Edit: LuBachPhong36
Pháp trường trang nghiêm. Mảnh nhỏ linh hạch của Mặc Nhiên không ngừng bị móc ra, đào tẫn.
Một mảnh lại một mảnh.
Hắn gắt gao nhẫn nại, cứng rắn chịu đựng, đền tội là một chuyện, yếu thế lại là một chuyện khác, hắn không muốn kêu đau ở trước mặt Mộc Yên Ly, hắn vững như bàn thạch.
Đau đớn quá sâu, chìm nổi trong biển khổ.
Đột nhiên, kinh ngạc nghe được một âm thanh, như tiếng sấm mùa xuân nổ vang trong đầu.
"Mặc Nhiên!"
Không có khả năng, sao có thể?
Sao có thể sẽ là y......
Nhất định là do mình quá thống khổ, tâm sinh ảo giác, thần thức mơ màng.
"Mặc Nhiên!!"
Chung quanh bắt đầu ồn ào náo động, hình như có người đang kinh hô, đang ồn ào, giữa không trung đã nổi gió lớn, tay Mộc Yên Ly cũng ngừng lại.
Mặc Nhiên run rẩy, dùng hết sức lực lớn nhất để ngẩng đầu ——
Hắn nhìn thấy thần tiên của hắn cưỡi rồng bay đến, từ trên trời cao mà lao xuống.
Hắn nhìn thấy thần tiên của hắn bạch y phấp phới, tựa như tiên giáng trần.
Càng đến gần, gương mặt bên cạnh sừng rồng đang bay cao chót vót kia càng trở nên rõ ràng, tim Mặc Nhiên chợt co rút đau đớn, so với đao đâm vào tim còn đau đớn hơn.
Hắn nhìn thấy thần tiên của hắn đang khóc, Sở Vãn Ninh...... đang khóc!
"Sư...... Tôn......"
Miệng vết thương trên ngực máu chảy ồ ạt, Mặc Nhiên giãy giụa lên, xích sắt leng keng.
Sở Vãn Ninh nhảy xuống cự long, trong chớp mắt đã đứng trước kết giới xung quanh hình đài, Chúc Long liền hóa thành một tia kim quang chói mắt, trở lại trong phù chú.
"Ngọc Hành!"
"Sư tôn!"
"Ngọc Hành trưởng lão!"
Tất cả mọi người trong Tử Sinh Đỉnh trên khán đài đều đứng lên, người của những môn phái còn lại cũng kinh ngạc, ngay cả bá tánh áo vải cũng ngạc nhiên nói: "Đây là Bắc Đẩu Tiên Tôn trong lời đồn sao?"
"Là sư phụ Mặc Nhiên!"
"Bọn họ không phải nói đã nhất đao lưỡng đoạn sao?"
Hốc mắt Sở Vãn Ninh vốn dĩ đã đỏ, khi nhìn thấy những mảnh nhỏ linh hạch đầy máu tươi trong khay bạc, y càng sụp đổ.
Cổ họng y khàn khàn, muốn nói chuyện, còn chưa mở miệng, liền đã nghẹn ngào.
"Các ngươi...... Không thể đối với hắn như vậy......"
Mọi nơi ồ lên.
"Hắn đang nói cái gì?"
"Hắn điên rồi sao? Mặc Nhiên là phạm nhân giết người điên cuồng a!"
Mỗi một câu đều như đao nhọn khoét vào tim Sở Vãn Ninh, mỗi một tiếng chỉ trích đều như mũi dùi khoan sâu vào lồng ngực Sở Vãn Ninh.
Đau cực kỳ.
Sở Vãn Ninh nhìn kết giới Thiên Âm Các, đôi mắt đen nhuận ướt ấy yên lặng ngóng nhìn nam nhân của mình, nam nhân đang bị xé ngực mổ tim, linh hạch tổn hại.
Nam nhân khi bị nghìn người chỉ trỏ, lại không biết chính mình bị hàm oan.
Ngốc như vậy.
Sở Vãn Ninh mấp máy môi, cả người run rẩy.
Tay y dán lên kết giới trong suốt của Thiên Âm Các, y nghẹn ngào: "Phán sai rồi...... Phán sai rồi......"
Đừng lấy chủy thủ đâm hắn, đâm ta đi.
Đâm ta đi......
Luôn nói Đạp Tiên Quân vô tình, Mặc Vi Vũ cẩu thả.
Kiếp trước, người người dùng ngòi bút làm vũ khí, mong không được hắn chết.
Kiếp này, ngày đêm thấp thỏm bất an, trốn không thoát nội tâm khiển trách.
Nhưng sự thật lại có ai biết?
Mộc Yên Ly tựa như trong lòng gấp rút, sau khi kinh ngạc ban đầu qua đi, lại lập tức giơ lên đao nhọn, mũi đao nhỏ huyết, từng giọt từng giọt.
Mặc Nhiên lẩm bẩm: "Đừng nhìn."
Phập một tiếng, chủy thủ lại lần nữa đâm ngập vào tim, dòng máu phun trào.
Đồng tử Sở Vãn Ninh đột nhiên co hẹp, sau một lúc lâu, bạo liệt, tiếng nói nghẹn ngào phá mây: "ĐỪNG——!!!"
Kim quang trong nháy mắt xuất thế, gió mạnh nổi lên.
