Edit: LuBachPhong36
Không khí trong Đan Tâm điện căng đến mức tận cùng, chỉ một chút sẽ bốc cháy lên. Đệ tử Tử Sinh Đỉnh cùng đệ tử chư phái Thượng Tu Giới giằng co mà đứng, không ai nhường ai.
Dây cung đã giương, khi bắn ra, hoặc là dây đứt, hoặc là tên bay.
Lúc này, trong đám người chợt có một người đứng ra, là cung chủ Đạp Tuyết cung, Minh Nguyệt Lâu.
Giọng nói Minh Nguyệt Lâu ôn tồn dễ nghe, phá vỡ sự tĩnh mịch nguy hiểm này: "Xin chư vị chờ một lát, lệnh văn là chết, con người là sống. Chư vị suy bụng ta ra bụng người, ngẫm lại xem, hiện giờ thực tế cũng không thể chứng minh được Tử Sinh Đỉnh luyện chế quân cờ, cương quyết đòi giải tán phái thì quả thực có chút quá đáng. Ta nghĩ nếu không thì như vậy đi, tạm thời tịch thu quyển cấm thuật của Tử Sinh Đỉnh, thẩm định cẩn thận lại lần nữa rồi mới quyết định đi."
Huyền Kính đại sư lắc lắc đầu: "Minh cung chủ và Tiết chưởng môn tư giáo sâu đậm, không khỏi có phần thiên vị. Tử Sinh Đỉnh đã phạm vào cấm kỵ Tu Chân giới, chỗ nào lại còn cần phải thẩm định cẩn thận?"
"Lời này của Phương trượng sai rồi, quy tắc này rất nhiều môn phái đều đã phạm qua." Lời nói Minh Nguyệt Lâu ôn tồn nhỏ nhẹ, thái độ lại rất kiên định, nàng ôn thanh nói, "Nếu muốn tính toán, ta vẫn chưa quên Hoài Tội đại sư của quý phái."
"Ngươi ——!" Sắc mặt Huyền Kính tối sầm lại, ngay sau đó ống tay áo phất một cái, một lần nữa bày ra vẻ trang nghiêm trên mặt chắp tay trước ngực nói, "Thuật cứu người, há lại đánh đồng với cờ Trân Lung."
"Vậy thuật cứu người kia có tính là tam đại cấm thuật không?"
Người nói chính là Tiết Chính Ung. Lúc này, vài người đứng gần hắn đã cảm thấy hắn có chút khác lạ, nam nhân ngày thường uy phong lẫm liệt nay hơi thở lại gấp gáp, sắc môi lại trắng xanh.
Huyền Kính nói: "...... Dĩ nhiên là tính."
Tiết Chính Ung nhắm mắt lại, thở hổn hển, sau đó mới một lần nữa nhìn chằm chằm Huyền Kính phương trượng, khàn khàn nói: "Một khi đã vậy, đại sư sao có thể bởi vì trọng sinh thuật có thể cứu người, mà tách nó ra khỏi quy tắc chứ?"
Huyền Kính chần chừ sau một lúc lâu, không biết nên biện giải như thế nào, cứng ngắc nói: "Đây không phải là cùng một chuyện."
Đệ tử Tử Sinh Đỉnh đứng bên cạnh tức giận mà tiến lên chất vấn: "Tại sao lại không phải là cùng một chuyện? Thượng Tu Giới tu luyện cấm thuật cũng có khối người, chỉ là không thành công thôi, nếu bởi vì quy tắc này mà muốn nghiêm trị phái ta, có phải cũng nên bắt hết mọi người đều giam lại không?"
Tham Lang trưởng lão âm trầm nói: "Vô Bi Tự có Hoài Tội, Cô Nguyệt Dạ có Hoa Bích Nam, tại sao chỉ chỉ trích chuyện của Tử Sinh Đỉnh? Khương chưởng môn muốn Tử Sinh Đỉnh phải đóng cửa, chi bằng làm gương tốt trước đi, tại đây tuyên bố Cô Nguyệt Dạ giải tán."
Không ngờ bị phản lại một chiêu thế này, chúng môn phái đều có chút chột dạ, những người nãy giờ kêu gào dữ dội giờ phút này cũng đều sôi nổi an tĩnh lại, không muốn dẫn họa thủy đến trước cửa nhà mình.
