Edit: Chu
Beta:
Hắn hoàn toàn không có ý nói giỡn, cũng không phải uy hiếp, hắn đang nói rõ một sự thật, một điều kiện hắn đưa ra.
Nhất thời thật sự không ai dám rút lui, chỉ đành căng da đầu, lại sợ hãi nhắm mắt toàn lực chú linh.
Một cây số—— trăm mét.
Gần...
Uỳnh!
Sóng đập lên, màng nhĩ trấn động, trời đất nổi trống, tựa hồ trăm triệu người ném chùy, mặt trăng mặt trời đều dập nát trong sóng lớn. Cánh tay thon dài cửa Đạp Tiên Quân nổi gân xanh, cắn chặt răng.
Mà phía sau hắn, Sở Vãn Ninh đã tới chỗ Thời Không Sinh Tử Môn giao nhau, vỗ vỗ Tiết Mông đang đau khổ gắn kết Vạn Đào Hồi Lãng.
Tiết Mông quay đầu, khuôn mặt thực trầm ổn.
Tuy rằng khoé mắt có ít nếp nhăn, nhưng lúc hắn nhìn Sở Vãn Ninh, biểu tình như dáng vẻ lúc còn thiếu niên.
"Sư tôn."
Sở Vãn Ninh nhìn hắn: "Ta tới."
Chỉ thấy một vệt sáng màu bích loé lên, Cửu Ca hiện hậu thế, Sở Vãn Ninh đứng thuận gió, cầm đàn gảy, Thời Không Sinh Tử Môn thế mà thế mà dùng tốc độ kinh người mắt thường thấy được thu nạp Tứ Hải Bát Hoang.
"Lui về đi." Y vừa đánh đàn, vừa nói với mọi người, "Tất cả ra sau ta."
Chuyện như chạy trốn, tất nhiên không cần nói lại lần hai, nhưng lần này phần lớn mọi người, thậm chí có những kẻ từng tham sống sợ chết, bọn họ đều không tranh cãi ai trước ai sau nữa. Có kẻ đỡ đồng bạn trọng thương, có kẻ cõng một số người bệnh chưa từng gặp chậm rãi rời về sau.
Bên cạnh khe thời không sinh tử môn là phụ cận núi Côn Luân, bọn họ tới trên sơn đạo Côn Luân, rất nhiều người đều không hề lui.
Bọn họ đứng đó, nhìn thân ảnh trắng của Sở Vãn Ninh đứng trong đồng tuyết, tay áo rộng tung bay, tiềng đàn trầm trầm...
Ai nói tu tiên chính là thân vạn năm bất tử, manh sức mạnh hủy thiên diệt địa?
Có người sống suốt một vạn năm, cũng chỉ là một khối đá cứng. Có người cho dù chỉ vội vàng lướt qua nhân gian, lại để lại một con đường phồn hoa lộng lẫy.
Thí dụ thời khắc này, ở trước Thời Không Sinh Tử Môn, có một vị tiên nhân, dùng thân thể máu thịt của y, người ngón gảy đàn, độ một hồng trần, chứng minh bản thân tu đạo.
Trên trời dần có tuyết bay xuống, dừng trên bờ vai.
Có người chú ý tới gì đó, lắp bắp kinh hại: "Ủa? Đây không phải là tuyết..."
Là Viêm Đế thần mộc ở cực đông của biển đã cảm nhận được, một gốc hải đường cổ xưa từ Hồng Mông chi sơ nở hoa, nó không giống bất cứ loại hoa nào, tản ra mùi thơm cực kỳ ngào ngạt. Cánh hoa thổi tuyết trong suốt bay lả tả từ thiên nhai lướt tới nhân gian.
Cánh hoa bay lên, mây bay quét sạch, những mùi thơm đó như toát ra một đạo tinh lưu, bay tới cạnh Thời Không Sinh Tử Môn, giúp trần thế khép lại...
