Edit: Yuu Yuu
Chương 350: Phiên ngoại Tranh sủng (Hoàn)
(Đầu chương xin cảm ơn cô Chu xinh đẹp vì đã cho tui cơ hội edit tym tym tymm ><)
Lúc Tiết Mông đang suy nghĩ như vậy, Sở Vãn Ninh ở Nam Bình Sơn hắt xì một cái.
Giờ Tuất.
Cách sinh nhật của y, chỉ còn một canh giờ cuối cùng.
Nhưng Sở Vãn Ninh cũng không ý thức được điều này, y cùng Mặc Nhiên quy ẩn Nam Bình Sơn mới được hai năm, mà hai đời trước đó, nghìn vạn lần năm tháng, y trải qua quá khó quá khó. Người quen chịu khổ, đột nhiên nếm thử vị ngọt, thật ra không an bình như vậy, cũng không quen thuộc như vậy.
______ Y trong mắt Tiết Mông, là người chưa bao giờ bị nuông chiều.
Ít nhất từ trước đến nay là như thế.
Đêm đã khuya, rất nhanh lại đến lúc thay thế nửa đêm rồi, nhưng mà Mặc Nhiên còn chưa trở về.
Sở Vãn Ninh đứng ở trước cửa trúc, mặc bộ áo mỏng, ôm chó nhìn một hồi, vẫn không thấy được bóng dáng Mặc Nhiên. Trời càng tối, y nắm tay lại, cúi đầu ho khan mấy tiếng, chau đầu lông mày, con chó ngửa đầu lại ủ ê liếm sườn mặt y, kêu mấy tiếng "ẳng ẳng" lấy lòng.
Sở Vãn Ninh rủ mi hỏi, "Ngươi mệt à?"
"Gâu!"
Y liền kéo nó xuống, nói, "Quay về phòng ngủ đi, ta đợi một lát nữa."
"Ẳng ẳng ẳng gâu!"
Đèn lồng hình bảo tháp bện từ cành trúc dán giấy lụa, ở dưới góc hiên cửa viện lay động nhẹ nhàng, ánh nến màu vàng sáng rõ chiếu vào trên gương mặt mềm mại lịch sự tao nhã của Sở Vãn Ninh, mi mày và đầu vai y có ánh sáng trôi nổi óng ánh rơi xuống, khiến y thoạt nhìn bớt đi sắc bén, so với thường ngày càng ôn nhu hơn. Chó nhỏ lấy đầu húc húc góc áo y, lại đi vòng quanh y rưng rưng mà kêu.
"Không muốn đi vào?"
"Gâu!"
Vì vậy Sở Vãn Ninh càng nâng nó lên, chóp mũi chạm cái mũi đen nhỏ hơi lạnh của nó, "Được, vậy ngươi tiếp tục chờ với ta đi."
"Ẳng ẳng!"
Nhưng chó nhỏ lại không nghe lời không buông tha, Sở Vãn Ninh và nó cũng không hiểu nhau thành thạo như thế, không biết vì sao mọi lần Mặc Nhiên và chó đều có thể lý giải ý tứ của đối phương rất nhanh, y lại chậm chạp bao nhiêu.
Y cân nhắc một hồi, mới hiểu được, "Ngươi muốn ta đi ngủ, không nên đứng ở chỗ này?"
"Ngao ngao ngao gâu!"
Chó nhỏ bởi vì chủ nhân cuối cùng cũng hiểu được ý mình mà cao hứng đứng lên, phe phẩy cái đuôi nhảy cẫng lên.
"Đợi một lát nữa đi."
"Gâu gâu gâu!" Đã đợi rất lâu rồi!
"Ngươi không muốn về ngủ một mình sao?"
"Gâu gâu!"
Sở Vãn Ninh thấy dáng vẻ nó rung đùi đắc ý, không khỏi mà nghĩ tới lúc ban ngày, trước khi Mặc Nhiên đi đã nói với mình____ đi nghỉ ngơi sớm một chút, không cần quan tâm hắn.
"... Đêm không trở về, quả nhiên cứng rắn." Sở Vãn Ninh than một câu, vẻ mặt ít nhiều có chút hờn giận. Y thấy con chó khẩn cầu tha thiết, vì thế rốt cuộc liếc nhìn phía đường mòn lên núi một cái, tay đóng cửa viện, ôm lấy chó đi vào trong phòng.
Ai ngờ tuy có buồn ngủ, nhưng lại không dễ đi vào giấc ngủ như vậy.
Sở Vãn Ninh để lại cho Mặc Nhiên một ngọn đèn, trong ánh sáng lắc lư lay động, y nhắm mặt lại cuộn tròn ở trên giường, mơ hồ bắt đầu nằm mơ____ Đừng nhầm dáng vẻ thong dong bình thản ngày thường của y, kỳ thật thân thể này của y chịu trí nhớ hai hồn hai thế, rốt cuộc vẫn bất an.
Mấy tháng đầu mới quy ẩn Nam Bình Sơn, dường mỗi đêm y đều bị bừng tỉnh.
Một chốc thì mơ thấy trong Vu Sơn Điện, gương mặt tái nhợt của Đạp Tiên Quân sau khi bị Tiết Mông ám sát, mưa to sấm chớp ở ngoài điện làm nổi bật vẻ quỷ mỵ và âm trầm.
Một chốc lại mơ thấy bên ngoài Thiên Âm Các, Mặc Nhiên quỳ thẳng, máu tươi không ngừng trào ra từ ngực, nghẹn ngào hỏi y, nói, sư tôn, có phải ta đã trả hết nợ rồi không, ta đã sạch sẽ rồi phải không.
Y mơ thấy Tử Sinh Đỉnh bại vong, mơ thấy Hoài Tội viên tịch.
Trong mộng Đạp Tiên Đế Quân âm u tĩnh mịch nói với y, Sở Vãn Ninh, bổn tọa hận ngươi cực kỳ...
Trong mộng, cũng là Nam Bình Sơn, đêm gió tuyết năm đó, Mặc Nhiên nói, Vãn Ninh, ta vẫn luôn yêu ngươi.
Nhưng Mặc Nhiên vừa nói xong câu đó, cũng đã chầm chậm mà không có tiếng tim đập, để lại cho y, chính là một đêm thống khổ và tuyệt vọng. Y như thế nào cũng không quên được loại cảm thụ không thể nói bằng lời ngay lúc đó, mỗi lần mơ thấy nơi này, y đều bị bi thương sợ hãi của chính mình làm cho bừng tỉnh, y thậm chí đều không thể phân biệt được năm tháng bao nhiêu, y luôn nhịn không được áp sát vào, xác nhận nhiều lần người ngủ bên cạnh có hơi thở có tim đập, loại đau đớn này mới có thể dần dần lùi đi.
Sau nửa đêm cũng không thể yên ổn ngủ tiếp, luôn luôn vẫn mở to mắt, nhìn lại gương mặt của Mặc Nhiên, nhìn dung mạo lúc này bình yên khi đang ngủ của thanh niên.
Sau này, khác thường của y bị Mặc Nhiên phát hiện.
Ngày nào đó là nhân cách của Đạp Tiên Quân, người này cô độc quanh quẩn rất nhiều năm ở Vu Sơn Điện trống vắng, mắt liếc một cái liền hiểu được Sở Vãn Ninh đến tột cùng vì cái gì mà khó chịu, vì cái gì mà đêm ngủ không yên. Vì thế Đạp Tiên Quân cái gì cũng chưa nói, đưa tay ra, đem y gắt gao ôm vào trong ngực.
Cách năm tháng, cách máu thịt, tiếng tim đập hùng hồn mà mạnh mẽ truyền cho người trong ngực.