Tiết Chính Ung ho nhẹ mấy tiếng, lông mi rủ xuống, lặng yên không một tiếng động mà giấu đi vết máu trong lòng bàn tay mình, ngước mắt mạnh mẽ cười nói: "Nếu các phái cũng đều đã làm việc tương tự thế, hơn nữa cái gọi là Tử Sinh Đỉnh trộm luyện quân cờ, ý đồ điên đảo trên dưới Tu Giới, những lời nói vô căn cứ này cũng không cách nào chứng thực, như vậy thứ Tiết mỗ vô lễ —— mời các vị lập tức rời đi."
"Này......"
Sát khí hừng hực bốc lên, vốn một lòng cho rằng có thể loại trừ môn phái khác loài này, lại không ngờ rằng nháo thành cái cục diện lúng ta lúng túng thế này, sắc mặt mọi người nhất thời đều có chút khó coi.
Khương Hi vốn là không có ý muốn bức bách Tử Sinh Đỉnh giải tán phái. Nhưng trước đó đã lỡ cưỡi lên lưng cọp, rốt cuộc khó mà leo xuống, không thể không làm. Lúc này thấy mọi người yên lặng, hắn liền nhắm mắt, dứt khoát nói: "Đi trước."
Nghe câu nói như thế, tảng đá trong lòng Tiết Chính Ung cuối cùng cũng rơi xuống, hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhỏ đến không thể phát hiện ra, sống lưng vẫn luôn căng thẳng cũng thả lỏng. Nhưng chính lúc nay lại đột nhiên cảm thấy tê rần, hắn quét mắt nhìn xuống, thấy y phục xanh biển bên eo sườn đã có vết máu loang lổ thấm ra.
Vết thương hôm qua thật sự là quá nặng. Lát nữa nhất định phải tìm Tham Lang trưởng lão cẩn thận xem xét......
Hắn còn chưa nghĩ xong, bên ngoài chợt có đệ tử Thiên Âm Các cầm kiếm xông vào trong điện. Mỗi gương mặt của bọn họ đều lạnh băng, khí thế ào ào, vừa vào cửa liền cất cao giọng quát: "Tiết Chính Ung, ngươi cũng thật có thể diện. Tử Sinh Đỉnh chưa từng tư luyện Trân Lung cờ, những lời này mà ngươi cũng nói ra miệng được!".
Mọi người không ngờ người của Thiên Âm Các sẽ đến, đều kinh ngạc, lũ lượt quay đầu lại. Nhưng thấy sau lưng bọn họ có đến mấy chục bá tánh áo vải vâng vâng dạ dạ theo sau, trong đó còn có mấy gương mặt hết sức quen mắt, nhìn qua hình như là thôn trưởng của mấy thôn nhỏ ở nơi nào đó thuộc vùng Thục Trung.
"Xảy ra chuyện gì......"
Một sư huynh Thiên Âm Các lành lạnh nói: "Không phải ngươi muốn chứng cứ sao? Mang đến nhiêu đây có đủ không?"
Lại có môn đồ nói với mọi người: "Tử Sinh Đỉnh là nơi ô dơ, chưởng môn lòng muông dạ thú, mấy năm nay vẫn luôn tung lưới ở Thục Trung, bức bách bá tánh bình thường hiến tế đồng nam đồng nữ để tu luyện cờ Trân Lung —— những người này đều là nhân chứng, còn gì có thể nguỵ biện?!"
Tiết Chính Ung bỗng dưng đứng lên, trong mắt diễm điện hung thần, máu tươi lại dâng lên trong yết hầu: "Hồ ngôn loạn ngữ!"
"Có phải hồ ngôn loạn ngữ hay không, ta hay ngươi nói đều không tính, chính ngươi tự hỏi họ một chút đi."
Mấy chục thôn dân kia giống như đàn vịt bị hoảng sợ, lảo đảo mà túm tụm lại với nhau, co rúm lại, sụp mi nhìn xuống, không ai dám miệng trước
Tiết Mông tinh mắt, lập tức nhận ra một gương mặt quen quen trong đám người, ngạc nhiên nói: "Thôn trưởng Lưu?"