Thiên Vấn ứng triệu mà ra, một chiêu đánh xuống, mấy chục đệ tử cấp cao của Thiên Âm Các đang duy trì kết giới đều không thể chịu nỗi một kích này, lần lượt hộc máu quỳ xuống đất, trong nháy mắt kết giới đã nứt toạc. Trong quang hoa rực rỡ chói mắt, Sở Vãn Ninh cầm thần võ đang toé ra ánh lửa trong tay mình, lập tức lao về phía giữa hình đài.
"Có người muốn cướp tù!"
"Sở Vãn Ninh muốn cướp tù!!"
Mộc Yên Ly lập tức cầm khay chứa mãnh vỡ linh hạch cho vào túi càng khôn, quay đầu lạnh giọng hạ lệnh: "Ngăn hắn lại!"
"Rõ! Các chủ!"
Đệ tử Thiên Âm Các y phục kim sắc vây quanh lại như sóng triều, va chạm kịch liệt cùng linh lưu của Sở Vãn Ninh, các tu sĩ trên khán đài đều sợ ngây người, bọn họ chưa từng gặp qua Sở Vãn Ninh với dáng vẻ như thế——
Điên cuồng, bi thương.
Không còn lý trí.
Hiển nhiên Sở Vãn Ninh càng tiến càng gần, Mộc Yên Ly thấp giọng mắng, trong mắt hiện lên sương lạnh, cuối cùng móc ra một mảnh linh hạch vụn vỡ, thu vào trong túi càn khôn, rồi sau đó quần áo phần phật, xoay người cùng Sở Vãn Ninh đối chiêu.
"Sở tông sư, ngươi thật sự cứu hắn? Ngươi nghĩ cho kỹ, ngươi đi một bước này, từ đây thiên thu bêu danh, ngươi cùng hắn đều phải gánh lấy!"
Kiếm quang chiếu sáng lên mắt hạnh của Mộc Yên Ly, nàng trừng mắt nhìn y.
Thiên Vấn trói chặt bội đao của Mộc Yên Ly, trong phút chốc lưu quang bắn toé khắp nơi.
Sở Vãn Ninh nghiến nát từng câu từng chữ: "Vậy, để ta bồi hắn!"
Chính sử công chỉnh, phổ tẫn anh hùng.
Nhưng ta chỉ muốn ở bên cạnh ngươi, nằm trong câu truyện về bạo quân cũng được, hay nát thây trên bảng hung thần cũng xong, đều tốt cả.
Ta không muốn hậu nhân khi nhắc đến chúng ta, phụng ta là thần, chỉ ngươi là quỷ.
Ta không muốn sử sách hậu thế khi lưu lại một đoạn, viết ta ngươi bất hoà, sư đồ thành thù.
Nếu ta không thể vì ngươi trầm oan giải tội.
Mặc Nhiên, Mặc Vi Vũ, Đạp Tiên Quân.
Ta nguyện ý cùng ngươi chịu muôn đời thóa mạ.
Địa ngục quá lạnh.
Mặc Nhiên, ta tới tuẫn ngươi.*
....
(*tuẫn: chôn cùng)
Trong khoảng mây trôi tụ lại hợp, quang ảnh loá mắt đã khiến người người chỉ nhìn thấy một mảng hỗn loạn.
Trên đài dưới đài càng là lo sợ không yên, không biết phải xoay sở thế nào, trong hỗn loạn chỉ nghe được hai tiếng "tranh" "tranh", Thiên Vấn đột nhiên đã đánh gãy đoạn xiềng xích đang trói Mặc Nhiên.
Mặc Nhiên lập tức ngã quỳ xuống đất, rơi vào lồng ngực ấm áp của Sở Vãn Ninh.
Máu của hắn trong chớp mắt đã nhiễm đỏ bạch y của y.
Mặc Nhiên từ khi bắt đầu đã không hề rơi lệ, lúc bị mổ ngực moi tim cũng chưa từng nghẹn ngào, lúc này ngực đã nát không thành hình, hai tay hắn run rẩy nâng lên, lại buông xuống.
Hắn muốn cứ như vậy mà ôm lấy Sở Vãn Ninh, nhưng lại cũng muốn cứ như vậy mà đẩy Sở Vãn Ninh ra, hắn tha thiết hi vọng xa vời cùng Sở Vãn Ninh cùng trời cuối đất không chia lìa, lại khẩn thiết khát vọng mọi điều của Sở Vãn Ninh đều là tốt đẹp, vĩnh viễn sạch sẽ, không có liên quan gì đến người dơ bẩn như mình.
Cho nên hắn không biết đến tột cùng là nên ôm lấy, hay là nên chia lìa.
Một đôi tay run lâu như vậy, cuối cùng thật cẩn thận dè dặt mà nâng lên phía sau lưng Sở Vãn Ninh.
Mặc Nhiên khóc.
Hắn nói: "Sư tôn...... Vì sao không trách ta...... Vì sao còn muốn cứu ta......"
Sở Vãn Ninh chỉ cảm thấy lòng đau như sắp chết, y gắt gao ôm chặt người trong lồng ngực, rốt cuộc bất chấp ánh mắt quanh mình, mọi người nhìn chằm chằm, thiên ngôn vạn ngữ, cũng không biết phải nói gì trước mới tốt.