Edit: Chu
Beta:
Nói xong những lời này, Đạp Tiên Quân giật giật ngón tay, tiểu ma long kia lập tức cuốn người càng chặt. Sắc mặt Sư Muội thay đổi, đương nhiên là bị đau rồi, nhưng y vẫn còn muốn giữ mặt mũi, mặc dù đã rơi vào tình trạng này, vẫn cố hết sức duy trì gặp biến bất kinh của y.
"Mặc Nhiên, ngươi dám nhìn trộm ta?"
Đạp Tiên Quân cười nhạo nói: "Có ý gì, ngươi nói thử xem, trên đời này có chuyện gì, mà bổn toạ không dám làm?"
"..."
"Giới thiệu một chút. Đây là phân thân của ma long Võng Ly Giao Sơn, chỉ nghe theo mệnh lệnh của gia tộc Nam Cung." Đạp Tiên Quân liếc xéo y một cái, "Ngươi đang ở trên địa bàn của bổn toạ còn không biết thu liễm, bổn toạ thấy ngươi thật sự chán sống rồi."
Gân xanh bên thái dương Sư Muội nhảy lên thình thịch, đương nhiên là bị chọc tức không nhẹ. Nhưng y không nghĩ tới huyết khế Giao Sơn lại có thể dùng như vậy, nhất thời do dự, không dám tỏ khí thế kiêu ngạo quá mức, chỉ nói: "Ngươi vứt thứ ghê tởm này đi cho ta."
Đạp Tiên Quân không hé răng, không chút che giấu mà nhìn chằm chằm vào nơi ma long quấn quanh một lát, sau đó cười lạnh nói: "Vậy ngươi phải đảm bảo sẽ không bao giờ mang cái thứ ghê tởm này của ngươi ra với bổn toạ trước."
Việc giường chiếu bị quấy rầy vốn đã rất tức giận, Sư Muội đen mặt: "Ngươi nói ai ghê tởm?"
"Ai bị trói thì là người đó."
Sở Vãn Ninh: "..."
Nhìn thoáng qua Sở Vãn Ninh bị trói, Đạp Tiên Quân nhíu nhíu mày, sau đó sửa lại lời: "Ai không mặc y phục chính là người đó."
Sở Vãn Ninh: "..."
Hiểu lầm quá nhiều, Đạp Tiên Quân dứt khoát xua tay: "... Bổn toạ không nói ngươi."
Sư Muội nói: "Mặc Nhiên, ngươi thật quá nực cười."
Nhưng nói thì nói vậy, mặt y vẫn cứng đờ phủ thêm lớp áo dài, sau đó giương mắt nói với Mặc Nhiên: "Được rồi, giờ ngươi có thể bỏ đi chưa?"
"Đừng vội, ngươi ra cửa trước, đi xa chút, đi tới tầm sau núi ấy, nó sẽ tự mở ra." Đạp Tiên Quân lười biếng, "Có điều bổn toạ nhắc nhở ngươi một câu, nếu lần sau ngươi còn mang lòng động tay động chân với người của bổn toạ... Nó đã quen với hương vị của ngươi rồi, cho dù ngươi có ra ngoài Giao Sơn, nó vẫn đuổi theo siết chết ngươi đấy."
Mang lòng đắc chí vô địch, Đạp Tiên Quân từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống, thập phần vô địch.
Sư Muội tức giận bỏ đi.
Trong phòng chỉ còn lại hai người đế quân và Bắc Đẩu Tiên Tôn.
Đạp Tiên Quân đi tới, vươn tay——
Sau đó hắn thấy cặp mắt rõ ràng mang theo mũi đao và địch ý của Sở Vãn Ninh, lại có chút ướt át. Hắn vươn tay giữ lấy, đại khái vì những năm cầm tù đó đã làm Sở Vãn Ninh lập tức nhớ tới sự bạo ngược của hắn, cơ hồ căng thẳng trong nháy mắt.
"..." Đạp Tiên Quân hơi thở dài trong lòng, lại cũng không biết một tia mềm lòng này của mình đến tột cùng là vì sao.
Hắn đưa tay đặt lên trán Sở Vãn Ninh.
Dừng một chút, lại lãnh đạm nói: "Sau này sẽ không để nghiệt súc kia khinh nhục ngươi nữa, người của bổn toạ, không cho phép ai được chạm vào. Ngươi có thể yên tâm rồi."
