Edit: Chu
Beta:
Nước mưa văng trên mái ngói, trong vắng vẻ, Sư Muội uống một ngụm trà, tựa hồ đã hạ quyết tâm gì đó, nói: "Để ta cho ngươi xem thứ này."
Hắn lấy từ túi Càn Khôn ra một mặt gương đồng loang lổ rỉ sét, trên viền kính khắc rồng bay phượng múa, khắc nhật nguyệt càn khôn*.
(*Nhật nguyệt càn khôn: chỉ mặt trời, mặt trăng, trời đất.)
"Tấm gương này tên là Tạc Nhật Giám, là di vật của phụ thân ta. Phụ thân ta họ Mộc... Sư tôn nói vậy cũng đoán được phần nào rồi. Ta và Mộc Yên Ly là tỷ đệ cùng cha khác mẹ."
Hắn nói xong, cắn ngón tay lấy máu quét lên mặt gương, gương bắt đầu nổi khói mờ, đợi khói tan hết, trên mặt gương xuất hiện ảo ảnh mông lung. Nhưng ảo ảnh đó dần ngưng tụ thành hình, sinh ra cảnh tượng và gương mặt——
Là đài ngắm cảnh Thiên Âm Các, khung cảnh một ngày hè nắng chói chang, dưới đài ngắm cảnh hoa sen nở rộ đầy hồ, chuồn chuồn ớt lượn thấp.
Có vị phu nhân mặc hoa phục đứng bên bờ, ngón út đeo chu khấu nhọn hoắt, đang cho cá ăn, trong hồ bởi vậy là gợn sóng liên hồi. Nữ nhân này tuy xinh đẹp ưu nhã, lại cực kỳ thanh lãnh, lúc quay đầu nói chuyện với tuỳ hầu, có thể thấy nàng có một đôi mắt phượng dài, tròng mắt trong veo, có chút cậy đẹp mà kiêu.
Sở Vãn Ninh khẽ nhíu mày, nhìn nàng, lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua Sư Muội.
"Bà ấy không phải mẹ ta." Sư Muội như thấy Sở Vãn Ninh có nghi ngờ, cười cười, "Bà ấy là Lâm thị mẹ ruột của Mộc tỷ tỷ."
Sau đó không lâu, một người mặc váy lụa thêu hoa, nữ tử búi tóc kiểu nha hoàn Thiên Âm Các từ bên gương đồng đi vào bức hoạ, dáng vẻ nàng có lẽ tầm mười bảy mười tám tuổi, khuôn mặt kiều nhu, ôn lương hiền thục. Sư Muội khẽ vuốt mặt gương, nói: "Đây mới là mẹ ta.... Bà là hậu nhân của Tống Tinh Di Hoá Bích tôn sư, Cô Nguyệt Dạ nuôi bà như súc vật, không cho bà tên. Bà trốn khỏi đó thì tự muốn đặt tên cho mình, nhưng Tống là họ lớn của Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch, bà không dám lấy, nên dùng hoá tự của Hoá Bích tôn sư, dùng hài âm, tự xưng mình là Hoa Quy từ đó."
"Ý tứ của về quê là, mẫu thân ta đã biết tộc Điệp Cốt còn có thể trở về Ma giới, vẫn luôn hy vọng có thể đưa tất cả các tộc nhân về nhà."
Gương đồng loang lổ không che được dung nhan khuynh thành của Hoa Quy, bà đang kính cẩn lại ôn nhu nghe Lâm thị nói, Sở Vãn Ninh chú ý tới trong hình Lâm thị vẫn luôn lạnh như băng, các thị nữ khác đều kinh sợ, chỉ có mình Hoa Quy cười nói xinh đẹp, dâng hết chân thành tha thiết cho nữ chủ nhân.
Sở Vãn Ninh nói: "Bà ấy làm thế nào vào được Thiên Âm Các?"
"Lúc trước đệ tử cao giai của Thiên Âm Các kia giúp bà. Kỳ thật trên sách ghi lại những thứ kia đều không phải chân tướng. Mẹ ta sau khi lẩn trốn ra khỏi Cô Nguyệt Dạ, cũng không rời khỏi bên cạnh hắn. Bọn họ khi ấy đều vô tâm, mẹ ta khẩn cầu hắn nghĩ nghĩ cách thả mình và tộc mình đi. Đệ tử kia nàng nói gì nghe nấy, nên trộm nghĩ cách tới trong đám cháy Thiên Âm Các, giúp bà một tay."
Ấn đường Sở Vãn Ninh có vết nhăn mờ, thầm nghĩ hoá ra là vậy.
Trên sử sách ghi lại không phải lúc nào cũng đúng, có vài chân tướng sẽ bị ăn mòn chậm rãi trong dòng lũ thời gian, chờ tới khi người già nhất niên đại ấy đi rồi, phương hoa không còn, rốt cuộc sẽ không còn ai biết dáng vẻ chuyện xưa nữa.
Sư Muội tạm dừng giây lát, tiếp tục nói: "Qua hai năm, chuyện đám cháy Cô Nguyệt Dạ dần phai mờ ở Tu Chân giới. Mà đúng lúc đó Lâm phu nhân của Thiên Âm Các hạ sinh con gái, mà tính tình Lâm thị cổ quái, không giỏi chăm con, nên cần tìm mấy cô nương tay chân nhanh nhẹn tới giúp. Tên đệ tử kia nhân cơ hội này đưa mẫu thân ta vào trong các. Từ đó mẫu thân ta thành thị nữ của Lâm thị."