Thôn trưởng họ Lưu kia đột nhiên run lập cập, ánh mắt run rẩy mà liếc qua một cái, liền như con cá trơn nhẵn không dính tay, trôi trượt đi.
"Ngươi tới đây làm gì?" Tiết Mông nhất thời còn chưa phản ứng kịp, hắn như là có chút ngây thơ đáng yêu, nhưng cái loại ngây thơ ấy trong giờ phút này lại có vẻ đáng thương như vậy.
"Ta......" Thôn trưởng Lưu nuốt ngụm nước bọt, ngón tay khô gầy nhéo lấy góc áo, hắn nhìn chằm chằm vào mặt đất, hai chân lảo đảo.
Ngữ khí đệ tử Thiên Âm Các mạnh mẽ, nói: "Nói thật, nếu ngươi nói láo, Thiên Âm Các trước nay công bằng, tuyệt không nhân nhượng."
Thôn trưởng Lưu rùng mình một cái, đột nhiên quỳ mọp xuống, đập đầu xuống đất: "Ta...... Ta, ta nói! Tử Sinh Đỉnh mấy năm nay mượn danh nghĩa trừ ma hộ đạo, nói là không lấy một xu, kỳ thật... kỳ thật vẫn luôn ép chúng ta giao nộp bé trai bé gái trong thôn cho họ......"
Tiết Chính Ung giận tím mặt, vỗ bàn đứng lên: "Đánh rắm!"
Giọng nói Thiên Âm Các so với Tiết Chính Ung càng vang: "Nói tiếp. Bọn họ muốn đồng nam đồng nữ làm gì?"
"Ta, ta cũng không biết." Trán thôn trưởng thấm đẫm mồ hôi bóng loáng, nuốt một ngụm nước bọt, bả vai lạnh run, "Nói là đưa vào núi tu luyện, nhưng cũng không còn nhìn thấy họ nữa. Tiểu Hổ, Tiểu Thạch..... những đứa trẻ đó đều không còn trở về."
Người của Thiên Âm Các liền quay đầu hỏi nhóm tu sĩ Tử Sinh Đỉnh.
"Trong các ngươi, có ai là đứa trẻ mà vị thôn trưởng này nhắc tới?"
"......"
Dĩ nhiên là sẽ không có.
Máu cả người Tiết Mông đều đang sôi trào kích động, Tiểu Hổ, Tiểu Thạch..... lúc hắn chạy đến cứu tiểu thôn đang gặp khó khăn bấp bênh khi ấy, chúng nó đã vùi thây trong bụng yêu ma rồi.
"Nói dối!!!" Trong lòng lửa giận thiêu đốt, trong yết hầu tanh ngọt dâng lên, Tiết Mông tức đến như muốn hộc máu, "Ngươi lấy oán trả ơn, lương tâm có thể yên sao?!!"
Sắc mặt thôn trưởng Lưu suy sụp, nước mắt không ngăn được mà lăn xuống. Nhưng không biết đến tột cùng là Thiên Âm Các đã lấy cái gì uy hiếp hắn, hắn vẫn kiên trì nói: "Tử Sinh Đỉnh không phải môn phái tốt...... Bọn họ, trước mặt một kiểu...... Sau lưng một kiểu...... Ở Thục Trung, đã làm...... Làm vô số việc thương thiên hại lý......"
Nước mắt nước mũi giàn giụa, nhưng lại không dám nhìn lên bất kỳ ai, hắn đổ sụp xuống đất mà gào khóc nói: "Tử Sinh Đỉnh bá đạo xâm phạm Hạ Tu Giới a!!"
Đám người ồ lên.
Nếu như ngày thường, lời nói của mấy chục thảo dân này chúng tu sĩ nhất định sẽ không hoàn toàn tin tưởng. Nhưng đại đa số người ở đây vốn dĩ đang hướng tới Tử Sinh Đỉnh đòi giải tán phái, nên trong lòng sớm đã tự có phán quyết, bởi vậy khi nghe được bằng chứng như thế, lập tức tiếp nhận toàn bộ, giận không thể kiềm.
"Ta đã nói bọn họ tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì tốt mà!"
"Tiết Chính Ung, ngươi còn có gì giải thích?"