Xua tan bóng ma ác mộng.
Đạp Tiên Quân hôn đỉnh tóc y, trầm thấp mà dỗ y, "... Không sao rồi. Vãn Ninh, đều trôi qua rồi."
Sở Vãn Ninh không hé răng, có lẽ vì khăng khăng sĩ diện, không muốn mất mặt.
Nhưng Đạp Tiên Quân có thể cảm nhật được vạt áo lót của chính mình đã ươn ướt, có nước mắt ấm áp ngấm từ từ trong ngực hắn. Rõ ràng không phải cái gì đó nóng bỏng, lại làm cho cả trái tim hắn đều nóng đến lợi hại, run rẩy đến lợi hại.
Làm hắn đau cực kỳ, yêu cực kỳ, rồi không biết nên làm sao bây giờ.
Hắn từ trước tới giờ chỉ biết thô bạo mà giữ lấy, dỗ dành người ta thật khó.
Hắn liền cứ vụng về mà vỗ lưng Sở Vãn Ninh, môi hôn đỉnh tóc, vành tai y, cuối cùng hạ xuống, ngậm lấy bờ môi hơi lạnh kia.
"Vãn Ninh, ta vẫn luôn yêu ngươi."
Lúc hôn môi, hắn mơ hồ thì thào với y như vậy, hắn cảm thấy dưới bàn tay mình người cho tới bây giờ vẫn ngoan cường ương ngạnh run rẩy rõ rệt, vì thế cũng không kiềm chế được, liền trước âm thanh rách nát mà ôn nhu, lại một lần nữa cùng y trầm luân.
Mà sau mỗi ngày đó, dù cho là loại thần thức nào, Mặc Nhiên vẫn ôm đều ôm lấy Sở Vãn Ninh chìm vào giấc ngủ, mỗi lúc trước khi ngủ, đều nói lại một lần, ta vẫn luôn yêu người.
Hiện giờ ngọt ngào chung quy đã chậm rãi gột rửa đau khổ từng qua.
Một câu này, rốt cuộc Mặc Nhiên không ngừng lặp lại, theo lời nói mê lúc tử biệt, thành lời hứa cho nhau.
Hai năm tới, bất kể Mặc Nhiên bởi vì nguyên nhân gì mà ra ngoài một mình, hắn vẫn luôn vội trở về trước khi bầu trời tối đen, bởi vì hắn biết Sở Vãn Ninh mặc dù không nói, nhưng không thích trong trẻo vắng lặng của ban đêm ở Nam Bình Sơn, ân công ca ca của hắn cần hắn kề bên. Giống tình huống đêm nay, chính là lần đầu tiên.
Mặc Nhiên lần đầu tiên không về nhà trước mặt trời lặn.
Sở Vãn Ninh điềm tĩnh yêu mặt mũi, sẽ không đi hỏi cái này hỏi cái kia, nhưng y ngoài miệng không hỏi, trên mặt hiếu thắng, cũng không có nghĩa trong lòng y dễ chịu.
Cho nên cách lâu như vậy rồi, y nghiêng mặt ngủ, không ngờ một lần này lại bị bóng đè.
Y lại nhớ tới một năm Nam Bình Sơn kia, ngày nào đó Mặc Nhiên ly thế.
Y mơ thấy bản thân dù có gọi Mặc Nhiên như thế nào, Mặc Nhiên cũng không tỉnh, vết sẹo Thiên Âm Các để lại trên ngực ái nhân y dữ tợn mà ghê người như vậy, y ở bên hắn, nghẹn ngào...
Y không ngừng lặp đi lặp lại tên của ái nhân, "Mặc Nhiên..."
Mặc Nhiên.
Mà tại khung cảnh lạnh lẽo trong mơ này, lại giống như có ai bỗng nhiên nắm tay y, kéo đến bên môi ôn nhu mà hôn.
Người nọ lưu luyến nói với hắn, "Sư tôn, không sao rồi, đều trôi qua rồi."
Đều trôi qua rồi...
Sở Vãn Ninh cảm thấy lông mi ướt át, giữa lúc tỉnh mộng, y thấp giọng thở dài, trong lòng hơi bình tĩnh, muốn ngủ tiếp, lại bỗng nhiên phát giác chính mình dựa vào một lồng ngực ấm áp quen thuộc.
Y cả kinh, chút buồn ngủ mờ nhạt kia cũng không còn, hàng mi ướt sũng bỗng dưng nâng lên, mắt phượng đối diện với một đôi mắt tím đen.
"Mặc, Mặc Nhiên...?"
Mặc Nhiên cũng không biết đã trở về từ khi nào, trên người mang theo chút khí lạnh đêm dài, nằm ở bên cạnh y. Vì để khỏi quấy nhiễu y, Mặc Nhiên cũng không ôm chặt y ngủ, chỉ cẩn thận nắm tay y, kề cận y.
Thấy Sở Vãn Ninh tỉnh dậy, hắn khẽ giương mi,
"Hử? Bổn tọa vẫn khiến ngươi tỉnh giấc?"
Sở Vãn Ninh vẫn tưởng hắn áy náy, nào đoán được Đạp Tiên Quân dùng sức kéo y qua một chút, "Vừa vặn đánh thức, dứt khoát đến đây để bổn tọa thuận tiện ôm một cái."
"... Cút."
Đạp Tiên Quân biết thời gian còn lại của mình hôm nay không nhiều lắm, ngày thường hắn nhất định phải cùng Sở Vãn Ninh ngoài miệng đấu một trận xin xin mắng mắng, nhưng lần này, hắn ôm một lúc, không nói vòng vo, cúi người dán bên vành tai Sở Vãn Ninh, trầm thấp cười nói, "Cút cái gì, bổn tọa chuẩn bị kinh hỉ cho ngươi, chỉ sợ ngươi thương yêu ta còn không kịp."
"..."
Da mặt người này thật sự là càng ngày càng tăng.
Sở Vãn Ninh vốn vừa tỉnh khỏi ác mộng, giờ phút này lại bị thân mình nóng hừng hực nặng trịch của hắn ép tới khó chịu, mày kiếm không khỏi nâng lên, mắt phượng vẫn còn mang theo ướt át cùng thương tâm trong mộng, cũng hàm chứa khốn đốn và tức giận, "Cả buổi tối đều không ngủ?"
"Không ngủ."
Sở Vãn Ninh càng giận, "Không ngủ làm cái gì?"
Đạp Tiên Quân gạt cằm y, tinh tế vuốt ve, ánh mắt theo mi mày y đến đôi môi hơi hơi khép lại.
Người trong ngực này rõ ràng nhìn đến có chút hung dữ, còn không hoàn mỹ như thế, nhưng hai đời người, mỗi lần vừa thấy y còn đang bên cạnh, liền cảm thấy được trái tim nóng bỏng, âm thầm vui sướng ngay lập tức. Ngày trước hắn liều chết không thừa nhận, nhưng ở sâu trong nội tâm của hắn kỳ thật vẫn đều biết được, cũng chỉ có người này, mới có thể làm hắn nháy mắt tình như lửa chán lan ra đồng cỏ, tâm nguyện như sự mềm mại có thể quấn quanh đầu ngón tay.
Muốn ôm y, muốn hôn y, muốn y. Muốn khi dễ y đến đau, lại đau y cực kỳ.
Hiện giờ lại cảm thấy được mỹ nhân thế gian tuy nhiều như ráng mây, nhưng tất cả ráng mây cùng gộp lại, cũng không sáng kịp nửa tấc sáng rọi của Vãn Ninh. Hung dữ với hắn cũng đẹp, tức giận cũng đẹp, đều đẹp.