Hắn căn bản còn không biết giờ ký ức của Sở Vãn Ninh đã bị Sư Muội xoá sạch, tạm thời lại quay về kiếp trước, bởi vậy cũng không biết lời nói này của mình làm cho Sở Vãn Ninh có kinh hãi lớn bao nhiêu.
Mặc Nhiên thế mà gọi Sư Muội là nghiệt súc...
Đạp Tiên Quân không để ý tới biểu tình của Sở Vãn Ninh, trên thực tế hắn vẫn luôn tránh để mình nhìn thẳng y. Hắn hiểu mình, loại cảnh tượng trước mắt mà nhìn nhiều, sợ là sẽ lại mất khống chế, nhưng với trạng thái bây giờ của Sở Vãn Ninh, khẳng định sẽ lại càng thêm khó có thể chịu nổi.
Nếu là trước kia, hắn đại khái sẽ chẳng có chút thương tiếc nào cả.
Nhưng một mình hắn, ở một thế giới khác lẻ loi hiu quạnh lâu như vậy, sống chết đều không thể làm chủ, chỉ có thể sống bằng một cái xác không hồn như vậy.
Lại nhìn thấy Sở Vãn Ninh lần nữa, cõi lòng lạnh như băng của hắn tựa hồ sinh ra một tia ấm áp mờ nhạt mơ hồ. Đúng là loại ấm áp này làm hắn không còn táo bạo như từ trước tới giờ nữa.
Hắn giúp Sở Vãn Ninh cởi dây thừng, nhìn đến cổ tay kia bị siết tới đỏ tươi, thậm chí còn theo bản năng mà xoa xoa nhẹ hai cái. Nhưng ngay sau đó hắn ý thức được mình đang làm gì, nên lại ngừng.
Hắn thật sự không biết mình bị làm sao nữa.
Lại qua một lát, pháp chú làm ký ức hỗn loạn của Sư Muội dần yếu đi, nên ánh mắt của Sở Vãn Ninh bắt đầu có chút tan rã, nhưng y trong choáng váng kỳ quái, vẫn là sắc mặt tái nhợt, nhịn lại cơn đau, nói: "Mặc Nhiên..."
"..."
"Hắn quay về rồi."
Là tỉnh hay là mơ cũng không còn quan trọng, chỉ là tâm nguyện nhiều năm trong lòng được đền bù.
Sở Vãn Ninh cơ hồ khàn khàn bảo: "Nên... Đừng hận nữa."
Đạp Tiên Quân nhìn y.
Có lẽ cảm thấy mộng này quá đẹp, Sở Vãn Ninh nhắm mắt lại, nâng tay vẫn còn có vệt đỏ, vuốt ve khuôn mặt Đạp Tiên Quân: "Quay đầu lại đi."
Đáy lòng tựa hồ có gì đó sụp đổ, Đạp Tiên Quân nhìn y chằm chằm đến chớp mắt cũng chẳng thèm chớp, mờ mịt hiện lên khuôn mặt hắn, mỏng như mây khói.
Sở Vãn Ninh nhăn mi lại, có chút nghẹn ngào.
"Phía trước không có đường, quay lại đi... Đừng lên phía trước nữa." Y ôm lấy gương mặt hắn, Bắc Đẩu Tiên Tôn chìm nổi trong nhân sinh hai đời, nhìn Đạp Tiên Quân đã là một hoạt tử nhân từ lâu, hai đời trôi qua, bọn họ đã vỡ nát hết cả. Sở Vãn Ninh khản tiếng, "Mặc Nhiên, sao mặt ngươi lại lạnh như vậy..."
Lạnh tới như băng.
Nếu có thể, ta nguyện làm một ngọn đuốc, trong đêm đông dài chờ ngươi quay đầu ở ngã rẽ. Ta nguyện cháy suốt cả đời, chiếu sáng đường về nhà của ngươi.
Nhưng sao ngươi lại lạnh như vậy...
Ta không biết mình còn có thể cháy bao lâu, nhỡ đâu ta kiệt sức, đốt cạn, nhỡ đâu tới khi ta bị dập tắt, ngươi vẫn đi mãi trong đêm tối không chịu quay đầu, thì phải làm sao bây giờ.
Ngón tay Sở Vãn Ninh run nhè nhẹ, nhắm mắt lại.
Y cô đơn một mình suốt cả hai đời, không quen ai chẳng có bạn, cũng không sợ phải rời đi.
Chỉ là nghĩ tới y đốt sạch hơi ấm cả đời, cũng không có cách nào sưởi ấm cõi lòng lạnh lẽo của Mặc Nhiên, y liền cảm thấy thực áy náy. Nghĩ tới đời y nếu dập tắt, thanh niên kia nhỡ có một ngày muốn lãng tử quay đầu, lại không tìm ra phương hướng, y liền cảm thấy mình hẳn nên sống.