Tiết Chính Ung cũng thế, Tiết Mông cũng thế, đệ tử cùng các trưởng lão Tử Sinh Đỉnh đều ngây ngẩn cả người.
Khi nãy, đông đảo môn phái bắt tay nhau tới xúc phạm, bọn họ chỉ cảm thấy phẫn nộ, còn có thể múa may hai tay nói mình ủy khuất và oan uổng.
Nhưng giờ phút này, liếc mắt nhìn qua một lượt, thế nhưng toàn là vài vị thôn trưởng ở Thục Trung và mấy chục bá tánh...... Là những người đó từng tặng họ trứng gà, trắng mặt, nước mắt giàn giụa mà cảm ơn ân cứu mạng của tiên quân, nói "kết cỏ ngậm vành*" không có gì báo đáp người.
(*Đền ơn trả nghĩa cho người từng cứu giúp mình. Do tích Ngụy Khoả không mang chôn sống ái thiếp của cha mà gả cho người khác. Sau Ngụy Khoả bị giặc bao vây, nhờ có hồn của cha người ái thiếp kia kết cỏ vào chân ngựa của giặc mà Ngụy Khoả thoát được.)
Mấy chục con sói trong núi này đứng giữa Đan Tâm điện. Bọn chúng đích thân cầm đao đâm thẳng vào đan tâm*.
(*丹心: đan tâm – lòng son, lòng trung nghĩa)
Đau cực kỳ, cũng lạnh cực kỳ.
Như rơi xuống hầm băng, khắp cả người phát lạnh.
Những nhân chứng ấy từng đám người tiến lên, người thứ nhất trong mắt còn hổ thẹn, người thứ hai chân cẳng còn phát run, nhưng người thứ ba đã có thể nhìn thẳng mặt mọi người, người thứ tư bắt đầu nói những lời lẽ như là chính đáng, người thứ năm đã học được thêm mắm thêm muối...... Cả đám người như chim nhạn, con nhạn đầu đàn dẫn đầu, đám phía sau thuận theo.
Cái gọi là miệng đời xói mòn vàng, ba người thành hổ. Bọn họ cứ nói cứ nói, dõng dạc hùng hồn, cứ nói cứ nói, lại tự cho là thật.
Tiết Mông chỉ cảm thấy máu lạnh, cảm thấy răng lãnh.
Hắn từng cho rằng người có sống lưng, phá cũng không gãy, lại không ngờ chó săn vì sống, có thể uống phân.
"Đúng vậy, chính là cái quân cờ gì đó......" Đến lượt bà mối của thôn Giả, bà ta cũng đến đây làm chứng, "Bọn họ ép buộc chúng tôi giao trẻ nhỏ cho họ coi như thù lao trừ ma, Tử Sinh Đỉnh không thu tiền, chỉ thu trẻ con, đây là quy củ mà cả Hạ Tu Giới chúng ta đều biết."
Khương Hi nhíu mày hỏi: "Đã biết vậy tại sao còn đến tìm họ?"
Bà mối liền lấy khăn hồng gạt lệ: "Không còn cách nào khác, nghèo mà, nên thỉnh không nổi đạo trưởng đại gia ở Thượng Tu Giới, nên chỉ có thể chọn cách đưa trẻ con trong thôn đi...... Nói là đưa đến Tử Sinh Đỉnh tu luyện, nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ, hức hức...... Đám trẻ con số khổ đó bị đưa đi rồi thì đều không thể sống được nữa."
Dứt lời, đấm ngực giậm chân, che mặt gào khóc.
Cũng có thư sinh tới làm chứng: "Đúng thật như thế, Tử Sinh Đỉnh thu người không thu tiền, chúng ta còn muốn sống nên cũng không dám giận, không dám nói. May mà trời xanh có mắt, ác giả ác báo, Tử Sinh Đỉnh rốt cuộc lòi đuôi cáo. Các vị đạo gia, xin các vị nhất định phải làm chủ vì bình minh cho thương sinh ở Hạ Tu Giới a!"
Giang Đông đường lập tức có người đứng ra: "Yên tâm, Thượng Tu Giới thanh chính trong trắng, hôm nay danh môn chính phái có trăm năm lịch sử, có uy tín danh dự