Edit: Chu
Beta:
Đạp Tiên Quân quay đầu lại, thấy Tống Thu Đồng y quan hoa mỹ, nhu nhược động lòng người, đang dẫn theo một hàng tùy tùng tới gần.
Tay hắn vươn ra vén mành ngừng lại, bất động thanh sắc mà kéo rèm trúc xuống che kín mít, sau đó hỏi: "Làm sao?"
"Thiếp thân rảnh rỗi không có việc gì làm, tùy tiện đi tiêu thực một chút thôi." Tống Thu Đồng chỉnh đốn trang phục thi lễ, ánh mắt mềm mại uyển chuyển mà nhìn tới phía xe ngựa, "A Nhiên muốn ra ngoài ư?"
"Tới trấn Vô Thường dạo chợ đêm."
Ả cười tươi sáng, biểu tình kính cẩn nghe theo lại không mất thân cận: "Đường xá gần như vậy còn phải dùng xe ngựa. Không phải đi một mình ư?"
Lúc đó tính kiên nhẫn của hắn với ả không ít, vì thế nở một nụ cười: "Không phải đi một mình."
Sóng mắt Tống Thu Đồng lưu chuyển, ánh mắt dừng trên nơi đạp chân của hoàng toan kia, nữ tử tâm tư cẩn thận, chỉ vừa liếc qua đã có đáp án. Biểu tình ả đầu tiên hơi cứng lại, sau đó lộ vẻ mặt vui vẻ nói: "A, chẳng lẽ là Sở phi muội muội?"
"..."
Quả thực có thể tưởng tượng được vẻ mặt của Sở Vãn Ninh trong xe ngựa sau khi nghe thấy xưng hô này, Đạp Tiên Quân nén cười: "Ừ. Là y*."
(*Trong tiếng Trung, nàng ấy và hắn/y đọc giống nhau)
Thần thái trên mặt nữ nhân càng tươi đẹp mỹ lệ hơn, quả thực muốn khiến mây màu tía phía chân trời ảm đạm thất sắc: "Thật sự tốt quá, ở cung đình suốt ba năm, cũng chỉ có mỗi ngày đại hôn có thể gặp Sở phi muội muội, nhưng đội khăn voan suốt. Hôm nay là ngày lành gì đây, thế mà lại có thể gặp được."
Ả nói: "A Nhiên có nguyện ý để hai tỷ muội chúng thiếp gặp nhau không?"
Đạp Tiên Quân lắc đầu: "Tính tình y không tốt, gặp người sống sẽ không thoải mái. Cho dù đó có là người câm. Đừng gặp."
Tuy Mặc Nhiên nói gì Tống Thu Đồng luôn nghe nấy, nhưng lúc này khó nhịn tâm tư lại. Huống chi ả có thể nói là đã chất chứa oán hận từ lâu với Sở phi này, từ ngày thành hôn ấy vô cớ phải chịu nhàn ngôn toái ngữ, ả cảm thấy nhục nhã. Sau đó nghe thấy càng nhiều cung nhân nhàn ngôn toái ngữ, nói đêm tân hôn đế quân ở trong phòng Sở phi tới tận gần hoàng hôn ngày thứ hai mới ra.
"Một đêm cũng chưa ngừng nghỉ, động tĩnh kia thật sự muốn lấy mạng người ta."
"Nghe người trực đêm nói, bọn họ bấm đầu ngón tay đếm, bảo ít nhất cũng phải làm bảy tám lần, bệ hạ cũng quá sung mãn rồi."
Còn có cả tiểu cung nữ cười hì hì nói: "Không phải sung mãn là Sở phi nương nương ư? Cả đêm tới tận lần thứ bảy thứ tám, có lẽ rất nhanh sẽ có tiểu hoàng tử thôi."
Có điều khiến Tống Thu Đồng không chịu nổi nhất lời xì xào nói nhỏ là chuyện khác, tỷ như "Hoàng Hậu nương nương xinh đẹp như vậy, không ngờ tới đêm tân hôn thế mà lại bị thất sủng", "Đây căn bản không hợp lễ chế, bệ hạ cũng quá không để mặt mũi cho nương nương rồi".