Trong cánh hoa bay múa, không ít tu sĩ nhớ tới một truyền thuyết: Có một lần trời đất khuynh đảo, là Thần Nông gieo Viên Đế thần mộc, cứu nhân gian thưa thớt trở về. Thời gian luân chuyển, cho tới giờ, Phục Hy đã tạ thế, Nữ Oa đã trầm miên, Viêm Đế cũng không thấy thánh tung, nhưng thần mộc vẫn còn mãi.
Thân là tàn thụ cổ xưa, vẫn trấn cửu châu thanh thiên.
Đường nhiên vết rách thời không càng khép càng nhỏ, Đạp Tiên Quân quay đầu lại nhìn thoáng qua, nói với người bên cạnh: "Về cả đi. Nhân lúc sinh tử môn chưa đóng, nhanh lên chút, cút hết về."
Nhưng không phải tất cả mọi người lập tức trốn hay rút lui, lại có kẻ còn tỏ vẻ có thể duy trì, có kẻ tỏ vẻ muốn chiến đấu tới một khắc cuối cùng.
Trong xương cốt ai không có chút máu anh hùng như vậy chứ?
Cho dù bị năm tháng và cuộc sống mai một sâu trong lòng, cũng luôn có một ngày sôi trào bắn cao.
Đạp Tiên Quân thật sự giận quá hoá cười: "Các ngươi có đi giùm không, các ngươi có đi luôn được không, muốn khiến bổn toạ nổi giận đúng không? Mau cút ngay!"
Những kẻ đó mới lục tục bắt đầu quay về.
Chợt nghe thấy một thanh giọng run run: "Đế quân... Ngài đâu rồi..."
Đạp Tiên Quân sửng sốt một lát, chậm rãi quay đầu. Nhìn thấy dưới làn mưa diệt thế, một lão già thân mình câu lũ xa xa, nhìn mình.
"Lưu công?"
Có lẽ là hoa mắt, hắn thế mà cảm thấy ánh mắt lão già ấy nhìn mình là ánh mắt xót xa thương tiếc không nói rõ. Tựa như một người cha, đang nhìn con trai mình.
Quá hoang đường.
Cho lão nô kia một vạn lá gan, lão già này cũng không dám coi Đạp Tiên Đế Quân tàn bạo hung thần như con trai mình. Nhưng mà, ngay lúc này, Đạp Tiên Quân bỗng mơ hồ nhớ tới, lão gia hoả năm ấy tiến cung hầu hạ mình, vừa mất đi con trai trong chiến loạn.
Nếu tiểu tử kia còn sống, cũng hẳn là ngang bằng tuổi của hắn.
Đạp Tiên Quân nhắm mắt lại, nói: "Bổn toạ bản lĩnh như thế, đương nhiên cuối cùng sẽ rời đi một mình. Khanh không cần ưu phiền."
"Đế quân..."
"Đi đi." Đạp Tiên Quân rời ánh mắt khỏi người lão già kia, "Đi tới một trần thế khác."
"..."
"Có khi trên trần đời kia, con trai ông vẫn còn chưa chết đâu." Hắn đột nhiên nhếch miệng cười khẽ, lộ ra răng nanh nhòn nhọt và má lúm đồng tiền thật sâu, "Mau cút đi lão Lưu. Chăm sóc hắn cho thật tốt."
Thời không sinh tử môn đang không ngừng thu nhỏ, người trước kết giới Huyền Vũ cũng theo thứ tự quay về, mỗi một người rời đi lại mất một ngự thủ, sức lực Đạp Tiên Quân dồn lên kết giới Huyền Vũ lại càng lớn, đến khi cuối cùng chỉ còn hơn trăm người, biển rộng mênh mông phía trước lại nổi một đợt sóng lớn, từ nơi chân trời xa xôi cuồn cuộn lao tới gần.
Đạp Tiên Quân nheo mắt, sau khi đánh giá lạnh lùng nói: "Tất cả mọi người thu tay lại, đi qua sinh tử môn."
Lúc này khe hở thời không đã co lại thành một đại môn cao lớn bình thường, mắt thấy một đợt sóng mới ập xuống, các tu sĩ còn lại rốt cuộc thu tay, một đám xuyên qua khe hở, trở về thế giới khác, về tới cánh đồng tuyết Côn Luân.
