Edit: Chu
Kế hoạch lần này rất thành công.
Tiết Mông dùng sự thật chứng minh trên đời không có cp nào không phá được, chỉ cần người chơi cố hết sức phá cp. Trong cái game "Mặc Nhiên không phải gay" (đây là cậu tự trộm đặt) này, người chơi Tiết Mông phát huy hết tài trí thông minh của mình, thành công chia rẽ đôi cẩu nam nam gặp quỷ này.
Cậu và tiểu long lật sách hướng dẫn xem, chọn nữ chủ, định kế hoạch, một người một rồng phân công nhau hành động, một người canh giữ tiểu Mặc Nhiên ở công viên phía Bắc, một rồng canh giữ tiểu Sở Vãn Ninh ở công viên phía nam, cuối cùng đảm bảo khi chuyến du xuân kết thúc, Mặc Nhiên ngồi trên xe buýt trở về, ngay cả ống tay áo Sở Vãn Ninh cũng không thấy.
Quả thực khiến lòng người kích động.
"Chúng ta thành công rồi!"
"Chúng ta đã khiến Mặc Nhiên kết bạn với bạn gái!"
"Chờ khi họ đến tuổi dậy thì sẽ thầm thương trộm nhớ nhau!"
"Sau khi tan học mặc đồng phục lén hẹn hò!"
"Họ sẽ giấu hộp chocolate ngọt ngào vào trong cặp sách đối phương!"
"Tiết tự học buổi tối ở cao trung trời đột nhiên đổ mưa, anh sẽ cõng cô, tránh để đôi giày da hồng phấn của cô bị ướt!"
Tiết Mông ngửa đầu cười há há: "Giày da hồng phấn có hơi khoa trương." Cậu dừng một chút, đôi mắt lấp lánh tiếp tục nói, "Có điều cõng bạn gái về nhà trong đêm mưa tầm tã là một ý hay... Thời cao trung Mặc Nhiên đã cao mét mấy rồi?"
Tiểu Chúc Long rầm rì móc sách hướng dẫn ra: "1m86 đến 1m89, còn xem cách hắn sống, tóm lại là tầm ấy."
"Xì, thế thì đúng là..." Biểu tình Tiết Mông lộ ra chút vi diệu, như hâm mộ lại muốn nhịn xuống, cảnh này làm cậu tạo thành biểu tình như bị đau răng. Cậu bĩu môi, không định nói tới đề tài làm người ta khó chịu này nữa.
Cậu không muốn làm tiểu Chúc Long chú ý tới chiều cao của cậu.
"Tóm lại họ sẽ có một tình yêu vô cùng thuận lợi." Tiết Mông tổng kết, thậm chí có hơi cố chấp, "Nhất định phải thuận lợi. Nếu không tao hết cách để báo cáo kết quả công việc cho Khương Hi rồi."
Vì đảm bảo tình yêu của Mặc Nhiên và bạn gái không bị quấy nhiễu, nhóm Tiết Mông chuẩn bị quan sát thêm một thời gian—— đương nhiên, trong không gian trò chơi bắt chước này, thời gian có thể điều chỉnh nhanh chậm, họ chỉ cần nói với hệ thống là xong.
"Bọn tao muốn xem lần đầu hẹn hò của Mặc Nhiên và bạn gái." Tiểu Chúc Long nói.
Tiết Mông cũng đế thêm: "Một mình, không có kẻ thứ ba, tuy rằng tuổi này của họ chưa tính là hẹn hò, có điều mày hẳn đủ thông minh để hiểu ý tụi tao."
Cậu nghiễm nhiên quên mất lúc trước có ai đó gọi hệ thống ngu ngốc này là "Kẻ làm thuê thiểu năng trí tuệ."
"Chính là cùng nhau chơi, cùng nhau làm bài tập, hoặc là làm chuyện gì khác, đưa về nhà gì đó." Cậu nghĩ nghĩ bổ sung thêm, "Chuyện như thế cũng được."
Vì thế thứ bị gọi là tên làm thuê thiểu năng trí tuệ này, tính toán trên hệ thống chuyển tới một tuần lẻ ba ngày sau đó.