Chờ nhiều hơn một ngày cũng được.
Có lẽ ngày mai, băng sẽ tan.
Nam nhân kia sẽ quay đầu lại, đi từ màn đêm cực dài đi ra, đến nơi ngọn đèn đã rã rời.
Mấy ngày kế tiếp, vì chịu ảnh hưởng pháp chú của Sư Muội còn sót lại, hơn nữa ký ức hai đời của Sở Vãn Ninh dao động liên tục, mấy ngày ấy y tỉnh lại cũng ít, ngủ lại nhiều, hơn nữa mỗi lần tỉnh lại, tinh thần đều rất rã rời, chuyện biết tới cũng toàn thứ linh tinh vụn vặn, chẳng hoàn chỉnh.
Sau khi Đạp Tiên Quân hiểu rõ ngọn nguồn, cũng cảm thấy bớt lo hơn, Sở Vãn Ninh giờ là kẻ hồ đồ, dễ dỗ. Hôm trước bị khi dễ tàn nhẫn, hôm sau mở mắt chưa chắc đã nhớ chuyện hôm qua. Hơn nữa vì lý do ký ức vỡ vụn, Sở Vãn Ninh còn cho rằng mình đang mơ, nên càng ít đề phòng hơn hẳn ngày thường——
Móng vuốt sắc nhọn của mèo nhỏ giương ra đương nhiên khá thú vị, nhưng nếu cuộn lại ngủ thành mèo trắng lớn thì cũng hiếm có.
Không thể không nói, hắn cảm thấy Hoa Bích Nam đã làm chuyện tốt.
"Hôm nay ngươi, nhớ được bao nhiêu thứ rồi?" Đây thành câu đầu tiên mỗi sáng tỉnh lại tất nhiên hắn sẽ hỏi Sở Vãn Ninh.
Mà Sở Vãn Ninh thường cau mày, hỏi hắn một câu: "Gì cơ."
Hắn hiếm khi có kiên nhẫn không ngại phiền đáp: "Trí nhớ của ngươi vẫn chỉ dừng lại sau khi chúng ta thành thân ở đời trước, hay là đổi qua ngày khác rồi?"
Lúc này, hắn hơn phân nửa sẽ chờ sắc mặt Sở Vãn Ninh khó chịu nổi, còn kèm một câu trầm thấp: "Mặc Vi Vũ, ngươi lại phát điên gì nữa."
Không phải lời gì hay, nếu là trước kia, đương nhiên sẽ ăn một phát tát.
Đạp Tiên Đế Quân hiện tại cũng nâng tay tát, chẳng qua đến cuối lại chậm chạp nhẹ nhàng, tiện đà một tay khác vươn theo, nhìn lên hoàn toàn không giống tát, mà là ôm lấy mặt đối phương.
Hắn cười nhạo một tiếng, trong mắt lại có một tia cảm thấy mỹ mãn: "Thật tốt. Nếu ngươi cứ như vậy mãi, thì không thể tốt hơn rồi."
Hắn thực sự không hy vọng Sở Vãn Ninh sẽ nhớ tới chuyện đời này, không hy vọng y sẽ nhớ tới Mặc Vi Vũ trở thành tông sư kia. Tựa hồ chỉ cần Sở Vãn Ninh hồ đồ mãi như vậy, bọn họ có thể trở lại năm kia ở Vu Sơn Điện, mặc kệ Sở Vãn Ninh hận hắn bao nhiêu, hai người họ đều có thể quấn quít bên nhau ngày đêm.
Sư tôn của hắn, Vãn Ninh của hắn, đều là của một mình hắn.
Hoa Bích Nam giễu cợt hắn: "Đến dấm của mình cũng tự ăn, lòng dạ còn không bằng đàn bà."
Ghen?
Đạp Tiên Quân nghĩ, không hề có. Chỉ là cho dù súc vật, một thứ ở bên mình lâu rồi, cũng sẽ sinh ra một loại cảm tình "thói quen."
Chỉ vậy thôi.
Tình hình Giao Sơn mấy ngày này tốt, Đạp Tiên Quân ép buộc Sở Vãn Ninh ngồi dưới tàng quýt cùng mình, hắn nhìn hoa trắng nhỏ xíu nở rộ toả hương thơm, lười biếng thở dài: "Hương vị vẫn hơi thiếu chút, nếu là hải đường thì tốt rồi."