Đạp Tiên Quân vì thế cười nói, "Hơn nửa đêm không ngủ được nghĩa là có rất nhiều việc đáng làm, bổn tọa không phải đều đã dạy ngươi rồi?"
Sở Vãn Ninh, ".............."
Thấy cơn buồn ngủ của y toàn bộ biến mất, dáng vẻ vừa giận lại vừa không biết làm sao, trong lòng Đạp Tiên Quân mạnh mẽ rung động, nhịn không được cúi đầu hôn y một chút.
"Mặc Nhiên___!"
"Đùa ngươi thôi." Sau khi hôn xong, Đạp Tiên Quân vô cùng thân thiết cọ cọ chóp mũi y, "Thời gian của bổn tọa sắp tới rồi, hôm nay ngươi thiếu nợ bổn tọa, ba ngày sau lại đòi ngươi."
"..."
"Tối nay bổn tọa muốn nói chỉ có..." Đạp Tiên Quân dừng một chút, nở nụ cười, hai bên má lúm đồng tiền thật sâu, ba phần tà khí bảy phần trìu mến:
"Vãn Ninh, sinh nhật vui vẻ."
Sở Vãn Ninh lập tức giật mình.
Mà lúc này, tiếng chuông của thiền viện Tịnh Từ xa xôi khoan thai gõ vang, đúng là đổi qua giờ Tý, lá trúc tiêu điều uốn lượn.
Cuối giờ Hợi.
Đầu giờ Tý.
Trong con ngươi Mặc Nhiên vẫn là kiêu ngạo của Đạp Tiên Quân, còn chưa kịp nói cái gì, đã đổi lại ôn nhu của Mặc tông sư. Mặc tông sư ngưng thần một chút, ít nhiều thích ứng với trí nhớ hôm qua phân chia cho hắn, chỉ cảm thấy lung tung lộn xộn không hiểu ra sao, nhất thời cũng không biết bản thân trong trạng thái Đạp Tiên Quân đã phạm phải cái gì.
Nhưng thấy người trước mắt là người trong lòng, sau khi Mặc Nhiên hơi giật mình, trong lòng lại vui mừng vô hạn, vì thế đụng trán Sở Vãn Ninh, nhỏ giọng nói, "Vãn Ninh."
"Ừ?"
"Sinh nhật vui vẻ."
Nghĩ nghĩ, lại nói, "Ta chuẩn bị lễ vật cho ngươi."
Hắn vốn tính toán ngày mai ban ngày chỉnh sửa lại một lần, sau đó dẫn Sở Vãn Ninh đến hộp Muốn gì được nấy. Nhưng hắn thật không ngờ khi bản thân trở về, Sở Vãn Ninh còn chưa ngủ, cũng không nghĩ tới chính mình cứ tự nhiên mà vội vàng nói những lời này.
Ngọt ngào của hắn với Sở Vãn Ninh nhiều lắm, giống như nhẫn nhịn một lát cũng không được, chịu đựng một chút cũng không được.
Rõ ràng là người sống hai đời, hai lần thành hôn thật giả, kiếp trước ngày đêm triền miên tám năm, kiếp này bên nhau cũng đã hai năm, nhưng lúc này hắn giống như tiểu tử tóc để chỏm lỗ mãng hấp tấp, như lần đầu hướng về ái nhân dâng bảo vật biểu đạt tâm ý, có chút nôn nóng khó dằn nổi, thậm chí đầu ngón tay ra mồ hôi trộm, run nhè nhẹ.
"Ta... Ta còn chưa làm xong hết, nhưng... Ta đưa ngươi đi nhìn một chút, được không?"
Sở Vãn Ninh lúc này mới hoàn toàn thông suốt để phản ứng lại, thì ra hôm nay chính là ngày sinh nhật của mình.
Mà ban ngày Mặc Nhiên kỳ thật là vị chuẩn bị lễ vật mà bận rộn không về nhà.
Y sau khi mê hoặc tan đi, trong lòng lại buồn cười, lại áy náy, nhịn không được lấy tay nâng gương mặt Mặc Nhiên, lòng tràn đầy mềm mại.
"Ngươi bận bịu lâu như vậy, hóa ra là bận vì chuyện này."
Mặc Nhiên liền cười.
"Sư tôn muốn bây giờ đi nhìn luôn không?"
Sở Vãn Ninh ngồi xuống, buộc lại tóc đen dài, thuận theo mong muốn của hắn nói, "Được thôi, ngươi chuẩn bị cái gì?"
"Một niềm kinh hỉ siêu phàm thoát tục."
Mặc Nhiên nói, dẫn Sở Vãn Ninh đi vào trong viện của bọn họ, con chó ngủ đến mê say, mặt chôn trong móng vuốt không bị đánh thức. Mặc Nhiên chuyển người đi vào bụi cỏ, tính đào cái hộp Cầu gì được nấy trước đó mình giấu ở chỗ này.
Nhưng mà______
Một tiếng hét thảm chọc thủng đêm yên tỉnh Nam Bình, "Đệt! Hộp của ta đâu?!!!!"
Chó tiếp tục khoan thai ngủ ngon.
Không có gì phát triển, chó thầm nghĩ, ngươi vĩnh viễn là một con chó giả bộ ngủ kêu không tỉnh, ua ha ha ha ha!
Mặc Nhiên tìn hơn nửa ngày, nhắm mắt cố gắng hồi tưởng chuyện đã xảy ra khi bản thân là Đạp Tiên Quân. Suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng cũng gợi lên ít mảnh nhỏ trí nhớ______
Nhét Khương Hi vào bao tải.
Nhét Tiết Mông vào bao tải.
Nhét Mai Hàm Tuyết vào bao tải...
Xong rồi xong rồi, toàn bộ mẹ nó xong rồi!
Sở Vãn Ninh hơi hơi nhíu mi hỏi, "Ngươi làm sao vậy?"
Mặc Nhiên ôm đầu, "Ta... Ta ta hình như hôm qua phạm phải chút chuyện cực kỳ hoang đường vô căn cứ..." Hắn nói xong ở trong phòng bảy lật tám tìm, cuối cùng cũng từ túi Càn Khôn của chính mình tìm được hộp Muốn gì được nấy.
"Ngươi muốn đem lễ vật này tặng cho ta?"
"Vốn, vốn đúng là như vậy..."
"Thế hiện tại?"
Hiện tại... Hiện tại bên trong chỉ sợ không biết đã biến thành cái hình dạng đáng sợ gì.
Cổ họng Mặc Nhiên di chuyển, muốn để Sở Vãn Ninh ở lại bên ngoài, tự mình đi vào xem trước. Nhưng đành rằng lời đã nói ra miệng, lúc này bỏ sư tôn lại một mình vào hộp lại không ổn, chỉ có thể thầm cầu nguyện trong lòng chính mình ngày hôm qua không có đem cái hộp nháo long trời lỡ đất. Hắn kiên trì nói:
"Hiện tại ta cũng không thể giải thích rõ ràng trong chốc lát... Tóm lại trước, trước tiên cùng nhau vào xem đi."
Lúc Mặc Nhiên và Sở Vãn Ninh đi vào hộp Muốn gì được nấy, hai người đều bị tình cảnh trước mắt dọa sợ rồi. Nhất là Mặc Nhiên, hôm trước lúc hắn gần đi, trong hòm vẫn là một thiên địa đất xuất sắc như thường, nhưng giờ phút này, phòng ở của hắn bị sửa chữa một lần nữa, có thêm rất nhiều đồ vật kim quang chói lòa quý khí bức người.