Ả cảm thấy mặt như bị Sở phi chưa từng thấy mặt tát cho một cái, nóng rát đau đớn này suốt ba năm chỉ tăng chứ không giảm.
Sau này, ngay cả tì nữ tâm phúc của ả lòng cũng sinh oán hận, cắn răng nảy sinh ác độc oán trách: "Cũng không biết là hồ ly tinh ở núi nào tu thành, mê hoặc bệ hạ choáng váng đầu óc như thế."
Ngược lại còn khuyên ả: "Nương nương đừng khổ sở quá, người xem bệ hạ gần như đêm nào cũng ở chỗ ả ta, nhưng không thấy ả mang thai, nghĩ tới thân mình chôn vùi ở đó sẽ không tốt, đời này không có được con nối dõi. Bệ hã cũng chỉ chơi đùa với ả ta thôi, sớm muộn gì cũng sẽ phát chán."
Tống Thu Đồng miễn cưỡng cười, có ít lời, làm sao ả có thể diện để nói ra?
Số lần hoan ái của ả với hắn không nhiều lắm, hắn đều cẩn thận tới cực điểm, cũng không muốn để ả có thai. Lần duy nhất nguyện phát tiết trong nơi ôn nhu hương của ả, là không lâu trước đây, sau khi hắn uống say cãi nhau lớn cùng Sở phi, tới giữa nửa đêm mới tới nơi của ả.
Khi đó ả đã ngủ say, lúc mành bỗng dưng bị xốc lên, đối diện với cắp mắt đỏ tươi mất lý trí. Ả thậm chí còn không kịp phản ứng, đã bị hắn lật người lại xé rách đồ lót, thô bạo lỗ mãng mà làm. Trong tra tấn lỗ mãng điên cuồng, búi tóc ả bị hung hăng kéo lại, ả nghe thấy hắn thở dốc bên tai: "Ngươi giấu ta trộm viết thư cho ai? Ngươi để ý tới hắn như vậy?"
Trong lúc mây mưa, nàng bị kích tới nhũn cả người, lại nghe thấy hắn nỉ non phía sau mình: "Ngươi không thể gặp bất cứ ai... Không thể đi bất cứ đâu... Ngươi chỉ có thể làm Sở phi của bổn toạ... Cho dù có không cam lòng đi nữa..."
Tống Thu Đồng hồi thần từ ký ức khiến người ta bị sỉ nhục, ả sửa sang lại thần sắc cho tốt, cong lên đôi mắt đẹp lấp lánh cười nói: "Tuy nói bệ hạ không ngại lễ nghĩa, nhưng dù sao cũng là tỷ muội, thiếp muốn gặp muội ấy, tặng cho muội ấy chút lễ mọn mà thôi."
Tay Đạp Tiên Quân đặt trên màn trúc không có ý định buông xuống: "Y gì cũng có rồi. Cũng chẳng thiếu gì đâu."
Nếu lời nói ra đã tới mức này, Tống Thu Đồng cũng hết kế sách có thể làm được, chỉ đành ôn thanh nhuyễn ngọc nói với đế quân vài câu, ánh mắt trông mong nhìn hắn lên xe ngựa, đi xa cùng hồ ly tinh kia.
Mà sâu trong màn trúc, trên ghế đệm, Đạp Tiên Quân nhịn cười tới đau cả cơ bụng, vẫn tiếp tục nghiêm trang nói: "Bổn toạ thân là đế quân, chuyên sủng ngươi suốt từ trước, có lẽ không ổn rồi."
"..."
Sắc mặt Sở Vãn Ninh tối sầm, nghiêng mặt nhìn ngoài cửa sổ, không rên một tiếng.
Ánh nắng màu cam chiếu xuyên qua mành mỏng vào, chiếu lên gương mặt y tầng tầng lớp lớp quang ảnh trong suốt. Đạp Tiên Quân nhìn chằm chằm một lát, dựa tới gần, dứt khoát nằm lên đùi y.
Lưng Sở Vãn Ninh thẳng tắp cứng đờ, cũng không nhìn hắn, mà hỏi: "Ngươi không nóng à?"
"Giọng ái phi lạnh như thế, có thể giải nhiệt giảm nhiệt độ rồi."
"..." Sở Vãn Ninh rốt cuộc cúi đầu liếc hắn, ánh mắt còn lạnh hơn cả giọng.