Nhưng sóng lớn đánh tới với tốc độ quá nhanh, đa số mọi người còn chưa kịp đi qua, làn sóng đã đột nhiên đánh lên trên kết giới Huyền Vũ.
Lúc này kết giới chỉ dựa vào Đạp Tiên Quân dốc sức chống đỡ, tuy hắn thiên chất vượt trội, lúc này đã ngàn quân áp đỉnh, không khỏi kêu một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn.
Sóng to như dự chương phiên phong, cá voi rẽ sóng, trong nơi đại dương sâu thẳm tựa hồ có long nữ vũ luyện, đất rung núi chuyển.
Có người ở trước nơi thời không sinh tử môn giao hội quay đầu lại do dự: "Mặc tông sư..."
Đạp Tiên Quân nghe thấy xưng hô này bỗng nhiên nổi giận, hắn chửi ầm lên: "Mặc cái đầu ngươi! Có cút không? Cút cút cút!"
Đối phương cũng không biết làm hắn khó chịu ở đâu, tức khắc không dám hé răng, cúi đầu bước qua sinh tử môn. Tu sĩ còn lại cũng nhất nhất theo đi qua, sinh tử môn càng co càng nhỏ. Nhưng mà kết giới Huyền Vũ đã đứng bên bờ vỡ nát, Đạp Tiên Quân quay đầu lại, thấy còn hơn mười tu sĩ không kịp đi vào. Hắn không khỏi thầm mắng một tiếng, đôi tay chồng chất vết sẹo tiếp tục đặt trên kết giới, gân xanh trên mu bàn tay đều nảy lên.
Nhưng hắn vẫn không chịu nổi.
Hắn tuy là sức mạnh đầu tiên trong trận chiến nhân giới, nhưng nói đến cùng cũng chỉ là một người mù mịt, sao có thể đối kháng với thiên địa Hồng Mông.
Tiếng răng rắc giòn vang không dứt bên tai.
"Kết giới sắp vỡ!"
Đạp Tiên Quân đứng trước hồng thuỷ ngập trời, cũng không quay đầu lại mà phẫn nộ quát lên với những kẻ còn chưa rút lui.
"Cút nhanh lên!"
Môi răng thấm ra vệt máu màu đen, hai hàng lông mi rủ xuống, Đạp Tiên Quân nhìn thoáng qua chân trái mình—— đang chậm rãi bị ăn mòn, hoá thành từng hạt bụi nhỏ...
Hắn cười lạnh một tiếng, cũng chẳng sợ hãi.
Hắn là hoạt tử nhân Sư Muội tái tạo, chỉ cần Sư Muội chết, thân thể hắn cũng không thể chống đỡ được bao lâu, rất nhanh sẽ hoá thành tro tàn.
Có thể trước khi tan thành tro vẫn tranh giành cũngvận mệnh vào lúc này, hắn cảm thấy đủ rồi.
Chỉ là...
Nghiêng mắt nhìn lại, thân ảnh Sở Vãn Ninh sau thời không sinh tử môn mơ hồ không rõ, vết rách còn đang thu nhỏ dần, chỉ còn dư lại bốn năm người đang tiến vào trong. Còn lại chỉ có Tiết Mông và huynh đệ Mai gia giờ phút này chưa từng vượt rào.
Người Tử Sinh Đỉnh không khỏi tiến lên trước, nóng lòng gọi: "Thiếu chủ!"
Tiết Mông ho khan một tiếng, chỉ vào mình lúc thanh niên: "Thiếu chủ của các ngươi là vị nào thế, không phải ta."
Thanh niên Tiết Mông: "..."
"Một núi không thể có hai hổ. Một thế giới sao có thể có hai Tiết Mông? Chẳng phải lộn xộn à." Tiết Mông cười, khoé mắt ẩn ẩn có nếp nhăn, "Ta vốn dĩ không thuộc về trần thế này của các ngươi, cố ở lại cũng chẳng tự tại. Giờ có thể dốc chút lực cuối cùng vì hai đời hồng trần, tâm nguyện đã xong rồi. Huống chi ta mệt mỏi đã lâu, đã sớm muốn nghỉ ngơi."