Trừ những cái kia, hoa bay giữa trời, mây mù ẩn hiện, sóng lúa cuồn cuộn, sao mây đầy trời... Vốn là cảnh điền viên sơn thủy xuất sắc hữu tình lưu bạch (*), bị cứng rắn nhồi thêm màu sắc, khiến người hoa cả mắt phản ứng không xuể.
(*) Lưu bạch – 留白 – Lưu bạch là một phương pháp thường dùng trong các tác phẩm nghệ thuật của Trung Quốc. Theo góc độ nghệ thuật mà nói, lưu bạch chính là lấy "chỗ trống" làm phương tiện truyền đạt để làm nổi bật ý cảnh đẹp của nghệ thuật.
(Nói nôm na là cảnh điền viên của Mặc tông sư đơn giản mà đẹp đẽ, rộng rãi mà cao nhã, còn Đạp Tiên Quân thì nhồi nhét đủ thứ vào nên đẹp mù mắt.)
Chẩm thủy nhân gia(*) thế ngoại phiêu nhiên ở đâu rồi.
Sửa luôn thành phong cách nhà giàu có đất à!!!
(*) Chẩm thủy nhân gia – 枕水人家– Cụm từ có nguồn gốc từ bài thơ [Tống nhân du ngô] của thi nhân Đỗ Tuân Hạc thời nhà Đường, "Quân đáo Cô Tô kiến, nhân gia tẫn chẩm hà.", ý chỉ phong cảnh và diện mạo của dân cư Tô Châu cổ.
Quan trọng hơn nữa, trong ruộng hoa của tiểu viện dưng thẳng năm cái giá gỗ, lần lượt trói Khương Hi, Mai Hàm Tuyết, Tiết Mông, Tham Lang, Toàn Cơ, giống như năm bù nhìn ở đồng ruộng.
Sở Vãn Ninh nhìn thấy năm tế phẩm giống như người, có chút cứng đờ: "... Đây là... Lễ vật... Ngươi tặng cho ta?"
Mặc Nhiên kinh hãi, quay đầu lén nhìn sắc mặt Sở Vãn Ninh, sau khi nhìn xong tim như bị đánh nảy lên, vội vàng nói, "Sư tôn, không, không phải cho ngươi xem cái này! Việc này không phải ta làm!"
Lời còn chưa dứt, trên nóc nhà chít chít nhảy phịch xuống một con bánh mật tinh mềm mềm.
Bánh bá đạo lắc lư cái đuôi chập chờn ngọn đèn màu lam sáng tỏ của mình, lạch bạch lạch bạch đi tới, ngửa đầu, mắt lóe sao, vươn hai cái chân nho nhỏ chạy tới phía Sở Vãn Ninh, "Thần, thần mộc tiên quân quân quân quân!!"
Nhưng mà còn chưa ôm được Sở Vãn Ninh, đã bị hai tay Mặc Nhiên nâng ở chỗ lún chít chít lên. Mặc Nhiên tưởng như là sắp sụp đổ đến nơi rồi, dùng sức lay lay nó, "Bánh bá đạo! Như thế này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!"
"Ơ?" Bánh báo đạo không biết việc nhân cách của Mặc Nhiên đã đổi lại rồi, vạn phần mờ mịt nói, "Chây, chây(*) không phải nhà tự ngươi bắt nhân tộc cấp bậc Đẹp quá đẹp quá nha sao? Để đổi lại điền viên nước từ trên núi chảy xuống!"
(*) Đáng lẽ bánh mật phải nói là 这 /zè/ – (Cái này, việc này) thì em bé lại nói ngọng thành 则 /zè/ – (quy tắc, phép tắc).
(*) Chữ này vốn phải là 是 /shì/ – (là) thì bé phát âm thành chữ 四 /sì/ – (bốn).
"..."
Cái trán Mặc Nhiên nhảy thình thịch, trầm mặc một lúc lâu rốt cục mới hiểu được.
Hắn bỗng dưng nhắm mắt lại, hận không thể nâng tay bóp chết chính mình.
_____ Suốt ngày hôm qua rốt cuộc hắn đã làm cái gì aaaa!!!
Đạp Tiên Quân lại tự mình cùng mình tranh sủng!
Một bên hắn không biết nói gì mà chống đỡ, Tiết Mông bị trói trên giá gỗ đã muốn phát điên lên rồi, lớn tiếng reo lên, "Mặc Nhiên! Huynh đồ chó! Huynh rốt cuộc muốn làm gì! Huynh mau thả ra xuống!"
Bánh bá đạo quay đầu chớt đôi mắt nhỏ, nhìn bọn người Tiết Mông trong chốc lát, lại giải thích cho Mặc Nhiên, "Đây là việc ngài làm một canh giờ trước, ngài tổng cộng bắt năm người Đẹp quá đẹp quá nha, sợ bọn họ ở bên trong quấy rối, cho nên sau khi ngài bắt bọn họ đã đem tất cả bọn họ trói ở đây."
Mặc Nhiên, "..."
Tiết Mông còn đang kêu to, "Sư tôn! Sư tôn cứu con!"
Sở Vãn Ninh phất tay áo: "... Nhìn chuyện tốt ngươi làm đi!"
Dứt lời lập tức tiến lên, giúp đám người Tiết Mông từng người cởi trói buộc chặt chẽ của Đạp Tiên Quân.
Sau khi tất cả mọi người được cởi trói, Tiết Mông xoa cổ tay bị trói đến đỏ ửng hết cả, cực kỳ ủy khuất lại cực kỳ ù ù cạch cạch nói, "Mặc Nhiên! Huynh huynh huynh, huynh rốt cuộc đang làm cái trò quỷ gì!?"
"Đúng vậy." Tham Lang trưởng lão cũng tức giận, "Vì sao ngươi lại đem chúng ta bắt vào trong cái hộp này?" Dứt lời liếc bánh mật tinh một cái, "Khối đậu hủ này lại là cái đồ quỷ gì?"
Bánh bá đạo chống nạnh cả giận nói, "Đồ nhốc, nhốc(*)! Lão tử nhà bánh, bánh mật! Mới không phải nhà đậu hủ!"
(*) 傻子 /shǎzǐ/ nghĩa là đồ ngốc, Bánh bá đạo lại phát âm chữ 傻 /shǎ/ (ngốc) thành chữ 撒 /sā/ (rơi vãi). Em bé cần đi học mẫu giáo gấp ^_____^!!
Mai Hàm tuyết và Toàn Cơ không hé răng, nhưng ánh mắt cũng là hỏi dụng ý của hai người Sở, Mặc.
Khương Hi thì gương mặt lại u ám cực kỳ, y chỉnh sửa lại ống tay áo sang quý tinh xảo của mình, vuốt phẳng từng nếp uống, sau đó nâng mắt lên, âm u mà nói, "Hai vị tốt nhất nên cho Khương mỗ một lời giải thích."
Mặc Nhiên định giả ngốc cho qua, nâng tay cười nói, "Ầy, cái này là hiểu lầm thôi, ngại quá..."
"Ngại quá?" Khương Hi cười lạnh một tiếng, "Một tiếng ngại quá này thật đáng giá."
"..."
Hắn nheo đôi mắt hạnh, không khách khí nói, "Mặc tông sư, ngươi có biết, ta hôm nay cùng Hỏa Hoàng Các có một khoản buôn bán cần luận bàn không?"
"Ta, ta đền là được..."
"Chín nghìn vạn vàng lá, ngươi đền?"
Mặc Nhiên: "..."
Tiết Mông cũng là thẹn quá hóa giận: "Không phải huynh nói cho ta một niềm kinh hỉ? Ta còn tưởng là... là..." Là tặng quà sinh nhật cho ta_____ Lời này dù thế nào cũng là lời nói ra không biết thẹn, thậm chí hồi tưởng lại còn cực kỳ xấu hổ.