Y thật sự cảm thấy phẫn nộ, không có nam nhân nào nguyện ý trở thành phi tần của một nam nhân khác, một tiếng Sở phi muội muội kia của Tống Thu Đồng đã làm y khó nuốt trôi, đến đuôi mắt của y cũng ửng hồng, vì bị sỉ nhục.
Lúc đầu Đạp Tiên Quân phong y làm phi, cũng vì để y nếm thử loại cảm giác không bằng cả nữ nhân. Tống Thu Đồng là thê, mà y đường đường là Bắc Đẩu Tiên Tôn, thế mà lại chỉ được phong cho một cái danh vãn bối là thiếp.
"Giận rồi?"
"..."
"Bổn toạ không để ngươi gặp ả, ngươi còn ấm ức cái gì nữa chứ?"
Đạp Tiên Quân vốn còn muốn đùa cợt người nam nhân này, nhưng chiều hôm chợt loé, ánh hoàng hôn chiều tà chiếu vào màn trúc, chiếu sáng mặt Sở Vãn Ninh. Đạp Tiên Quân nhận ra cặp mắt kia lạnh băng xa cách như thế, vì thế giật giật môi, chung quy cũng chẳng nói gì.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy thật không thú vị.
Hai người cũng chẳng nói nữa.
Tới trấn Vô Thường, thất thất bát bát mua rất nhiều đồ. Kẹo đường, bánh hoa, hồ lô ngâm đường, đèn lồng, có thể mua đều mua, chất trong xe ngựa. Nhưng Sở Vãn Ninh chỉ nhìn náo nhiệt ngoài màn trúc, cũng không để ý tới trong màn trúc rực rỡ muôn màu.
Làm thế nào cũng không thấy Sở Vãn Ninh cao hứng, Đạp Tiên Quân không khỏi có chút bực bội.
"Được rồi, đêm nay không về nữa." Hắn bỗng nhiên nói, "Ở lại trong trấn đi."
Hắn ra lệnh cho mã phu tìm khách điếm, phủ thêm mũ áo choàng lên cùng Sở Vãn Ninh vào trong.
Tiểu nhị đang ngáp, thấy khách nhân lập tức xốc lại tinh thần, ngáp một nửa liền cười tủm tỉm hỏi: "Khách quan ở trọ ư?"
"Cho một gian phòng."
Tuy rằng mặt Sở Vãn Ninh bị mũ che đi không thấy rõ lắm, nhưng dáng người khí độ rõ ràng là một nam tử, tiểu nhị không khỏi tò mò mà đánh giá.
Sở Vãn Ninh nói: "... Hai phòng."
Nghe y nói vậy, cơn giận Đạp Tiên Quân vẫn luôn đè nén chợt dồn lên đầu: "Quan hệ của ta với ngươi thế nào, dùng hai phòng để che tai mắt người ngoài à?"
Nếu nói ánh mắt tiểu nhị lúc nãy là ngờ vực, thì giờ chính là chợt bừng tỉnh.
Đạp Tiên Quân rất hài lòng với loại ánh mắt này của tiểu nhị, thậm chí còn có chút khuây khỏa ác độc. Phòng mở, hắn lập tức kéo tay Sở Vãn Ninh, vừa vào phòng còn chưa đóng kín cửa, đã chặt chặt chẽ chẽ hôn lên, môi lưỡi vội vàng dây dưa kịch liệt.
Hoa văn trên gỗ nho ngoài cửa sổ, vạn nhà sáng đèn, nhưng ánh sáng đó chẳng liên quan tới họ, hắn ấn Sở Vãn Ninh trên giường lớn, tiếng kẽo kẹt ái muội vang lên, hắn nghe thấy Sở Vãn Ninh khẽ than một tiếng.
"Mặc Nhiên, ngươi như vậy là có ý gì."
"..."
"Chúng ta như vậy còn có ý gì được."
Những lời này quá bén nhọn, nên qua lâu rồi nhớ lại, ngực vẫn nhói đau.
Đạp Tiên Quân mở mắt ra.
Hắn vẫn đứng trước Hồng Liên Thuỷ Tạ, những chuyện cũ đó đều đã qua.
Nhưng không biết vì sao, trước mắt