉnh này... Đến tột cùng còn gì, để ta luyến tiếc đâu?"
Máu tươi bắn ra, văng đầy mặt.
Hắn nhìn Tiết Chính Ung ngã xuống trước mặt mình, não hơi tê dại—— hắn vốn không muốn giết ông—— là hắn trong tình huống khẩn cấp mới động thủ... Là tự ông tìm chết. Mặc Nhiên im lặng chốc lát, nâng đôi mắt nhuộm máu u hàn, nhìn Vương phu nhân kinh ngạc bi thương đến cực điểm, hắn liếm khoé miệng, bước qua thân thể bá phụ, đi tới chỗ bá mẫu.
Tiết Chính Ung còn chưa tắt thở, giữ chặt vạt áo hắn, gắt gao không chịu buông tay.
Nam nhân trung niên này như rất phẫn nộ, lại giống thống khổ và đau lòng hơn là phẫn nộ.
Khi đó trong đầu Mặc Nhiên điên cuồng, ý tứ trong ánh mắt