Tiết Mông cuối cùng phẫn nộ nói: "Rốt cuộc huynh đang làm cái gì hả?"
Mặc Nhiên bị một đáng người vây quanh khởi binh hỏi tội, dần dần có chút không chống đỡ được, đành phải nói lời ân hận. Nhưng những người này bản thân và bọn họ quan hệ cũng không kém, chỉ là bị làm cho không biết phải làm sao để xin cách nói, xin cách nói không được, hiển nhiên không kết thúc. Mặc Nhiên đang không biết làm thế nào cho phải, chợt nghe được Sở Vãn Ninh đứng bên cạnh nói:
"Thật có lỗi, là ta không quản thúc tốt một tính nết khác của hắn."
Trong điền viên sơn thủy lập tức yên lặng từ trên xuống dưới.
Chỉ có Bánh bá đạo hưng phấn xoành xoạch bước nhỏ bước nhỏ vòng quanh Sở Vãn Ninh.
Mặc Nhiên quay đầu lại nói: "Sư tôn..."
"Làm lỡ công việc, ta sẽ nghĩ biện pháp bồi thường sửa chữa, mong rằng chư quân thứ lỗi."
Tiết Mông vội xua tay nói: "Sư, sư tôn, con không phải có ý này... Con chỉ cảm thấy thật kỳ quái..."
Nói xong lại quay đầu nhìn phía Khương Hi: "Này! Ngươi, ngươi chín nghìn vạn vàng lá đó cũng không thể để trên đầu sư tôn ta, sư, sư tôn ta không có tiền..."
Khương Hi: "..."
Phú hào đệ nhất thiên hạ đi lên tựa hồ ngoảnh mặt làm ngơ với lời nói của Tiết Mông, nhìn chằm chằm Mặc nhiên trong chốc lát, tầm mặt sắc bén lại chuyển qua người Sở Vãn Ninh.
Hắn vừa định mở miệng nói gì đó, chỉ thấy Mặc Nhiên ngăn ở trước Sở Vãn Ninh, vội vã nói, "Khương tôn chủ, ta sẽ nghĩ biện pháp bồi thường lại. Vẫn xin ngài ngày hôm nay, trước, trước đừng làm sư tôn ta khó xử. Bởi vì... Bởi vì..."
Mặc Nhiên do dự, thanh âm dần dần nhẹ xuống, cuối cùng nhỏ giọng nói, "Bởi vì hôm nay... Hôm nay... thật ra là sinh nhật của sư tôn ta..."
Khương Hi: "..."
"Cho tới bây giờ người chưa từng có một lần sinh nhật tốt đẹp nào, cho nên... Tổn thất của Khương tôn chủ, ta nhất định sẽ tìm cách bù lại, tự mình đến Hỏa Hoàng Các giải thích gì đó, đều có thể."
Thanh niên trong lúc che giữa y và Khương Hi, dường như là đáng thương mà nói, "Chỉ xin đêm nay, xin Khương tôn chủ bao dung, có thể chứ?"
Hôm nay là ngày sinh nhật của Sở Vãn Ninh?!
Nguyên nhân này làm cho tất cả mọi người kinh sợ. Đặc biệt Tiết Mông gương mặt kinh hoảng vàng như giấy, môi mở khép lắp bắp nửa ngày, một câu cũng không nói nên lời. Sở Vãn Ninh cũng không lường được Mặc Nhiên lại đem việc này nói ra, nhất thời cũng không biết làm như thế nào cho phải.
Cuối cùng vẫn là Tham Lang không quá ăn ý với Sở Vãn Ninh đánh vỡ im lặng, Tham Lang nghe vậy, khoanh hai tay nói, "Ngọc Hành, không phải, sinh nhật của ngươi, ngươi phái đồ nhi ngươi đem chúng ta bắt tới đây làm cái gì?"
"Không, không sải(*) đâu!" Bánh bá đạo giải thích, tay nho nhỏ chỉ chỉ Mặc Nhiên, "Hắn trói các ngươi nhà, nhà vì các ngươi nhà nhân tộc cập bậc Đẹp quá đẹp quá nha, có thể đổi pháp khí Tốt lắm tốt lắm, đến trang trang trang trí lại điền viên sơn cư!"
(*) Chữ 是 /shì/ – (là, đúng, phải) bé bánh mật phát âm thành 似 /sì/ – (giống)
Tiết Mông giật mình nói: "Lấy chúng ta đổi pháp khí?"
Mai Hàm Tuyết vuốt cằm, ngộ ra mà nói: "... Khó trách mỗi khi một người tiến vào, hiệu quả nơi này sẽ càng tăng thêm. Thì ra đúng là như vậy."
Chỉ có Khương Hi cảm thấy không thể tượng tượng, nổi giận phất tay áo: "... Nói chuyện yêu đương quả nhiên có bệnh!" Lại nhìn chằm chằm Mặc Nhiên, không chút nào khách khí ngầm chẩm bệnh, "Mặc tông sư ngươi bệnh nguy kịch, e rằng có xoay trời chuyển đất cũng không có thuốc nào cứu được!"
Mặc Nhiên nở nụ cười, đi nắm tay Sở Vãn Ninh: "Đã sớm không có thuốc nào cứu được." (^_______^)
Khương Hi quả thực chịu không nổi, quay đầu khoanh tay, bực mình mà yên lặng trong chốc lát, chợt thoáng nhìn qua Tiết Mông đang dán chặt mắt nhìn Sở Vãn Ninh, tựa hồ đang không thể chịu nổi mình thân là đệ tử vậy mà thiếu chút nữa bỏ lỡ sinh nhật sư tôn, còn vì chưa kịp dâng lễ vật cho Sở Vãn Ninh mà tự trách không thôi.
Trong lòng Khương Hi vô cùng không kiên nhẫn, chỉ cảm thấy Tiết Mông quả nhiên mất mặt cực kỳ, nhưng y lại không phát tác được, cũng không có cách bắt chẹt Tiết Mông, trầm mặc một lát, cuối cùng tức giận nói: "Quên đi quên đi. Chẳng qua chín nghìn vạn lá vàng mà thôi."
Mặc Nhiên: "???"
Tiết Mông: "???"
"Không cần đền, đánh giày cũng không đủ."
Mai Hàm Tuyết: "..."
Sở Vãn Ninh: "..."
Tiết Mông: "Giày kia này của ngươi bẩn đến thế nào vậy?"
Khương Hi quay đầu, mắt như điện chớp, lạnh lùng châm chọc nói: "Tiết chưởng môn không nói câu nào, cũng không ai bảo ngươi câm điếc."
"Ngươi_____!"
Giữa lúc ồn ào, cuối cùng trò khôi hài hoang đường này từ đầu đến cuối đều được giải thích rõ ràng, mà sinh nhật của Sở Vãn Ninh chung quy cũng bị mấy vị này biết được. Tuy rằng rốt cuộc bọn họ đều tỏ vẻ sẽ không đem chuyện này nói ra, cũng sẽ không nói cho người bên ngoài sinh nhật của Bắc Đẩu Tiên Tôn chính xác là khi nào, nhưng nếu sớm nay đã gặp nhau, hiển nhiên cũng ở lại chúc mừng.
Theo lời nói của Toàn Cơ trưởng lão, như vậy cũng là duyên phận.
Bánh bá đạo thấy mọi người không khí hòa hợp, cảm thấy được mình hoàn thành ủy nhiệm của bánh mật trong thôn, vô cùng cao hứng mà đi tới, cũng muốn cùng chung náo nhiệt. Cũng không lường trước được Tiết Mông quay đầu lại, nhìn chằm chằm nó:
"Mặc Nhiên, đây là tiểu yêu quái ở phía sau sườn núi mà huynh từng nói?"