Thần thức Sở Vãn Ninh mơ hồ, vẫn cho rằng mình đang trong một giấc mơ đêm.
Đạp Tiên Quân xoay người trên mặt cỏ, ghé lại gần, gối đầu lên đùi y. Bốn mắt nhìn nhau, Đạp Tiên Quân nói: "Nhất quán. Đúng rồi, bổn toạ đói rồi, lát nữa quay về, ngươi nấu cho bổn toạ một chén cháo đi."
"..."
"Cần cháo trứng thịt, trứng không được chín quá, cháo không thể loãng quá, thịt cho một ít là được rồi. Ngươi có làm không? Dạy ngươi nhiều lần lắm rồi."
Sở Vãn Ninh vốn không muốn đi, lại bị hắn nài ép lôi kéo vừa đấm vừa xoa đến một cách nhỏ xíu cũng chẳng có. Sau đó đành phải đi tới nhà bếp sau đài hiến tế.
Củi đã cháy, gạo đã vò sạch, nước cũng bắt đầu sôi rồi. Đạp Tiên Quân ngồi bên bàn nhỏ, chống cằm nhìn dáng vẻ bực bội bất đắc dĩ của Sở Vãn Ninh phản chiếu lên tiền đài.
Có điều cũng may là Sở Vãn Ninh cho rằng đây là mơ, nên cũng không định phí nhiều sức để phản kháng.
Mà Đạp Tiên Quân thì sao, hắn biết giấc mộng này chung quy sẽ tan, nên quý trọng hơn bất cứ lần nào trước đây.
Nước cạn dần, dưới nắp gỗ toả ra mùi gạo thơm và hương thịt.
Đạp Tiên Quân đổi tư thế, tay đan chéo để dưới cằm, hắn cảm thấy mình có rất nhiều lời muốn nói với Sở Vãn Ninh, nhưng lại cảm thấy nói ra cũng chẳng có nghĩa gì, nói cũng chỉ uổng công.
Đến cuối cùng, hắn giật giật môi, trầm thấp lười biếng nói ra, cũng chỉ là một câu: "Ừm."
"Hử?"
Muốn nói gì?
Kỳ thật hắn cũng không biết, vì thế nghĩ nghĩ, trịnh trọng lạ lùng: "Nhớ cho muối đấy."
"... Cho rồi."
"Vậy nhớ nếm thử mặn nhạt."
"..."
Tròng mắt đen tới phát tím của Đạp Tiên Quân lộ ra một tia trêu cợt cùng nhẹ nhàng: "Đừng mong làm mặn chết bổn toạ." Hắn nói, đứng dậy tới sau Sở Vãn Ninh, liếc qua nồi một cái, sau đó đột nhiên giơ tay, ôm lấy thân thể nam nhân ấm áp kia từ phía sau.
Hắn cọ cọ lên tai Sở Vãn Ninh, rủ mi xuống: "Bổn toạ còn muốn tra tấn ngươi cả đời."
"Mặc Vi Vũ——"
Cảm thấy người nọ cứng đờ, hắn lại càng ôm chặt hơn, thậm chí không nhịn được, nghiêng qua hôn lên gáy, hàng mi dài khẽ động: "Làm sao? Bổn toạ dạy tay nghề nấu cháo cho ngươi lâu như vậy, ngươi còn không muốn nấu một chén cháo cho bổn toạ ư?"
Sở Vãn Ninh bị lý lẽ của đạo tặc cường đạo này làm cho không biết nên nói thế nào cho đúng, thật vất vả mới nghĩ ra một lời bác bỏ nghiêm khắc, nhưng mới mở miệng, đến giọng cũng không kịp phát ra, đã bị Đạp Tiên Quân nghiêng qua lấp kín môi.
Hắn ôm ngọn lửa mất mà tìm lại được của hắn, trở lại nhân gian xuân về hoa nở.
Giữa mùi vị của củi gạo mắm muối, thân hắn đã là một hoạt tử nhân từ lâu, tận tình lại thâm tình hôn Sở Vãn Ninh, răng môi lạnh như bắng quấn lấy ấm áp.
Sư tôn của hắn, Vãn Ninh của hắn, Sở phi của hắn.
Không ai cướp đi được, không cho bất cứ ai.
Hôn tới kịch liệt, đầu Đạp Tiên Quân cũng mơ hồ, ấn người lên bàn, vừa như bình thường ghé lại gần hôn lên đôi môi đã sưng đỏ, vừa vươn tay cởi y phục Sở Vãn Ninh đi.