Đó là một buổi tối, họ đứng dưới một khi dân cư nhỏ, dựa vào rất nhiều cửa sổ các nhà sáng lên ánh đèn ấm áp, bà chủ trong bếp vội thu dọn nồi chén, đứa nhỏ kêu gào và tiếng dẫn chương trình Bản tin thời sự, họ có thể xác định giờ là khoảng bảy giờ.
Tiết Mông và tiểu Chúc Long đợi một lát, Mặc Nhiên liền xuất hiện.
Như trong chờ mong của họ, nó đeo cặp sách nhỏ, xách theo ấn bản phim hoạt hình lậu gấu và cá, mũi gấu đã bị mòn mất, làm cho hình ảnh dữ tợn trên đĩa lậu có vẻ buồn cười.
Có điều dữ tợn hay buồn cười đều có thể bị bé gái cười hì hì bên cạnh nó, vui vẻ ríu rít che dấu.
"Nhà tớ ở lầu hai, ba ba tớ đi công tác rồi, nhưng mà ma ma ở nhà, cậu đừng sợ, mẹ là người rất tốt." Bé gái cong mắt nói, hàng mi dài chớp chớp dưới ánh đèn vàng, "Hôm qua tớ có bảo với mẹ là cậu tới chơi rồi, mẹ bảo tối nay sẽ nấu canh trứng cho chúng ta đó, ngoài cửa nhà còn có một tiệm điểm tâm bán bánh kem phô mai. Cậu thích ăn bánh kem phô mai không?"
"Tớ..." Mặc Nhiên ngập ngừng, Tiết Mông chú ý tới chiếc giày đá bóng cũ của nó đã bong da, "Tớ chưa từng ăn nó." .
||||| Truyện đề cử: Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc |||||
Bé gái cũng không chê cười nó, cô bé chỉ sửng sốt một lát sau đó đã thoải mái cười rộ lên: "Cậu sẽ thích thôi, nếu cậu không thích, thì cứ cho tớ hết, có điều ngàn vạn lần đừng nói với mẹ tớ, mẹ sợ tớ ăn nhiều sẽ béo tròn xoe."
Mặc Nhiên cúi đầu dưới ánh đèn, dùng giày đá bóng nhỏ đã bong da đá hòn đá bên đường. Nó làm như vậy đúng là tìm chết, giày đá bỏng dơ bẩn lại càng khó nhìn hơn.
"Cậu không mập." Một lát sau, tiểu Mặc Nhiên âu sầu lầm bầm.
"Cậu nói gì?" Bé gái không nghe thấy.
"... Tớ nói cậu không mập đâu." Cho dù ánh đèn mờ nhạt, Tiết Mông vẫn có thể thấy gương mặt tiểu gia hỏa kia ửng đỏ, "Nếu cậu thích, bánh kem tớ sẽ lén cho cậu hết."
Nó cắn cắn môi, biệt nữu quay mặt đi, giờ ngay cả tiểu Chúc Long ngu ngốc cũng để ý tới nó đỏ mặt: "Tớ sẽ không nói với mẹ cậu."
Tiểu Chúc Long nhảy nhót lung tung hai vòng, gào lớn: "Á!!! Ta yêu tiểu cô nương này muốn chết!!!!"
"Tao cũng yêu nó." Tiết Mông cười nói, "Tao nói sao giờ, trên đời có nhiều cô gái ngọt ngào thế, sao có thể tồn tại gay cứng như sắt thép. Mày xem, chuyện thế này, chúng ta hẳn có thể xong nhiệm vụ nhanh thôi."
"Ta không thể chờ nổi mà muốn tham gia hôn lễ của họ quá—— Không, muốn thấy con họ luôn." Dáng vẻ tiểu Chúc Long dâng tràn nhiệt huyết, chỉ trời lại chỉ đất liên hồi.
"Ta có phải con rồng độc thân không?" Nó giơ tay múa chân, dùng móng vuốt gạt nước mắt không tồn tại, "Chỉ cần cp của ta kết hôn, ta độc thân trăm năm thì đã sao?"
Họ đi theo Mặc Nhiên và bé gái lên lầu.
Họ nhìn hai đứa bé ăn cơm, chia bánh kem, cùng xem TV, cùng làm bài tập.
Ôi, thanh mai trúc mã làm người ta cảm động biết bao.
Con mẹ nó đây không thể tính là yêu sớm, đào