Mặc Nhiên cười nói, "Đúng vậy."
Tiết Mông vuốt cằm ung dung nói, "Nó thật đúng là bánh mật hoa quế đường nha."
Bánh bá đạo vung vẫy cái đuôi đèn óng ánh: "Ta, ta ta nhà nam tử đẹp nhất trong thôn chúng ta!"
"Thật khéo, ta là nam tử đẹp nhất Hạ tu giới." (^______^)
Bánh bá đạo: "Chúng ta kết giao làm bạn đi."
Tiết Mông: "Ta đây đem ngươi đi nấu ăn."
Một người một yêu đồng thời nói ra, Bánh bá đạo cứng đờ, chân bó xòe nhanh chóng lui về phía sau hai bước, dừng một lát, quay đầu bỏ chạy: "Tiết Mông không phải nhà người nhe!! Cứu mạng á!! Đồ tu sĩ yêu quái nha!! Hu hu hu hu hu u!"
Tiết Mông cười ha ha, rốt cuộc cũng báo được mối thù bản thân bị bắt vào trói làm bù nhìn.
Buổi tối yên tĩnh này, hộp Muốn gì được nấy không nhiều không ít có vài cố nhân, nói thân mật, thật ra không phải tất cả đều là bạn thân cũ của Sở Vãn Ninh, nhưng tựa như Toàn Cơ nói, đây căn bản là một loại duyên phận.
Một khi đã vậy, đến hết đến đây, mọi người ầm ĩ một trận như vậy, cũng đều không uể oải, dứt khoát ở mảnh núi tiêu dao này nấu đồ ăn khuya, nhóm lửa, vô cùng vô cùng náo nhiệt mà ngồi vây quanh một bàn, dưới ánh trăng nhấp một ngụm.
Hồ vàng kiếm được đồ thủy sản, gió thổi lúa tan vào đêm sương, ngô như châu ngọc tẩy trần, đun trên nồi kín. Hương vị cơm canh trong vắt theo bờ ruộng bay xa, Mặc Nhiên xuống phòng bếp, nổi lớn nổi lửa to, nấu tái xào chiên rang cực kỳ lưu loát, áng chừng khi ánh lửa dưới nồi phút chốc bùng lên, chiếu sáng gương mặt anh tuấn của hắn.
Hắn quay đầu lại, trông thấy gương mặt Sở Vãn Ninh đang cùng Tiết Mông nói chuyện phiếm, Toàn Cơ và Tham Lang hỗ trợ hái hoa quả tươi của yêu tộc, Khương Hi tản bộ ở đồng ruộng chờ ăn cơm, Mai Hàm Tuyết thì lại trêu đùa tiểu yêu đánh đàn ở giữa hoa, dạy chúng nó làn điệu của Côn Lôn.
Tâm tình Mặc Nhiên đột nhiên sáng sủa.
Tuy rằng hắn cực muốn độc chiếm toàn bộ Sở Vãn Ninh, nhưng sư tôn hắn tốt như vậy, hắn lại vừa khiến y có được nhiều lời chúc, tam lưỡng(*) làm bạn. Hôm qua chính mình cũng coi như ngẫu nhiên sai sót, làm thỏa mãn tâm nguyện này của y.
(*) Tam lưỡng: Có lẽ chỉ ba chòm sao trong bảy sao Bắc Đẩu: Ngọc Hành, Tham Lang và Toàn Cơ.
Bên trong hộp Muốn gì được nấy, đào hoa lưu thủy quyết ngư phì (*), ngón tay mềm mại của Mặc Nhiên đem măng trắng nõn tươi tốt mềm mềm bỏ trên bàn, sắc thành sợi nhỏ, cùng rau quyết (*) thái nhỏ đun trong nồi nước sôi sùng sục, đang kiên nhẫn xử lý mẻ tôm cá tươi ngon, màn
Quyết (*) – 蕨 – Một loài thực vật nở hoa ngầm, thuộc họ Dương Xỉ, lá non ăn được.
(*) "Đào hoa lưu thủy quyết ngư phì" là câu thơ trích từ bài [Ngư ca tử] của đại thi nhân Trương Chí thời nhà Đường.
Nguyên văn:
西塞山前白鹭飞,
桃花流水鳜鱼肥。
青箬笠,绿蓑衣,
斜风细雨不须归。
Phiên âm:
Tây tắc sơn tiền bạch lộ phi,
Đào hoa lưu thủy quyết ngư phì.
Thanh nhược lạp, lục thoa y,
Tà phong tế vũ bất tu quy.
Dịch thơ:
Trước núi Tây Tắc cò trắng bay
Hoa đào nước chảy cá rô to
Nón trúc xanh, áo tơi xanh
Gió nhẹ mưa phùn chưa vội về.
(Dịch không có vần điệu lắm, mọi người thông cảm =))))
Câu "Đào hoa lưu thủy quyết ngư phì" ý nói rằng: Hoa đào nở rộ, nước sông mãnh liệt, là lúc cá rô đang to béo.
Ý thơ miêu tả phong cảnh non nước mùa xuân tú lệ, đắp nặn hình tượng một vị ngư ông, ca ngợi cuộc sống vui thú của ngư dân, biểu đạt tình yêu thương nhiệt liệt của tác giả với thiên nhiên.
"Sư tôn đợi thêm một lát nữa nhé, rất nhanh sẽ làm xong rồi."
"Không vội, ta bảo bọn họ lấy chút dưa và trái cây đi vào trong viện."
Mặc Nhiên cười nói, "Vâng."
Sở Vãn Ninh đi đến gần góc bếp, bỏ hoa quả thơm ngon chất thành đống trong cái sọt nhỏ làm từ nan tre trúc. Lúc đến chỗ đó, lại bỗng phát hiện nơi này còn đặt một cái hũ, mặt trên dán tờ giấy niêm phong, lúng ta lúng túng không to không nhỏ mà viết một câu "Sinh nhật vui vẻ".
Y gỡ tờ giấy xuống, nhìn bút pháp, hiển nhiên là thứ mà nhân cách Đạp Tiên Quân lưu lại.
Sở Vãn ninh mở hũ gốm được đậy kín, không nhận ra vật ở bên trong, ngạc nhiên nói, "Này là...?"
Mặc Nhiên qua đây vừa thấy, "A" một tiếng, bật cười nói, "Thịt ngỗng khô hoa lê đỏ, làm có thành công không?"
"Đó là cái gì?"
"Là ta cái người kia nghĩ ra được món ăn này, sáng tạo chút công phu pha chế, trước lấy muối ăn ướp thịt ngỗng, lại dùng lá sen bọc lại hấp trong nồi, sau đó tính xem nước nguồn có lạnh, để vào nước giếng ướp lạnh. Sau khi ướp lạnh lại để vào trong hũ, ngâm với lê hoa bạch." Hắn nói xong, đem cái bình thịt ngỗng lấy ra, quả nhiên là hương rượu tràn vào mũi, mát lạnh mê say.
"Xem ra việc tiến vào hộp Muốn gì được nấy cũng đã chuẩn bị xong." Mặc Nhiên suy nghĩ một chút trình độ ướp thịt ngỗng, cười nói, "Thật ra cũng không phải đều là làm chuyện xấu."
Nói xong đặt thịt ngỗng ngon lành trên cái thớt gỗ làm từ cây ngân hạnh, đầu ngón tay đốt thịt ngỗng thịnh soạn, xoẹt xoẹt mấy đường dao, cắt lát thịt ra, chỉ thấy được màu sắc thịt ngỗng ướp muối ngâm lê hoa bạch giống như son, chất thịt non mềm.