Nghe tới đó, Sở Vãn Ninh lại nhìn về phía gương đồng, không biết cảnh tượng trên mặt kính đã thay đổi từ khi nào, Lâm thị ở cạnh bồn hoa gần cửa sổ đọc sách, Hoa Quy ở bên cạnh nàng, bế đứa nhỏ mà tận tâm dỗ dành.
Cảnh này chợt thấy thật ôn nhu, nữ chủ nhân ung dung, tì nữ trung thành, đứa trẻ ngây thơ.
Nhưng nhìn rõ, lại cảm nhận được sóng ngầm mãnh liệt.
"... Sau đó bà ấy thay thế được vị trí của Lâm phu nhân."
"... Ừ." Sư Muội nói, "Ở Thiên Âm Các lâu rồi, mẹ ta nhận ra môn phái này có địa vị siêu nhiên ở Tu Chân giới. Khi đó bà ấy còn hơi ngây thơ, nghĩ ra một chủ ý tốt hơn về Ma giới."
"Cái gì."
"Trở thành phu nhân Thiên Âm Các." Sư Muội nói, "Hậu tự thần minh, một lời đáng ngàn vàng, bà ấy nghĩ chỉ cần các chủ có thể mở miệng tôn quý, về sau Tu Chân giới sẽ càng ít kẻ tàn hại—— ít nhất sẽ không có kẻ trắng trợn tàn bạo giết hại Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch."
Hình ảnh thay đổi, trên mặt gương đồng xanh âm u phản chiếu, vẫn là đài ngắm cảnh ban đầu kia, nhưng không biết đã là mùa đông năm nào.
Hoa sen dưới đài đều khô héo, thưa thớt khó sống. Không có chuồn chuồn, trong hồ cũng không thấy cá chép đỏ bơi lội. Những sinh linh thanh thoát đó và vị mỹ nhân thanh lãnh Lâm thị đều không thấy. Thay vào đó chính là tuyết bay mấy ngày liền, tịch mai ám hương, cùng bóng dáng một nữ nhân khoác áo choàng lông cáo trắng dày.
Một lát sau, có một nam nhân tới gần, nàng nghe thấy tiếng ngoái đầu lại nhìn, gương mặt kia xinh đẹp phong hoa tuyệt đại che sau lớp lông cáo mềm mại. Nàng cười với hắn, tuyết mới ảm đạm.
Lúc này Hoa Quy, không biết đã dùng thủ đoạn gì mà khiến chủ nhân khi đó từ vợ, Lâm thị sau khi bị từ vợ không lâu đã chết. Trong cái chết bất đắc kỳ tử đó còn có đệ tử cao giai khi đó giúp nàng.
Nàng rốt cuộc được như ước nguyện, thành phu nhân hậu tự thần minh Thiên Âm Các.
Bầu trời không trung xám xịt, Hoa Quy đến trước mặt trượng phu, đầu tiên làm lễ với hắn, tiện đà cười ngâm ngâm vươn tay, xoa đầu bé gái nhỏ bên cạnh hắn.
"... Là Mộc Yên Ly?"
Sư Muội cười nói: "Đúng vậy."
"..."
"Sư tôn có phải không rõ lắm, vì sao Mộc tỷ tỷ thân là con gái Lâm thị, lại một lòng hướng về mẫu thân ta, ngược lại bỏ rơi không quan tâm mẹ ruột mình không?"
Sở Vãn Ninh không đáp gì, tiếp tục xem chuyện trong gương đồng.
Mộc Yên Ly khi đó nhiều nhất mới có bốn năm tuổi, không chút phản kháng được Hoa Quy bế vào lòng, thậm chí còn ôm cổ Hoa Quy cười hì hì, tựa hồ được mẹ kế dỗ rất thoải mái.
Sư Muội nói: "Tính cách Lâm thị u ám, trầm mặc ít lời, cũng không có tình cảm mẹ con gì. Sau khi sinh Mộc tỷ tỷ, bệnh tình của bà ấy ngày càng nghiêm trọng, thậm chí còn đả thương người khác, bà ấy dùng kéo đâm vào mu bàn tay Mộc tỷ tỷ, lúc chọc bốn năm lỗ rồi, mẹ ta đã về. Là bà ấy cứu Mộc tỷ tỷ khóc sướt mướt."
"Một mẹ ruột sẽ đâm chết mình, và một ma ma yêu thương mình từ nhỏ, chăm sóc mình. Mộc tỷ tỷ chọn người sau."
Hình ảnh vừa chuyển, ngoài cửa sổ đóng lớp băng mỏng, dán vạn thọ hồng phúc. Hẳn là vừa qua Tết Âm Lịch, Hoa Quy ngồi bên bàn nhỏ viết thư.
Bên cạnh nàng có hai đứa nhỏ một nam một nữ, đứa bé gái cao ngạo thanh lãnh, đứa bé trai mặt mày ôn nhu, đúng là Hoa Bích Nam và Mộc Yên Ly khi nhỏ.
"Được rồi." Hoa Quy cười tủm tỉm lấy giấy Tuyên Thành tới thổi nhẹ, mỉm cười nói, "Nhìn xem mẫu thân các con chép lại đan phổ dược tông, không có sai chứ?"
Mộc Yên Ly khi đó nói còn chưa sõi, giọng ngòng ngọng: "Mẫu thân viết đương nhiên đẹp rồi."
Sư Muội còn nhỏ tuổi hơn, đến nói ngọng cũng không có, chỉ ngồi yên cắn ngón tay, nhìn hai nàng vui cười náo nhiệt.
"Cha ta cả ngày say mê tu luyện pháp thuật, ngày thường quản thúc hai tỷ đệ lỏng lẻo, ta và