Hắn quay người đi, đến trước kết giới Huyền Vũ. Kết giới lúc này đã nứt thất thất bát bát, nơi nơi đều là vết vỡ.
Hắn tới cạnh Đạp Tiên Quân, thần sắc phức tạp mà liếc mắt nhìn nam nhân kia một cái, há miệng thở dốc, tựa hồ muốn nói gì.
Nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
"Thiếu chủ!"
"Tiết thiếu chủ!"
Phía sau người của Tử Sinh Đỉnh gọi hắn, nhưng thế thì sao? Cho dù là thời đại này, phụ thân cậu cũng được, mẫu thân cũng thế, đều không còn nữa.
Huống chi cuộc đời hắn vốn chẳng liên quan tới hồng trần khác, nếu cố ở lại, hắn cũng cũng biết nên tự xử thế nào.
Tiết Mông thở dài, giơ tay xoa mạch máu nhảy lên thình thịch sau cổ của mình, bỗng nhếch miệng cười.
Lớn tuổi chính là như vậy, luôn có chuyện bỗng làm hoa mắt chóng mặt, tinh thần hoảng hốt. Có điều lớn tuổi cũng có chỗ tốt của lớn tuổi, ví dụ như lúc nói chóng mặt, trời đất không phải màu đen, rất nhiều lần hắn có thể thấy thân ảnh Tiết Chính Ung, Vương phu nhân nở nụ cười.
Rất nhiều lần hắn có thể thấy ba tiểu gia hoả khi thiếu niên, vây quanh một vị Tiên Tôn bạch y đang ồn ào: "Sư tôn, sư tôn."
Đó đều là thứ quen thuộc của hắn, không ai cướp đi được.
"Ta thả cố nhân nửa thành quỷ..." Hắn thống thống khoái khoái mà cao giọng hát, như hát với cố hữu, lúc mọi người chưa kịp phản ứng, đã xyên qua vết rách Huyền Vũ, lao vào sóng gió hải triều cuồn cuộn.
Hắn thuộc về hồng trần này, cho dù bị xé thành mảnh nhỏ, nhân thế phiêu linh, hắn cảm thấy mình cũng nên ở lại nơi này.
Hắn cũng không cảm thấy thống khổ lắm, kỳ thật giống với ngủ như chết sau một hồi say bí tỉ.
Nguyện tăng tuổi thọ cùng Chu công.
Thả quân ôm rượu về vẫn còn.
Cực kỳ thống khoái. Tiết Tử Minh hắn chịu khổ hơn mười năm, cuối cùng cũng được thành toàn và giải thoát.
Mọi người tĩnh mịch, sau một lát, tất cả đệ tử Tử Sinh Đỉnh quỳ xuống, tư lự không nói gì. Mà các cung nhân Đạp Tuyết Cung như bỗng phản ứng lại chuyện này, không ít người đột nhiên biến sắc, nhìn về phía huynh đệ Mai gia.
"Đại sư huynh! Quay về đây đi, đừng tới đó..."
"Mau quay lại đi... Các huynh quay về đi..."
"Ái dà, không về được nữa không về được nữa." Mai Hàm Tuyết cười sáng lạn đứng sau kết giới vẫy tay với họ, "Một Mai Hàm Tuyết có thể gây hoạ với nửa gian nhân Tu Chân giới đấy. Nếu mà có hai ta trên đời, chẳng phải lộn xộn ư? Vì thương tiếc nửa số cô nương nửa giang san, ta đi nhé các huynh đệ. Giang hồ gặp lại."
Mai Hàn Tuyết đứng bên cạnh đệ đệ, nhìn hồi lâu không thấy tuyết Côn Luân trắng phau, sư môn thánh sơn lồng lộng, đoan chính thi lễ với chưởng môn Minh Nguyệt Lâu đã sớm từ thế ở thời đại này: "Đệ tử Mai Hàn Tuyết, hôm nay bái biệt sư môn."
Hai người nhìn qua nói nhẹ nhàng, nhưng ai cũng biết tâm tư bọn họ đã không ngừng dao động.
Minh Nguyệt Lâu nhắm