Mặc nhiên nghĩ nghĩ, lại nói với Sở Vãn Ninh, "Sư tôn đi đến tủ nguyên liệu nhìn một cái, còn phải làm một lọ nước tương."
Sở Vãn Ninh đi, quả nhiên tìm được một cái lọ men màu vàng, phía trên cũng dán giấy niêm phong, vẫn lúng ta lúng túng không được tự nhiên viết năm chữ:
"Dư sinh hữu bổn tọa."
(Quãng đời còn lại có bổn tọa.)
Sở Vãn Ninh lắc lắc đầu, trong lòng lại cảm thấy vô hạn ôn nhu.
Y đưa bình cho Mặc Nhiên, thấy hắn dùng muôi trúc múc ra một hộc(*) rau tươi trộn nước tương hôm qua Đạp Tiên Quân dốc lòng làm, cẩn thận trang trí lên đĩa thịt ngỗng đỏ son, nước tương chảy theo đường vân của thịt, hòa vào rượu nếp phía dưới, lại kích thích nên mùi hương thơm ngon hơn. (Edit đến đoạn này thật là ~)
(*) Hộc –斛 – Đơn vị đo, 1 hộc bằng 10 đấu.
Sở Vãn Ninh nói, "Ngươi sao mà nghĩ ra được món ăn như vậy?"
"Tháng nóng nhất trong mùa hè ngươi ngại nóng, có một lần ta làm đồ ăn ngươi cũng ăn không được bao nhiêu... Ngươi nhớ rõ không?"
Hắn vừa nói cái này, Sở Vãn Ninh lại đã nghĩ ra, quả thật mới không lâu, Đạp Tiên Quân hăng hái bừng bừng mà vỗ đầu xuống bếp, nấu một bàn đồ ăn ngon. Nhưng y cảm thấy nắng nóng chán chường, cũng không ăn bao nhiêu. Đạp Tiên Quân tuy rằng rốt cuộc không nói cái gì, nhưng nghĩ kỹ lại, ngày đó quả thật là hắn có dáng vẻ mất mát.
"Ta đại khái cảm thấy rằng, ngay cả khẩu vị người mình thích cũng chiếu cố không tốt, rất thương tâm." Mặc Nhiên cười quay đầu lại, tay áo kéo đến khuỷu tay, "Cho nên ngày đêm suy nghĩ, lại lẻn ra bên ngoài tửu lâu, cuối cùng nghĩ ra một món ăn như vậy."
Hắn nhìn nhìn đĩa thịt ngỗng ngâm rượu hoa lê, mang theo chút lòng không yên dâng bảo vật, lại mang theo chút chờ mong tranh công, cẩn thận hỏi han:
"Vãn Ninh có thích không?"
Sở Vãn Ninh yên lặng trong chốc lát, sau đó nở nụ cười.
Y cẩn thận cất hai tờ giấy Mặc Nhiên để lại, bưng mâm thịt ngỗng đỏ lóng lánh lớp mỡ mỏng thơm nồng mùi tương, đi đến cửa phòng bếp. Lúc mang đồ ăn ra phía trước, y quay đầu lại đối diện với thanh niên anh tuấn đứng ở cạnh bàn bếp nói, "... Cảm ơn ngươi, Mặc Nhiên."
Vô luận là kiếp trước kiếp này, loại tính cách nào, mảnh linh hồn nào, đều cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi vẫn ở đây.
Cảm ơn ngươi cho ta sinh nhật tốt nhất đời này.
Trước đây ta có sư tôn, nhưng lúc chúc mừng cũng không phải thật tình, từ trước ngươi có mẹ, nhưng cuộc sống rất kham khổ, thậm chí một chút cơm no đều không được ăn.
Hiện giờ, những việc này đều là quá khứ, ta cũng sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ ngày sinh nhật của ngươi___ Một năm một ngày nào đó, ta còn ở trong thiền viện, vẫn không biết hồng trần như thế nào, cũng không biết trên đời đã có người sắp cùng ta bên nhau cả đời.
Nhưng mỗi năm sau này, ta sẽ luôn ở bên ngươi.
Từ nay về sau, đều cùng ngươi một chỗ.
Bữa tiệc mở ra, không tính xa xỉ, nhưng tay nghề của Mặc Nhiên người ngoài cũng rất khó có thể nếm qua. Hắn vốn đã có sở trường nấu ăn, một bày này lại là làm vì tiệc rượu sinh nhật của Sở Vãn Ninh, hiển nhiên là ngon dị thường, ngay cả Khương Hi quen ăn sơn trân hải vị cũng hơi hơi mở to mắt hạnh, cách bàn rượu có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn Mặc Nhiên một cái.
Nhìn qua Khương Hi rất muốn hỏi Mặc Nhiên có nguyện ý cùng y về Cô Nguyệt Dạ làm đầu bếp, cùng một mức lương hù chết người hay không.
Có điều Khương Hi là người thông minh, nhìn thoáng qua thần sắc Mặc Nhiên nhìn Sở Vãn Ninh, lập tức nuốt ngược lời mời này vào trong. Y có chút ghê tởm, thầm nghĩ bản thân khi còn sống nhất định phải chế ra một loại thuốc có thể hoàn toàn cắt đứt tình duyên phàm tục. (Đá đì ghét yêu nhưng Bánh Bao rất tiếc =)))))
Nói chuyện yêu đương quả nhiên có bệnh, nhìn ca bệnh Mặc Nhiên này liền biết, một cái chức đầu bếp tốt như vậy, tiền đồ xán lạn toàn bộ đều bị tình yêu làm cho chậm trễ. (^_____^)
Quên đi, vẫn là ăn thêm mấy miếng thịt, sau này không còn cơ hội.
Khương Hi bất động thanh sắc mà buông mắt, duỗi chiếc đũa tao nhã mà bay nhanh.
Yến tiệc tới đoạn say, Tiết Mông bỗng nhiên nhìn thoáng qua một ít bóng dáng nhỏ trắng mềm mềm chớp động trên đồng ruộng sơn dã, cậu nghĩ là mình hoa mắt, dụi mắt chăm chú nhìn kỹ, không khỏi "A" thành tiếng_____
"Thật nhiều bánh mật tinh!"
Những tiểu yêu này chạy trốn cực kỳ nhanh, trốn ở trong bụi cỏ bờ ruộng núi đá nhìn lén, tiến lên mang theo hào hứng "Quan sát nhân tộc", nhưng cũng không muốn để bọn họ thấy rõ dung mạo của mình, chỉ lắc lư cái đuôi sáng ngọn đèn xanh, phát ra âm thanh xèo xèo cạch cạch rất nhỏ. Chỉ có nam tử đẹp nhất Bánh bá đạo, nó chống nạnh đứng ở trên cây đại thụ mà Tiết Mông tuyệt đối không dễ dàng bắt được, đem ngôn ngữ dân dã của yêu tinh thành ngôn ngữ con người.
Dù vậy, tiếng phổ thông của nó cũng cực kỳ thê thảm.
"Thần mộc tiên quân, xênh xênh xênh(*) xinh(*) nhật vui vẻ!"
Tiết Mông trừng nó, "Là sinh nhật vui vẻ chứ?"
(*) (*) Bé bánh mật lại phát âm chữ 生 /shēng/ (sinh) thành 森 /sēn/ (âm u) và 岑 /cén/ (sườn dốc).
"Cần cần cần ngươi sửa túng (*) à? Ta ta ta tinh thông ngôn ngữ loài người! Noái chuyện cực cực, cực kỳ tiêu chuẫn (*)!"
(*) 纠正 /jiūzhèng/ nghĩa là sửa đúng, bánh mật nói ngọng chữ 正 /zhèng/ (đúng) thành chữ 赠 /zèng/ (biếu).
(*) 说话 /shuōhuà/ là nói chuyện, bé nói chữ 说 /shuō/ (nói) thành chữ 嗦 /suō/ (lải nhải).
(*) 标准 /biāozhǔn/ là tiêu chuẩn, – bánh mật, nói ngọng làm editor khổ sở, tinh – nhầm chữ 准 /zhǔn/ (chuẩn mực) thành chữ 谆 /zhūn/ (thành khẩn).
Mai Hàm Tuyết cười rộ lên, giữ chặt Tiết Mông còn muốn khiêu khích Bánh bá đạo, "Ngươi không hiểu, luyện tiếng phổ thông thật sự không dễ dàng, đừng cười nó. Một bánh mật nhỏ rất đáng yêu."
Tiết Mông lại quay đầu trừng hắn, "Có chuyện thì nói chuyện, ngươi đừng có sờ ta!"
Trong lúc nào nhiệt, đỉnh núi đối diện có pháo hoa của yêu tộc bánh mật tinh châm lên, pháo hoa ở trong bóng đêm nổ tung, hướng về bầu trời đầy sau, chính xác tỏa ra thành trăm hoa đầy màu sắc thổi bay khắp núi đồi.
Toàn Cơ thấy thế, cho rằng không khí vừa kịp lúc, nâng rượu cười nói với Sở Vãn Ninh: "Ngọc Hành, sinh nhật vui vẻ."
Lần đầu Sở Vãn Ninh ứng đối với trận địa như vậy, không biết nên trả lời như thế nào, cứng ngắc đáp lại, "Ngươi cũng thế."
Toàn Cơ ngẩn ra, mở to đôi mắt, muốn cười lại không dám cười.
"Sinh nhật vui vẻ." Tham Lang cũng hừm nói.
"... Đa tạ."
Mai Hàm Tuyết định chúc mừng theo, bị Tiết Mông chặn ngang ném lại phía sau, cướp lời, "Ta nói trước ta nói trước! Sư tôn! Chúc người phúc thọ an khang, bình an vui vẻ, phải, phải thường xuyên đến Tử Sinh Đỉnh gặp ta!"
"Tất nhiên sẽ đến, Mặc Nhiên nhớ mong sinh nhật ngươi rất lâu, một tháng trước hắn đã chuẩn bị cho ngươi_____"
Hai chữ lễ vật còn chưa nói ra, đã bị Mặc Nhiên ho khan ngắt lời.
Sở Vãn Ninh: "... Không chuẩn bị cái gì."
Mặc Nhiên đỡ trán, thầm nghĩ sư tôn quả nhiên sẽ không lấp liếm, còn chẳng bằng không nói đâu.
Khương Hi cũng chắp tay nhàn nhạt nói, "Sở tông sư, tiên phúc vĩnh hưởng, chúc mừng."
(Tiên phúc vĩnh hưởng: Phúc thần tiên hưởng lâu dài.)
Tiết Mông bĩu môi khoanh tay nói, "Ngươi nói chúc cái gì? Ngươi đưa tiền là được rồi."
Mọi người từng người đều đã nói lời chúc, Sở Vãn Ninh trái lại có chút xấu hổ, y thật sự không quen____ Không, phải nói đúng là không biết làm sao để đối mặt với lời chúc như vậy.
Dù sao cũng là chưa từng có được.
Mặc Nhiên lúc này, dưới bàn lặng lẽ cầm bàn tay vì khẩn trương mà có chút mồ hôi của y, Mặc Nhiên trong lòng cười thầm, sư tôn quả nhiên là trên mặt thật lạnh nhạt trấn định, kỳ thật đầu ngón tay đều có một chút run rẩy.
Hắn nhanh chóng giữ bàn tay của Sở Vãn Ninh, cùng mười ngón tay giao nhau, đem tất cả ôn nhu chuyển vào cái nắm tay, chậm rãi xoa dịu bất an của Sở Vãn Ninh.
Mặc Nhiên nhìn hắn, ở trong sóng lúa gió thổi, ở dưới màn đêm đầy sao, ở trong mưa hoa tung bay và khói lửa tráng lệ, trịnh trọng nghiêm túc nói, "Vãn Ninh."
"......"
Mặc Nhiên nở nụ cười, đôi mắt đen phát tím nhận tình thâm ý trọng của hai đời.
Một lúc này, ngân hà xán lạn nghiêng mình xuất hiện.
"Ta chúc ngươi... Sinh nhật vui vẻ, quãng đời còn lại sau này, đều bình an."
_____
Ba mươi năm khốn cùng, hai hồng trần đan xen.
Trong đèn đuốc rực rỡ huy hoàng, ánh mắt Mặc Nhiên nhấp nháy sáng lên, lại có chút ướt át. Trên gương mặt y có chân thành của Mặc tông sư, cố chấp của Đạp Tiên Quân, còn có cái thiếu niên hiền lành ấm áp nghe lời đứng dưới Thông Thiên Tháp.
Bọn họ đi qua hai đời, rốt cục đi tới một cảnh cư ngụ thần tiên của điền viên, giữa Giang Nam sóng nước. Nam Bình có tiếng thiền, tiếng chuông chùa cuối muộn, hai thế cùng độ, kiếp của bọn họ đã nhiều lần trải qua, bởi vì vẫn còn dây dưa rất sâu, lưu luyến khó phân.
Hắn cùng y cuối cùng cũng có được bình yên.
Đương niên hám thức quân ý vãn, dư sinh hộ khang trường an ninh.
(Năm đó tiếc hận muộn màng hiểu được ý quân, quãng đời còn lại che chở bình an lâu dài.)
(Mọi người đọc có để ý không, ở câu phiên âm mỗi chữ cuối cùng của hai vế ghép lại là, Vãn Ninh~)
Một câu "Sinh nhật vui vẻ, quãng đời còn lại bình an", Mặc Nhiên biết, hắn sẽ nói với Sở Vãn Ninh cả đời.
Thẳng đến khi tóc như tuyết, mày nhiễm sương.
Hắn cũng sẽ bảo vệ tốt ngọn lửa này của hắn. Hắn bên y, y cũng kề bên hắn.
Bọn họ có lẽ không phải người tốt nhất, đẹp nhất, giàu nhất giỏi nhất quyền thế nhất phóng khoáng nhất nhân gian, nhưng đối với Mặc Nhiên mà nói, Sở Vãn Ninh chính là người ai cũng không sánh bằng.
Đối với Sở Vãn ninh mà nói cũng giống y như vậy. Dù là mảnh này hay mảnh kia của Mặc Nhiên, loại tính cách nào, loại kiếp người nào, cũng không khác biệt. Kia đều là linh hồn cùng y nhiều lần trải qua hai đời chìm nổi, là vì bảo vệ y mà ái nhân có vết thương vụn nát không ngừng, y vĩnh viễn yêu hắn, soi sáng hắn, yêu thương hắn, chiều chuộng hắn.
Cả đời.
Ta đã dốc tất cả của ta, ta đem mọi điều ta có được____
Đi yêu ngươi.
______Phiên ngoại [Tranh sủng] hoàn_____
(Ừm... Nghe Chu nói đây là chương cuối cùng của nhà mình, thế nên mình cũng có trộm lén lút chia sẻ ở đây (chạy trốnn___): Chúng ta vì truyện này từng vui từng buồn, có lẽ cũng từng rơi nước mắt, chúng ta dù khác nhau thế nào cũng cùng một tình yêu với truyện. Thật hạnh phúc vì trời nam đất bắc, vẫn luôn có những người bạn yêu quý chung một nổi niềm <3)